Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 941: Đừng để mất bạn tốt, đừng chọc vào kẻ mạnh

Không ai có thể trả lời.
Không ai có thể trả lời cho Khương Vọng là vì sao.
Ai có thể trả lời một chiến sĩ cửu tử nhất sinh, liều mạng từ Mê giới giết trở về? Ai có đủ nhẫn tâm đưa cho hắn câu trả lời tàn khốc đó?
Tô lão đã quen nhìn sinh ly tử biệt, vẫn không khỏi thở dài: "Ta có thể châm cứu cho nàng, nếu còn điều gì muốn nói, có điều gì nuối tiếc... thì hãy nói đi."
Ông lấy từ tay áo một cây châm màu bạc nhỏ như lông trâu, giải thích: "Lấy hồn hồi mệnh, lão phu không có khả năng. Nhưng một châm Kinh Mộng này, có thể giúp hồi quang một lúc."
Hồi quang phản chiếu, chính là thời khắc cuối cùng của sinh mệnh.
Thập nhị châm Đông Vương Cốc danh truyền thiên hạ là bí truyền tuyệt đối. Gồm: Đoạn Văn, Phá Trận, Huyền Mệnh, Chước Huyết, Toái Tâm, Liệt Nhãn, Định Hồn, Trấn Phách, Kinh Mộng, Di Thọ, Quy Nguyên, Độ Ách.
Độ Ách Kim Châm của Tề địa Kim Châm môn, ở mức độ rất lớn là do Độ Ách Châm dẫn dắt, nhưng đường đi đã khác.
Trúc Bích Quỳnh đã dùng hết ‘dầu đèn’, thức tỉnh được trong chốc lát ngắn ngủi, đã là thủ đoạn động trời.
Nhưng mà Khương Vọng... sao có thể cam tâm như thế?
Từ Tinh Nguyệt Nguyên đến Lâm Truy, từ Lâm Truy đến Hoài đảo, thậm chí xông sâu vào Mê giới, không ngừng huyết chiến.
Chẳng lẽ lại phải chấp nhận, không thể thay đổi kết quả này hay sao?
Hắn ngồi xuống phía bên kia Trúc Bích Quỳnh, giúp nàng duỗi cơ thể đang co quắp của mình, nhìn Kinh Mộng Châm của Tô lão, chậm rãi vê vào linh đài...
Đột nhiên không chịu nổi nữa.
Hắn vô lý rống lên với Trọng Huyền Thắng như một con sư tử điên: "Ngươi làm ăn kiểu gì vậy hả?! Rửa tội không thành không thể mang đi, thì ngươi phải nghĩ cách chữa cho nàng ấy chứ, đưa chút thuốc cũng không được hay sao? Không phải ngươi mưu kế vô song hay sao? Không phải ngươi thông minh tuyệt đỉnh hay sao? Đầu óc của ngươi đâu? Cách xử lý của ngươi đâu?!"
Trọng Huyền Thắng không hé răng.
Thập Tứ hơi nhúc nhích, chắc là muốn phản bác, nhưng bị bàn tay mập của Trọng Huyền Thắng đè lại.
Khương Vọng cũng biết, cơn cơn giận này của mình là vô lý. Dù có thế nào, cũng không thể trách chuyện này lên Trọng Huyền Thắng, nhưng trong lòng hắn quá bức bối, quá phẫn nộ, không tìm được lối ra, chỉ có thể gầm lên với - người thân thiết nhất là Trọng Huyền Thắng.
Hắn cảm nhận được một lực yếu ớt kéo nhẹ tay áo mình.
Cúi đầu nhìn xuống, thấy Trúc Bích Quỳnh đang nhìn mình.
Đôi mắt đầy mệt mỏi, tiều tụy, không có sức sống nhìn thẳng vào hắn.
"Ngươi đừng... dọa người như vậy." Nàng mấp máy môi.
Khương Vọng mím môi, nén lại sự phẫn nộ trong lòng, hỏi: "Ngươi thấy thế nào?"
Trúc Bích Quỳnh nhìn hắn chăm chăm, không chớp mắt.
Ánh mắt nàng rất yếu, đôi môi khô khốc: "Ta biết sẽ gặp lại ngươi, dù phải đợi bao lâu."
Khương Vọng không biết mình còn có thể nói gì, hắn nắm chặt tay Trúc Bích Quỳnh, lặp đi lặp lại: "Ta sẽ tìm cách, nhất định sẽ có cách. Ta sẽ cứu ngươi."
Nhưng Trúc Bích Quỳnh lắc đầu, bởi vì nàng cố hết sức, nên động tác rất kiên quyết.
"Không cần cứu nữa." Nàng nói: "Sống... rất vất vả."
"Thế giới này, rất xa lạ. Khác với những gì ta tưởng tượng. Ta không muốn... ở lại nữa."
Trong lòng Trúc Bích Quỳnh, thế giới này vốn thế nào? Có phải không có lừa gạt, không có hư tình giả ý, người nàng tin nhất sẽ không bao giờ tổn thương nàng?
Tỷ tỷ của nàng, Trúc Tố Dao, đã từng vẽ ra một thế giới ấm áp thế nào cho nàng?
Khương Vọng chỉ biết im lặng.
Khương Vô Ưu, Trọng Huyền Thắng... tất cả đều im lặng.
Lúc đầu, họ quan tâm đến sinh tử của Trúc Bích Quỳnh, đều là vì Khương Vọng.
Vì Khương Vọng đã bỏ ra rất nhiều nỗ lực cho việc này, mọi người đều nhìn thấy, ghi nhớ trong lòng.
Nhưng vào thời khắc này, trước cảnh tượng này, cũng khó tránh khỏi xót xa!
"Đừng..."
Trúc Bích Quỳnh si ngốc nhìn Khương Vọng, trong giây phút cuối cùng, nàng không nỡ dời mắt đi: "Đừng vì ta mà nổi giận, đừng hận Điếu Hải Lâu. Ta chỉ là một người rất bình thường, rất vô dụng. Ta... không oán trách ai cả."
Đừng đánh mất đi bằng hữu, đừng trêu chọc vào kẻ mạnh.
Cô nương đơn thuần ngốc nghếch này, dùng cách thức riêng của mình, cho Khương Vọng lời khuyên về cuộc đời.
"Ta biết rồi..." Khương Vọng hỏi nàng: "Còn tâm nguyện gì ngươi chưa hoàn thành không?"
"Tâm nguyện..."
Trúc Bích Quỳnh suy nghĩ một hồi, vẻ suy nghĩ rất là nghiêm túc.
Cuối cùng nàng nói: "Nếu được, có thể mai táng ta cùng tỷ tỷ không?"
Nàng khó nhọc nhắm mắt lại: "Ta rất nhớ tỷ tỷ..."
Tỷ tỷ Trúc Bích Quỳnh, Trúc Tố Dao, đã vẫn lạc trong Thiên Phủ bí cảnh. Có lẽ sau khi trải qua bao nhiêu chuyện như vậy, chỉ có ở bên cạnh Trúc Tố Dao, nàng mới có được chút cảm giác an toàn.
"Được." Khương Vọng không chút do dự đáp.
Hắn ngước lên, nhìn Trọng Huyền Thắng.
Trọng Huyền Thắng chỉ nói: "Ngươi cứ đến Thiên Phủ thành, chuyện khác để ta sắp xếp."
Khương Vọng ôm Trúc Bích Quỳnh lên, rời khỏi Thiên Nhai Đài.
Lúc đi ngang qua Trọng Huyền Thắng, hắn nói khẽ: "Xin lỗi."
Xin lỗi vì những la hét vô lý khi nãy.
Trọng Huyền Thắng lại nhìn Quý Thiếu Khanh luôn đứng một bên xem trò vui: "Thực ra chúng ta đã từng đến tìm Trúc cô nương bốn lần, nhưng lần nào cũng bị vị thiên tài luôn tận tụy vì công việc của Điếu Hải Lâu này chặn lại."
Hắn hiểu tâm trạng của Khương Vọng, nhưng trong lòng hắn cũng có uất ức. Năm chữ "không làm tròn trách nhiệm" này, hắn ghim chặt vào lòng. Hắn không trách Khương Vọng, nhưng không thể không oán hận Quý Thiếu Khanh.
Khương Vọng quay đầu qua, nhìn vào mặt Quý Thiếu Khanh, hỏi: "Tên gì?"
"Tại hạ Quý Thiếu Khanh." Quý Thiếu Khanh chẳng chút sợ sệt, trái lại còn rất lịch sự chắp tay, hòa nhã nói: "Sự việc đến mức này, là không ai muốn. Nhưng vị trí chức trách của Quý mỗ, đành phải bất đắc dĩ mà thôi. Ài, Khương huynh đừng trách."
Rắc!
Trong hộp trữ vật, phát ra một tiếng nhỏ.
Âm thanh này rất là nhỏ.
Nhưng không hiểu sao, lại lạnh lẽo thấu xương!
Chỉ có Khương Vọng biết, đó là bộ Sát Sinh Đinh ẩn sâu trong hộp trữ vật, đang nóng lòng muốn ra trận.
Bộ pháp khí này, lấy mỏ Yến Kiêu làm nguyên liệu, do Nam Dao Liêm Tước tự tay chế tác, chuyên dùng để giết Đổng A. Từ lúc ra đời, nó đã mang sứ mệnh giết chóc thuần túy.
Liêm Tước thấy nó không ổn, cho rằng sẽ gây tổn hại thiên hòa. Sau khi đóng chết Đổng A, nó luôn được im lặng nằm trong hộp.
Suốt chuyến đi Mê Giới lần này, từ đầu đến cuối đều là giết chóc. Nhưng mãi đến lúc này, khi sinh ra ý niệm giết chết Quý Thiếu Khanh... sát khí của Khương Vọng lúc này quá nặng, mới kích thích nó.
Nghe thấy âm thanh đó, Quý Thiếu Khanh vốn luôn lạnh nhạt thờ ơ, không kìm được nheo mắt lại!
Nhưng Khương Vọng không nói gì, chỉ ôm chặt Trúc Bích Quỳnh một bước rời khỏi Thiên Nhai Đài, lướt nhanh trong gió, thần tốc trở về Đông vực!
Thanh Vân ấn ký không ngừng hiện lên rồi biến mất, kéo dài mãi tít ra xa, như con đường lên trời không bao giờ quay lại được.
Nhưng, tất cả mọi người đều biết, hắn sẽ quay lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận