Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 826: Ngươi là dao thớt

"Ngươi cứ hỏi đi" Vũ Nhất Dũ nói.
Vào thời điểm người là dao thớt ta là cá thịt, gã không có dũng khí thất hứa. Bởi vì có rất nhiều lúc, tử vong không phải là nỗi thống khổ khó chịu đựng nhất.
Khương Vọng cũng không biết Lâm Hữu Tà muốn hỏi gì, nhưng chẳng mấy chốc vụ án này sẽ kết thúc, đến lúc đó Lâm Hữu Tà sẽ rời khỏi, cho nên lúc này không nên đắc tội với nàng, duy trì thái độ ngầm đồng ý là tốt nhất.
Trọng Huyền Tín thì lại xem Khương Vọng như là thiên lôi sai đâu đánh đó.
Chỉ thấy Lâm Hữu Tà chậm rãi đi tới đối diện với Vũ Nhất Dũ, rồi nhìn thẳng vào mắt gã.
Nàng thấp hơn Vũ Nhất Dũ gần nửa cái đầu, nhưng lúc bốn mắt nhìn nhau thì lại mang theo cảm giác từ trên cao nhìn xuống một cách mãnh liệt.
"Ngươi có liên quan đến Địa Ngục Vô Môn đúng không?" Nàng hỏi.
Vẻ mặt của Vũ Nhất Dũ lại càng thêm đau khổ: "Không ngờ chuyện này cũng không giữ được bí mật."
"Đương nhiên, ở Tề quốc này có mấy chuyện có thể giấu giếm được chúng ta." Lâm Hữu Tà nói như đương nhiên: "Loại tổ chức sống trong cống ngầm như Địa Ngục Vô Môn, nếu không ló mặt ra ngoài thì tất nhiên có thể ẩn nấp được. Nhưng khi bị chúng ta để ý tới, thì làm gì còn chỗ che thân."
Nói đến đây, nàng còn đặc biệt quay đầu nhìn Khương Vọng một lát: "Ngươi nói đúng không?"
"Có lẽ vậy." Khương Vọng không biểu hiện gì.
Nói cái gì mà không có chỗ che thân, chẳng phải đến nay Doãn Quan vẫn đang ung dung tự tại đó sao?
Có lẽ lực lượng thanh bài có đủ khả năng để bức ép và tiêu diệt Địa Ngục Vô Môn, nhưng Tề quốc quá lớn, có rất nhiều chuyện cần thanh bài đi xử lý, không phải chỉ có riêng chuyện Địa Ngục Vô Môn.
Nhưng hắn cũng không nhất thiết phải tranh cãi hộ cho Địa Ngục Vô Môn.
Cống ngầm thì cống ngầm, dù bị nhục nhã hay bị mạo phạm thì người nên tức giận cũng là Doãn Quan, không liên quan gì đến Khương Vọng hắn.
"Vậy tại sao lúc trước các ngươi không bắt ta?" Vũ Nhất Dũ cụt hứng hỏi: "Đương nhiên là vì để câu con cá lớn. Vẫn có một số người giống như ngươi còn ở Tề quốc. Đáng tiếc là Địa Ngục Vô Môn cũng không quá tin tưởng các ngươi."
Lâm Hữu Tà lại đánh tan hàng rào phòng ngự của gã một lần nữa, sau đó đột nhiên hỏi: "Ngươi biết thiên kiêu Đại Tề, Thanh Dương Trấn Nam Khương Vọng không?"
"Từng nghe nói, nhưng cũng không biết rõ."
Hiển nhiên gã không hề liên tưởng thiếu niên thiên kiêu trẻ tuổi trong lời đồn kia với thiếu niên vừa nãy đã đánh bại gã.
Người sống ở Chu Hòa quận xa xôi như gã, lúc bình thường cũng sẽ không quan tâm đến chuyện của thiên tài trẻ tuổi.
Khương Vọng mím môi không nói gì.
Lúc này Lâm Hữu Tà đứng đối mặt với Vũ Nhất Dũ đang bị trói và đặt câu hỏi, còn Khương Vọng thì đứng ở chỗ cửa viện sau lưng nàng.
Trọng Huyền Tín thì đứng đối diện với Khương Vọng.
Bốn người ở trong viện, mỗi người đều có một lập trường riêng.
"Rất tốt!"
Nghe thấy câu trả lời của Vũ Nhất Dũ, Lâm Hữu Tà lại nở nụ cười: "Vậy ta hỏi ngươi một chuyện, ngươi phải trả lời nghiêm túc."
Nàng chậm rãi hỏi: "Địa Ngục Vô Môn có liên quan đến Khương Vọng không?"
Giọng diệu bình bình, mang theo sự cổ vũ: "Không cần có chứng cứ. Chỉ cần nói phán đoán của ngươi cho ta nghe là được."
Khương Vọng không có cảm xúc gì, tay cũng bất động, nhưng trong mắt có tia ác liệt thoáng lóe lên một cái rồi biến mất.
Hắn thực sự đã từng giúp đỡ người của Địa Ngục Vô Môn trà trộn vào Lâm Truy thành. Tuy chuyện kia không ảnh hưởng đến kết quả cuối cùng là việc Địa Ngục Vô Môn ám sát Triệu Tuyên.
Nhưng việc hắn vi phạm pháp luật Tề quốc lại là sự thật.
Hắn không biết liệu Doãn Quan có nói chuyện này cho những người khác trong Địa Ngục Vô Môn biết không, không biết liệu Vũ Nhất Dũ có từng nghe nói đến việc này hay không.
Vì thế hiện tại, câu hỏi của Lâm Hưu Tà rất nguy hiểm!
Nàng đang quay lưng dò hỏi Vũ Nhất Dũ, hình như không đề phòng gì.
Khương Vọng cực kỳ tự tin mình có thể giết chết nàng chỉ trong phút chốc.
Nàng xuất thân từ thế gia thanh bài có quan hệ rắc rối phức tạp, vậy nên nhất định sẽ có thủ đoạn bảo mệnh.
Trong lòng Khương Vọng âm thầm cường điệu chuyện này ... Nàng nhất định có thủ đoạn bảo mệnh!
Nhưng chưa chắc nàng đã bảo toàn tính mạng được!
Lạc Lối có thể quấy nhiễu phán đoán của nàng, Tam Muội Chân Hỏa có thể dễ dàng thiêu sạch nàng chỉ trong chớp mắt.
Thế nhưng sau khi giết nàng thì sao?
Thoát khỏi Tề quốc? Đổi một chỗ khác để tu hành?
Nếu như giết nàng không có ý nghĩa gì? Vậy thì vì sao còn phải giết nàng?
Lâm Hữu Tà cũng chỉ hết lòng vì tấm thanh bài đeo trên người mà thôi, cũng không vu oan hay hãm hại hắn. Chỉ là cứ dây dưa mãi nên hơi đáng ghét, nhưng có nên giết hay không?
Cuối cùng Khương Vọng chọn không làm bất cứ gì.
Bởi vì không cần thiết.
Giả sử Lâm Hữu Tà thực sự tra ra được cái gì, thì dù hắn có giết Lâm Hữu Tà hay không giết nàng thì kết quả hắn vẫn phải rời khỏi Tề quốc.
Giả sử nàng không hỏi ra được gì, thì lại càng không nên làm bừa.
Trái lại Trọng Huyền Tín lại liếc mắt nhìn Khương Vọng, tỏ vẻ nóng lòng muốn thử.
Hình như y rất tức giận về việc Lâm Hữu Tà mạo phạm. Giống như chỉ cần Khương Vọng liếc mắt một cái, y sẽ tiến lên giết chết Lâm Hữu Tà ngay lập tức không chút do dự.
Nhưng sở dĩ y tích cực muốn biểu hiện như vậy, chỉ là vì y không biết rõ phân lượng của Lâm Hữu Tà, không biết các quan hệ sau lưng nàng, nên cho rằng Trọng Huyền gia thừa sức dàn xếp được chuyện này.
Nhưng Khương Vọng hiểu rõ, ít nhất thì lực lượng mà hiện tại Trọng Huyền Thắng đang nắm giữ vẫn không đủ để dẹp yên chuyện này.
Dù thời gian người kia suy nghĩ rất ngắn, nhưng đối với những người trong cuộc thì lại đặc biệt dài.
Hình như Lâm Hữu Tà không đề phòng chút nào, hình như Khương Vọng không để ý chút nào.
Còn Vũ Nhất Dũ thì lại lắc đầu nói: "Ta không biết."
"Ngươi thật sự rất thành thật." Lâm Hữu Tà nhẹ giọng nói: "Vậy ta hỏi một câu khác, trước khi Khương Vọng vang danh ở Tề quốc, tại nơi sát thủ các ngươi trị thương thì có ai tán gẫu về Khương Vọng không? Bất kể là tán gẫu về chuyện gì."
Vũ Nhất Dũ cẩn thận suy nghĩ một lát: "Chưa từng."
Lâm Hữu Tà nở nụ cười: "Ta cũng đoán là không! Thiên kiêu của Đại Tề ta sao có thể giao du với đám chuột trong cống ngầm kia được?"
Khương Vọng gõ gõ chuôi kiếm, không nhịn được nữa nói: "Lâm bổ đầu hỏi xong chưa?"
"Đương nhiên rồi." Lâm Hữu Tà nhìn rất ung dung, nàng nghiêng người sang: "Ngươi muốn hỏi gì sao?"
"Tra hỏi không phải là sở trường của ta." Khương Vọng lắc đầu một cái: "Đã vậy thì Lâm bổ đầu về Lâm Truy phục mệnh đi."
"Ta có một thỉnh cầu!"
Vũ Nhất Dũ đột nhiên la lên, chờ đến khi mấy người ở trong viện đều đưa mắt nhìn sang, gã mới dùng thái độ hèn mọn cầu xin: "Có thể đưa ta về Chu Hòa quận để thẩm vấn không? Ta muốn... quãng thời gian cuối cùng của mình được ở nơi cố hương."
Gã nói đến mức khiến người ta động lòng.
Đáng tiếc không một ai trong số những người ở đây bị gã tác động.
Khương Vọng thấy sao cũng được.
Còn Lâm Hữu Tà thì cười nói: "Ngươi đúng là giỏi tính toán!
Ngươi ám hại sư huynh của mình khiến gã suýt không qua khỏi, bây giờ lại còn muốn trông chờ vào gã? Vũ Nhất Dũ ơi Vũ Nhất Dũ, ngươi nên đổi tên là Vũ Nhất Thông Minh đi!"
Vũ Nhất Dũ bị nói toạc hết nỗi lòng ra thì không thể chịu nổi.
Gã chỉ nói: "Ta có nguyên thạch, có rất nhiều. Ta cũng có thể cho mấy vị đại nhân nguyên thạch. Chỉ cần... áp giải ta về Chu Hòa quận!"
Gã cũng không đòi những thành bài bổ đầu này thả mình, đó là chuyện không thể.
Cho dù có thanh bài tham lam, thì cũng không vì mấy viên nguyên thạch của gã mà bí quá hóa liều, rồi từ bỏ tiền đồ tốt đẹp ở Tề quốc.
Nếu trực tiếp bị áp giải tới Lâm Truy thành, với tội danh của gã thì nhất định sẽ bị chém đầu không thể nghi ngờ. Mà nếu trở lại Chu Hòa quận, thì cái tên sư huynh giả nhân giả nghĩa kia chắc chắn sẽ không nhẫn tâm giết gã, cùng lắm là phế bỏ y thuật mà thôi.
Chết tử tế vẫn không bằng còn sống.
Sư huynh Vũ Nhất Ngu kia cái gì cũng không tốt, chỉ có điểm này là có thể để gã trông chờ được một ít. Vậy là được rồi.
Khương Vọng khinh thường cách làm người của gã, nhưng không nói gì.
Lâm Hữu Tà thì cười nói: "Chỉ cần ngươi phối hợp với chúng ta phá án thật tốt, thì việc đưa về Chu Hòa quận cũng không thành vấn đề. Thậm chí những cái khác cũng hoàn toàn có thể thương lượng được ..."
Nàng nói tới phối hợp tất nhiên không chỉ là mỗi việc đi theo mà thôi. Chỉ cần những mối liên hệ xung quanh Vũ Nhất Dũ và Địa Ngục Vô Môn, là nàng có thể làm thành một bài báo cáo lớn.
"Ta nhất định sẽ phối hợp, chuyện gì cũng phối hợp!" Vũ Nhất Dũ liên tục nói đồng ý.
Nhưng Khương Vọng hoàn toàn không có hứng thú đối với mấy chuyện này: "Nếu Lâm bổ đầu tự có sắp xếp, vậy ta đi trước một bước."
"Lâm Hữu Tà nhìn về phía Khương Vọng rồi cười ha hả nói: "Đi thong thả."
Nhưng đúng lúc này ...
Bỗng nhiên Vũ Nhất Dũ ở bên cạnh nàng chìa hai tay ra.
Trong giây lát gã bạo phát ra sức mạnh cường đại, thế mà lại có thể phá hủy xiềng xích ràng buộc gã.
Nhưng không đợi Lâm Hữu Tà phản ứng lại, càng không đợi Khương Vọng ra tay.
Hai tay gã bỗng nhiên giao nhau rồi tự bóp cổ họng của chính mình. Cái tay chỉ dùng sức một chút thì cổ đã phát ra một tiếng vang khó có thể hình dung, sau đó chết ngay tại chỗ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận