Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2115: Tên anh hùng truyền xa

Trên đài Thanh Nhai to lớn, lúc này lại vô cùng im ắng.
Khí kình vốn lên lừng lẫy, chói lọi hình như cũng bị hai người đang muốn phân sinh tử khuất phục, đến cả mảnh thiên địa này, mọi quy tắc ở đây cũng đều như thế.
Chỉ có Khương Vọng cùng Đấu Chiêu trở thành điểm rơi của mọi tia sáng, trở thành tất yếu theo một ý nghĩa nào đó.
Dưới ánh sao vô tận, tuyết bay đầy trời, một loại tịch diệt đang phát sinh.
Co dù là ở cấp độ Thần Lâm thì điều này cũng có thể xưng là lực lượng kinh khủng!
Thiên Nhân Ngũ Suy đối đầu Thiên Hạ Đều Đông, người nào sống? Người nào chết?
Ngọc Hoa bình tĩnh chờ đợi kết quả, cùng lúc đó cũng có một chút gợn sóng hiếu kì quanh quẩn trong tim, hiếu kỳ mối quan hệ giữa Ngọc Chân sư muội cùng Khương Vọng. Đương nhiên, ai sống ai chết trong trận chiến đấu này đều không có liên quan gì đến nàng ta. Hoàng Xá Lợi đang thưởng thức những giây phút cuối cùng. Nàng đã hạ quyết tâm, dù là Thần Lâm hơi tỳ vết cũng phải bảo vệ tính mạng của hai mỹ nhân. Đương nhiên, sau đó chắc chắn phải lấy chút đền bù. Hoàng Xá Lợi nàng háo sắc chứ không hèn mọn, nguyện ý nỗ lực nhưng cũng tuyệt đối không vô cớ nỗ lực. Đao của Đấu Chiêu, kiếm của Khương Vọng nàng đều có thể bất đắc dĩ mà học. Chẳng những muốn học, còn muốn bọn họ chậm rãi chỉ dạy từng chiêu...
Ơn cứu mạng, chẳng lẽ không đáng sao? Khương Vọng cùng Đấu Chiêu không có ý niệm gì khác, trong mắt không còn ai khác, đang nỗ lực tranh thủ một loại khả năng cuối cùng trong trận đấu này, muốn khóa chặt phương thức thắng cục. Không phải sinh tử không quan trọng. Mà là giờ này khắc này, bọn họ không còn rảnh để bận tâm đến cái khác! Đối với hai người họ mà nói, đây là một trận chiến đấu thuần túy. Thuần túy đến mức chỉ có bản thân thắng bại mới có ý nghĩa, cho nên bọn họ quả thực đều chân thành muốn có được thắng lợi. Ai không muốn chiến thắng Đấu Chiêu? Ai không muốn thắng được Khương Vọng? Lúc này, một lão giả mặc áo lông đã theo lời hiệu triệu của Hách Liên Vân Vân mà đến, mang theo thiên phong rơi xuống, bước vào không trung đài Thiên Nhai, bình tĩnh hành tẩu bên trong tinh quang. Thế nhưng, bàn tay đang đè lên trượng của ông ta có chút chần chừ, mà Trường Tương Tư cùng Thiên Kiêu Đao đã tới gần mục tiêu. Hách Liên Vân Vân căng thẳng nhìn chăm chú một màn này.
Trời tối! Không phải chỉ là sắc trời chợt trở nên sầm lại. Cũng không phải như khi Khương Vọng dẫn động đạo đồ sát kiếm, khiến ánh sao bao trùm sắc trời trong vài giây ngắn ngủi. Mà là có một mảnh u ám, che rợp thiên khung. Nó không phải là khái niệm hư vô, cũng không phải phong cảnh có thể nhanh chóng tiêu tán, mà là thực chất, là sự tồn tại có tính bền dẻo. Giống như một miếng vải đen, giống như một tấm sắt. Khiến cho ngươi ý thức được rằng, nếu không làm gì đó, nó sẽ vẫn luôn tồn tại.
Nó không phải đêm tối chân thực, thế nhưng lại càng thâm trầm hơn cả màn đêm. Bởi vì ánh nắng cũng không có cách nào xua tan nó. Giờ phút này sự mờ tối trên đài Thanh Nhai, khiến cho Hách Liên Vân Vân dù đã dùng Thương Thanh Mâu cũng cảm thấy giờ phút này... Bầu trời quả thực là quá mờ mịt. Lão giả mặc áo lông đã nhanh chóng xách trượng, sức mạnh cường đại xua tan vẻ già nua trong thoáng chốc, bước ngang một bước, rơi vào trước người Hách Liên Vân Vân. Không nhìn thấy bất kỳ màu sắc gì nhưng quanh người Hách Liên Vân Vân rõ ràng đã thoát khỏi kiềm chế. Mà lão giả này chỉ dùng vẻ mặt nghiêm túc nhìn về phía không trung. Có một loại khủng bố to lớn, sinh ra ngay thời khắc này! Lúc này Đấu Chiêu đang nhìn chăm chú vào Khương Vọng, Khương Vọng nhìn chăm chú vào Đấu Chiêu, không có bất kỳ ngôn ngữ gì, đao và kiếm đã tự biểu đạt cho chính nó. Sự tôn trọng đối với cuộc quyết đấu này, kính ý dành cho nhau, đều đã được biểu thị rất rõ trong thế công tuyệt mệnh này. Vòm trời lại tối vào lúc này. Bóng tối cắn nuốt tất cả ánh sáng kia, giống như cũng đè ép cả vòm trời xuống. Tiếng sấm mơ hồ cũng đến gần hơn một chút! Trong bóng tối trải rộng ra như màn đêm kia, đột nhiên nhô ra một cái mặt người to lớn. Nhìn không rõ vẻ mặt, nói không rõ hình dáng nhưng có thể cảm thụ được rằng, đôi con ngươi của kẻ này đang trừng lớn, bên trong là đôi mắt tràn ngập hỗn loạn, cùng một cái miệng tham lam đang mở ra! Ma vật! Quả thực là hoang đường, hoàn toàn vượt qua tưởng tượng.
Nơi này là trung tâm của toàn bộ thảo nguyên, là Vương Đình chí cao của Mục Quốc, là nơi đặt doanh trướng của thiên tử Đại Mục. Vì sao lại có ma vật giáng lâm? Bên trong lịch sử của Đại Mục đế quốc, một màn này quả thực là hiếm thấy! Nhưng mà nó lại thực sự phát sinh. Nó kiên quyết giáng lâm, cũng cực kỳ cường hoành khuếch trương ảnh hưởng. Lúc bộ mặt người to lớn này xuất hiện, đồng thời, cũng có rất nhiều biến hóa đã phát sinh. Ví dụ như nguyên khí thiên địa đột nhiên trở nên nặng hơn, ảm đạm, khó điều động hơn. Ví dụ như mấy cây thần phiên được trang trí ở nơi cao trên đài Thiên Nhai, đều bị bẻ gãy nằm trên mặt đất. Ví dụ như không gian đang trở nên mục nát, có thể khiến người ta cảm nhận được bằng mắt thường rằng nó trở nên mỏng manh hơn. Ví dụ như ma ảnh trong hư không đang lay động...
Ví dụ như, ở giữa ngực và bụng của Khương Vọng, tại giữa ánh sáng năm màu của Thiên Phủ, vị trí của trái tim bỗng nhiên có một đoàn ma khí lao ra! Đó là một đoàn ma khí vặn vẹo hỗn loạn giống như vật sống. Nó tựa như mang theo sinh cơ của Khương Vọng mà lao ra, lấy tốc độ mà mắt thường có thể thấy được không ngừng lớn mạnh! Tạm thời dùng phương thức va chạm để tiến về phía trước. Một khối đen sẫm này, từ đó phân thành năm sợi ma khí, phần đuôi phiêu đãng như xúc tu, dây dưa với ánh sáng ngũ phủ của Khương Vọng, tựa như đang tiến hành tiến trình khóa lại nào đó. Dùng ma khí bắt giữ ánh sáng thần thông, đây quả thực là thủ đoạn không thể tưởng tượng nổi. Mà phía trước vị trí hạch tâm của nó vẫn không ngừng biến ảo, trong nháy mắt nào đó đột nhiên ngưng thực, ngưng tụ thành một cái đầu lâu nam tử trung niên. Lại chính là Đặng Nhạc! Nó một bên đối kháng với ánh sáng Thiên Phủ, một bên lại lẩm nhẩm, tụng niệm ma chú hỗn loạn tối nghĩa, khiến cho lòng người ta phiền loạn, thần hồn dao động. Ngươi rõ ràng chưa từng nghe được âm tiết quái dị này, nhưng lại hiểu thứ nó muốn biểu đạt. Có lẽ đó cũng không phải là thứ nó muốn biểu đạt? "Sinh tử!"
"Tiêu tan!"
"Hồi ức!"
"Đau đớn!"
"Tham lam!"
"Cố chấp!" Hoặc bén nhọn, hoặc cao, hoặc thấp, hoặc khàn khàn... Từng từ ngữ đơn giản, nhưng khi được tụng niệm ra lại chế tạo thành một loại cảm thụ cực đoan hỗn loạn. Khiến người ta nghe được cảm thấy phiền loạn, có một loại thống khổ muốn phá nát thiên linh rời xa bản thể. Cả phiến thiên địa này cũng theo đó mà phát sinh biến ảo khó hiểu, chỉ trong chớp mắt giật mình đã khiến Khương Vọng cảm nhận được Biên Hoang! Đặng Nhạc, Biên Hoang, Huyễn Ma Công sinh diệt trong nháy mắt, Huyễn Ma Quân...
Vô số ý niệm lóe lên ánh sáng, cuối cùng Khương Vọng cũng đã rõ vì sao lại có ma vật phủ xuống Vương Đình chí cao, hơn nữa còn tại Đài Thanh Nha ở đấu trường Thương Lang. Đài Thanh Nha không phải là trọng điểm, trọng điểm là bản thân hắn. Hắn bị biến thành chất dẫn, bị biến thành đạo tiêu. Lần gặp gỡ thoáng qua trong Biên Hoang đã giúp cho Huyễn Ma Quân thần bí khó lường kia chôn xuống thủ đoạn trên người hắn. Lúc đó hữu kinh vô hiểm, chính là vì để dùng hắn làm cầu nối vào hôm nay! Đối mặt với thủ đoạn của một Ma Quân, trước đây hắn không phát giác được cũng là chuyện bình thường. Chỉ là... Tại sao lại là hắn? Tại sao lại là hôm nay? Mục đích của Huyễn Ma Quân là gì? Trong đó, Đồ Hỗ sắm vai trò gì? Tâm niệm nhanh chóng chuyển động, động tác trên thân thể lại chưa từng ngừng. Thời điểm này, Trường Tương Tư bỗng nhiên gập lại, kiếm khí gào thét mà lên. Đầy trời có tuyết nát bay ngược thiên khung. Tinh quang trên tinh khung xa xôi tùy ý chảy xiết, không ngừng đánh thẳng vào bóng tối nặng nề. Khiến cho gương mặt đang bao phủ trên không trung kia cũng có chút ảm đạm. Mà tinh lộ của tinh lâu lại có ánh sáng mạnh mẽ nở rộ, khiến cho người ta ngửa đầu nhìn lên cứ tưởng như Bắc Đẩu Thất Tinh đang xé rách đêm dài! Ngay tại thời điểm phân sống chết với Đấu Chiêu, giữa thắng bại, Khương Vọng quả quyết chuyển kiếm. Lưỡi đao chém thẳng vào đầu lâu ma khí của Đặng Nhạc, gương mặt vốn vô cùng cụ thể này, lập tức biến thành đủ loại ác tượng, khô héo, hôi thối, rung lắc không yên! Cả cái đầu lâu ma khí run rẩy, ma khí cũng từng sợi từng sợi chuyển thành màu tro tàn, tán đi.
Khương Vọng cùng Đấu Chiêu gần như là đồng thời đưa ra lựa chọn, ngay thời điểm quan trọng phân sinh tử, chẳng cần chút giao lưu nào, mỗi người đã tự mình chuyển hướng, không giữ lại chút nào. Một đâm mặt người trên thiên khung, một trảm đầu ma vật, giống như có một loại ăn ý bẩm sinh vậy. Nhưng trên thực tế, chỉ là bọn họ đồng thời cảm thấy nguy hiểm trí mạng, đồng thời đưa ra ứng đối tốt nhất với tình thế trước mắt. Hai tuyệt thế thiên kiêu liên thủ đối địch, lại đều hiện ra trạng thái mạnh nhất, giờ khắc này thế công kinh khủng bực nào? Một thoáng kia giống như cảm giác khô cạn của Biên Hoang cũng bị gạt ra trong khoảnh khắc ngắn ngủi! Mặt người to lớn trên bầu trời, đột nhiên mở miệng khẽ hút ánh sao đầy trời đều vào cổ họng, kiếm khí vô biên cũng bị một ngụm nuốt hết! Tinh quang cùng màu tuyết chảy xiết bên trong cái miệng lớn này, sau đó đều bị xâm nhiễm thành màu mực, trôi về nơi vô định. Thậm chí, tứ đại thánh lâu đứng ở tinh khung xa xôi cũng hơi lung lay giữa lúc tinh quang bay lả tả, giống như sắp bị tinh khung già nua kéo rơi! Khương Vọng hoàn toàn có thể cảm nhận được, cơ sở đạo đồ của mình đã bị rung chuyển! Tu vi mà hắn cả một đường đi tới dùng mồ hôi đúc thành, trước một ngụm này liền bị dao động. Đây là sức mạnh ở cấp độ thế nào? Nhưng mà thủ đoạn của Huyễn Ma Quân, há lại chỉ có như thế? Đoàn ma khí trước đây không hề có chút gợn sóng, gần như chỉ được dùng để làm đạo tiêu, lúc này đột nhiên nhảy ra khỏi tim Khương Vọng, nhanh chóng bị cướp mất sức mạnh, ngưng tụ thành ma sọ, năm luồng ma khí như xúc tu, trực tiếp đè ép ánh sáng ngũ phủ của Khương Vọng Thân thể Thiên phủ hiếm thấy cổ kim lại đang bị dập tắt! Khương Vọng một khắc trước còn đang còn đang thể hiện sự mạnh mẽ, giờ khắc này xích hỏa quanh người đã mất, sương trắng khoác sau lưng đã tiêu tán, ngay cả màu vàng ròng bất hủ trong mắt vậy mà cũng dần dần rút đi. Bên trong Ngũ phủ hải của hắn, kinh đào hải lãng đều bị áp chế. Năm đạo ma khí như những cây trụ thông thiên, trực tiếp dập xuống từ mái vòm, đánh vỡ hết thảy những cản trở vô hình, đâm vào phía trên năm tòa nội phủ! Bạch Vân đồng tử cố gắng khống chế Vân Đỉnh Tiên Cung, muốn dùng thân thể đánh lui ngoại địch, nhưng đoàn ma khí kia chỉ hơi bị chấn động, mà Vân Đỉnh Tiên Cung lại giống như bị người ta tháo bỏ khớp nối, không thể nhúc nhích được nữa. Bạch Vân đồng tử cũng đặt mông ngồi dưới đất, bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, răng va vào nhau lập cập. Thông thiên ma trụ trấn áp ngũ phủ, thậm chí còn xem đây là trung tâm, khuếch tán ma khí ra khắp tứ hải, mang theo loại bá đạo muốn cải thiên hoán địa. Mà bên ngoài ngũ phủ hải. Đầu lâu ma khí cứng đối cứng với một đao của Đấu Chiêu, vừa không ngừng tịch diệt, cùng lúc, từ nơi là hai con ngươi có hai đạo ma khí xoắn thành hai sợi dây đen, thuận theo lưỡi của Thiên Kiêu Đao nhanh chóng lan tràn, chỉ trong chớp mắt đã trói Đấu Chiêu lại! Nó đã hoàn toàn đối chọi được với Thiên Nhân Ngũ Suy! Với năng lực của Đấu Chiêu cũng không thể nào thoát khỏi hai sợi dây được bện thành từ ma khí đen này. Đấu Chiến Kim Thân chói mắt, dưới sự ăn mòn kinh khủng của ma khí, cũng dùng tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy nhanh chóng ảm đạm. Đao ý của hắn tăng vọt, đao kình như bão táp nhưng vẫn không thể thoát ra được chút nào. Đấu Chiến Linh Vực màu vàng ròng cùng Hỏa Vực màu đỏ rực, tại thời khắc này cũng không còn dây dưa nữa, mà chuyển thành phối hợp với nhau, cùng nhau đụng chạm vào quy tắc của ma vật đột nhiên giáng lâm này, muốn giãy giụa ra chút tự do ngắn ngủi. Nhưng lại gần như bị ảm diệt cùng lúc! Đấu Chiến Linh Vực rộng đến tám trăm trượng, Hỏa Vực rộng một ngàn trượng, giống như là hai cái bong bóng bị nhẹ nhàng đâm thủng, thậm chí không thể chế tạo được chút gọn sóng nào. Quy tắc của hai vị thiên kiêu tuyệt thế, tại lúc này đều không được tán thành. Trời thấp thành một đường. Vàng và đỏ đều tiêu tán! Võ phục bá khí nền đỏ viền vàng, cùng thanh sam tiên khí bồng bềnh tiêu sái, lúc này đều bị màu mực nhuộm dần. Đó vốn không phải là sức mạnh ở cùng một cấp độ. Ma vật dùng Khương Vọng làm đạo tiêu, bỗng nhiên giáng lâm nơi đây, có sức mạnh không phải Thần Lâm có thể với tơi, chỉ tùy ý là đã có thể trấn áp cả Khương Vọng cùng Đấu Chiêu. Ma uy ngập trời bao phủ toàn bộ Đài Thanh Nha, tiếp đến là toàn bộ đấu trường Thương Lang. "Hốt na ba!" Mặt người to lớn kia bỗng biên dùng ngôn ngữ thảo nguyên đầy vẻ khó chịu hô lên:
"Hốt na ba!" Thanh âm của nó điên cuồng hỗn loạn, mang cho người ta cảm giác bất an mãnh liệt. Khương Vọng biết "Hốt na ba" có nghĩa là "Lang đồ", là đại biểu cho hộ pháp Lang Thần của Thương Đồ thần giáo. Đồng thời đó cũng là thần thông mà Na Lương từng hiển lộ ở Quan Hà Đài. Nhưng không biết vì sao ma vật này lại gọi Lang Đồ. Có điều, sau khi âm thanh này vang lên, bỗng nhiên có tiếng gào thét nổi lên bốn phía. Đấu trường Thương Lang chính là đấu trường có quy mô lớn nhất ở Vương Đình chí cao, mỗi một ngày đều có rất nhiều trận quyết đấu phát sinh. Mặc dù, trận quyết đấu hôm nay của Đấu Chiêu và Khương Vọng không mở cửa cho người khác nhưng những võ đài còn lại vẫn đang được vận hành bình thường. Có điều là, trước đây, tiếng hô hưng phấn của người xem chưa từng truyền đến nơi khác, mà lúc này, tiếng gào thét vang lên ở những võ đài lớn lại trộn lẫn với nhau, trở nên hỗn tạp, khiến cho người ta có cảm giác kinh hoàng như tận thế đến. Có người cao giọng cầu cứu, có người bị dọa đến khóc thét, có người tức giận mắng hộ vệ của đấu trường... Chủ nhân của những âm thanh này chưa chắc đều đã có tu vi nhất định, nhưng khi chúng ồn ào xen lẫn cùng một chỗ lại tạo thành một loại lực lượng u ám, cắn nuốt lấy cảm xúc, từ từ lớn dần trong lòng người. Pháp trận cách âm, pháp trận phòng hộ, pháp trận nhìn rõ... Tất cả pháp trận bên trong đấu trường Thương Lang đều vỡ vụn trong nháy mắt, tích lũy mấy trăm năm bị phá hoại chỉ tròn chốc lát. Bên trong đấu trường hỗn loạn, có những tướng ma chỉ trong chớp mắt đã va chạm mấy lần, tuỳ tiện xé nát đối thủ. Có Yêu tộc hoàn toàn tránh thoát khỏi gông xiềng, từ bỏ đối thủ, phóng tới thính phòng, trong miệng hát lên hành khúc bi thương. Có tu sĩ nhân loại đang chém giết sinh tử bỗng nhiên mắt biến thành đỏ, dị hóa thành ma! Chỉ trong nháy mắt đã long trời lở đất, chỉ trong một ý niệm đã huyễn sinh, tiêu tan. Ma uy như thế đã gần đến thiên uy!
Giờ khắc này ở nơi này, mặt người to lớn này đang quan sát chủ yếu bên trong đấu trường. Hoàng Xá Lợi tung người lên, nắm ngược Phổ Độ Hàng Ma Xử, dáng người khỏe đẹp cân đối như một cây cung lớn bị kéo căng, áo choàng màu vàng giống như là là một chiếc chiến kỳ phần phật, trương dương trên không trung! Kim Công Hạo cũng khoác lên người trường giáp màu đen trong chớp mắt, tay cầm theo một cây gáo dài đỏ rực, khí kình sau lưng gào thét, tạo thành một đôi mắt ưng màu đen như lưỡi đao. Vũ Văn Đạc cũng từ một nơi khác vọt đến, rút đao cầm trên tay, huyết khí toàn thân sôi trào, tinh quang cùng đạo nguyên cũng nhanh chóng chuyển động. Đối với tu sĩ hai nước Kinh Mục mà nói, đối kháng ma vật đã gần như trở thành một loại bản năng. Giờ khắc này, Ngọc Hoa cũng niệm tụng pháp chú, tóc đen dưới mũ tăng khẽ run, từng Phạn văn vàng rực chói mắt bay vòng bốn phía. Mà Hách Liên Vân Vân lúc này lại có vẻ rất bình tĩnh. Bình tĩnh đến mức không hiển lộ chút cảm xúc nào, nàng chỉ ngồi ngay ngắn tại chỗ, không nhúc nhích. Vị lão giả mặc áo lông có tu vi Động Chân kia cũng là người đã nhìn nàng lớn lên, hiểu rất rõ tính tình của nàng. Ông ta không mang nàng rời đi trước, mà nắm mộc trượng, đứng yên trước người nàng, trầm mặc thủ một tấc vuông này. Đây chính là uy nghiêm của hộ vệ hoàng tộc Đại Mục. Dư uy còn như vậy, hai người Khương Vọng, Đấu Chiêu đang đối đầu trực diện với ma vật kia sao có thể may mắn được? Linh Vực đã vỡ nát nhưng Khương Vọng vẫn đang vung kiếm, mặc dù đạo đồ của hắn đã bắt đầu bị dao động, mặc dù động tác của hắn chậm chạp giống như đang phải đội theo cả một ngọn núi. Đấu Chiêu đã bị áp chế toàn thân vẫn còn đang giãy giụa, nhìn chằm chằm vào mặt người to lớn kia, thậm chí mỗi một sợi tóc của y cũng vẫn đang bày tỏ sự kiệt ngạo. Linh Vực, thần thông, đạo thuật, chiêu pháp, nhục thân... Mỗi một phương hướng giãy giụa đều không có tác dụng gì . Nhưng bọn họ vẫn đang tìm kiếm khả năng, giống như trước đó, khi bọn họ truy đuổi thắng bại vậy. Ngay lúc này... "Keng!" Có tiếng chuông vang. Một tiếng này xa xăm, rộng lớn, giống như xuyên thủng thời gian, từ quá khứ xa xôi vọng đến hôm nay. Lại to lớn, bao dung, vượt qua trở ngại về không gian, vang ở bên tai mỗi người, trong nháy mắt đã vuốt an xao động bất an trong lòng người. Khương Vọng chưa từng nghe qua tiếng chuông như vậy, thế nhưng trong lòng lập tức nhảy ra một cái tên là Quảng Văn Chuông! Có lẽ là bởi vì Quan Tự Tại Nhĩ, có lẽ là bởi vì Hàng Ngoại Đạo Kim Cương Lôi âm, có lẽ cũng không có nguyên do gì, hắn chỉ có một loại chắc chắn vô cùng lớn, đây chính là thanh âm của Quảng Văn Chuông! Chuông này kêu gọi thần sứ Mẫn Cáp Nhĩ từ phương xa, tự là Quảng Văn Da Tà Vô Điện Lạc Thành Chi Nhật Khởi Vị Tằng Minh. Da Tà Vô, anh hùng vậy. Hô anh hùng, ai là anh hùng?! Chuông này vừa vang, thiên địa đã khác, như nhật nguyệt thay trời mới.
Lấy đấu trường Thương Lang làm trung tâm, xung quanh ở cách nơi này một khoảng, có ba đạo khí tức khủng bố bỗng nhiên bộc phát, nhét đầy thiên địa. Ba luồng thần quang từ ba phương vị nhổ trời mà lên, không thấy tận cùng, giống như những cây trụ chống trời vậy. Đó là những trụ thần quang lọng lẫy, trên đó có thần văn lưu động, hiện rõ vẻ cổ lão cùng uy nghiêm. Giữa ba cây thần trụ, lấy thần quang nối liền, cứ như vậy kết thành một vòng tròn, vây chặt toàn bộ đấu trường Thương Lang. Màn đêm đen nhánh kia cũng không thể khuếch trương ra bên ngoài chút nào nữa. Hai phía trong và ngoài của đấu trường Thương Lang là hai phong cảnh khác hẳn nhau. Bên trong đấu trường Thương Lang, những người đang đứng gần trụ thần quang có thể thấy rõ ràng giữa thiên địa hình như có một đường thẳng vô hình, ngăn cách đấu trường Thương Lang cùng Vương Đình chí cao, "Nơi đây giống như đã vào đêm mà bên ngoài thì trời vẫn còn sáng". Còn người ở bên ngoài đấu trường Thương Lang nếu nhìn vào, cũng chỉ có thể nhìn thấy sắc trời đẹp đẽ, những cụm mây trôi nổi mang theo áng vàng, những toàn kiến trúc nguy nha... Đây là một ngày không thể bình thường hơn được nữa. Lúc ma vật giáng lâm, không người nào biết. Cũng giống như rất nhiều chuyện xưa đã bị vùi lấp trong lịch sử. "Như có Quảng Văn, thì thế gian nào có trầm oan hận cũ?" Trong hư không đột nhiên có tiếng Phạn vang lên. "Như có Quảng Văn, thì trọc thế sao còn có việc xấu ngầm lan tràn?" Nó tuy là Phạn âm nhưng không giống như là đọc kinh Phật, mà ngược lại càng giống như ai đó đang muốn bày tỏ cái gì. "Như có Quảng Văn thì kẻ ngốc tin người nào có cầu gì hơn?" Nó quái dị lại thống nhất, khó chịu lại hài hòa. "Như có Quảng Văn..." Quảng Văn Chuông vang, tiếng Phật xướng vọng thanh. Âm thanh lẩm bẩm niệm ma chú của cái đầu ma kia chỉ thoáng chốc đã bị đè lại. Bên trong ngũ phủ hải của Khương Vọng, năm luồng trụ ma khí kia lập tức tán loạn! Trước ngực bụng của Khương Vọng, năm vòng thần quang đang cố sức giãy giụa đột nhiên sáng rực, đẩy mạnh luồng ma khí kia ra bên ngoài. Sợi dây ma khí đã trói chặt Đấu Chiêu cũng nổ tung như bươm bướm đen, đao thế của Đấu Chiêu chỉ trong chớp mắt đã dâng lên ngút trời! Thần quang Thiên phủ bùng cháy rực rỡ, Đấu Chiến Kim Thân loá mắt. Khương Vọng cùng Đấu Chiêu đột nhiên có lại được tự do. Ma khí nổ tung như những con bươm bướm ma kia đột nhiên chuyển động trong không trung, hiện ra thành một gương mặt nữ nhân. Gương mặt này Khương Vọng đã từng gặp qua, là khi hắn bị ma vật vây đánh trong Biên Hoang. Mà gương mặt này bỗng nhiên lại tán đi. Dường như hoàn thành sự trao đổi lực lượng nào đó. Một đôi giày da dê bình thường, vào lúc này bước lên võ đài! Ma khí dao động! Mặt người to lớn trên mái vòng gầm thét:
"Đồ Hỗ! Ngươi dám thiết kế bổn quân!"
Chủ nhân của đôi giày da dê này, mặc bộ quần áo của người chăn nuôi bình thường, mũi cao mắt sâu, uy nghiêm lạnh lùng. Đối mặt với ma vật đang nổi giận cũng không nói lời nào. Ông ta chỉ cất bước đến gần, tiện tay cầm lấy Thiên Kiêu Đao trong tay Đấu Chiêu, vung lên! Cái đầu ma đang dây dưa không ngừng trong người Khương Vọng trực tiếp bị chém đứt, ma khí tán loạn, bị ông ta dễ dàng nắm trong tay! Mà có thêm một Đồ Hỗ khoác hoa bào sáng chói, giống như là bước ra từ trong màn đêm, hành tẩu trong bóng tối. Ông ta đối diện với mặt người to lớn vốn đang bình tĩnh kia lắc đầu khẽ cười nói:
"Ai có thể thiết kế ngài chứ? Có điều tồn tại vĩ đại như ngài đây cũng không thể nào xóa đi được một khả năng khác cũng vĩ đại như ngài vậy."
"Là ngài tự thiết kế chính mình." Ông ta nói. Vậy mà... có tới hai Đồ Hỗ! Đồ Hỗ mà hắn gặp ở Biên Hoang, Đồ Hỗ miếu bên trong Mẫn Hợp Miếu, Quảng Văn Chuông... Mọi manh mối đột nhiên tập trung lại trong đầu Khương Vọng, hắn hầu như đã rõ cái gì nhưng lại cảm thấy khó có thể tin được. Có bóng đêm âm trầm làm bối cảnh, mặt người to lớn mơ hồ kia gào thét giận dữ:
"Heo chó cuồng vọng, tội đáng chết vạn lần!" Bóng đêm kia vậy là lưu động, ẩn ẩn trên không trung như muốn tụ thành thể xác hình người. Có một loại uy nghiêm cổ xưa, từ nơi xa xôi giáng lâm. Tựa như là Huyễn Ma Quân thân ở Vạn Giới Hoang Mộ, hôm nay muốn vượt qua khoảng cách xa xôi, tự mình giáng lâm nơi đây, xoá bỏ Đồ Hỗ. Sức mạnh hủy điệt nhanh chóng lan khắp đấu trường Thương Lang, không có giới hạn mà rút lấy tất cả sinh mệnh lực của người sống. "Hôm nay không phải hôm qua." Đồ Hỗ mặc hoa bào khoác kim miện Tế Ti, mặt mỉm cười, ánh mắt thân hòa. Dù quần áo có lộng lẫy đi nữa cũng không thể che giấu được vẻ rực rỡ, khí tức rực cháy trên người ông ta. Hai Đồ Hỗ cùng lên tiếng:
"Ngươi hôm nay vẫn là ngươi hôm qua, Huyễn Ma Quân, ngươi thừa nhận đi!" Thần Đồ Hỗ cùng Nhân Đồ Hỗ, một ở trên không, một dưới mặt đất, mà giờ khắc này vạn đạo thần quang, lập loè, trải rộng ra ở giữa bọn họ, cũng bao phủ từng sinh linh đang có mặt trong đấu trường Thương Lang, cũng điểm trang cho Đài Thanh Nha này giống như thần quốc. Một màn này mâu thuẫn như thế nhưng lại cũng hài hòa như thế. Ma khí mãnh liệt vượt giới mà đến, mang theo sự điên cuồng diệt thế. Mà thần Đồ Hỗ cùng nhân Đồ Hỗ tại lúc này chỉ là nhìn nhau một cái, bước một bước về phía trước! Một cười nhẹ nhàng, một không biểu tình. Một hiền lành dễ thân, một thần uy vô tận. Bên trong thần quang vô tận lúc tối lúc sáng, hai người hợp làm một! Một luồng uy thế kinh khủng đến cực điểm, bộc phát ra từ trên một Đồ Hỗ hoàn toàn mới. Cỗ uy thế này thậm chí còn đang không ngừng bay vụt, bay vụt, giống như bay đến vô tận! Không phải dừng ở Động Chân, cũng không phải Diễn Đạo bình thường. Sự điên cuồng trong mắt mặt người to lớn kia biến mất trong nháy mắt, có một loại gợn sóng như mộng ảo nổi lên. Giống như phá vỡ một loại giới hạn chân thực nào đó, luồng uy nghiêm cổ xưa kia nhanh chóng trôi qua. Hắn ta muốn chạy trốn! Keng! Âm thanh của Quảng Văn Chuông lại vang lên. Mặt người to lớn, bóng tối tĩnh mịch, ma khí vô tận, hủy diệt kinh khủng, cảm thụ khô cạn... Tất cả đều biến mất. Chỉ có một gương mặt người đủ mọi màu sắc biến ảo chập chờn, nhẹ nhàng rơi xuống. Bị Đồ Hỗ nhẹ nhàng nắm trong tay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận