Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 732: Liều mạng chiến đấu

Trang Thừa Càn đang định giải thích bí pháp thế ma cho Tống Hoành Giang.
Bí pháp này đương nhiên là có vấn đề, về bản chất, nhập ma là không thể nghịch đổi, thành ma nghĩa là đã không còn thuộc về mình, ít nhất chính bản thân hắn cũng không biết có cách gì để nghịch chuyển nhập ma. Hắn chưa bao giờ có ý định đi nhập ma thay Tống Uyển Khê, mặc dù nàng đúng là nữ nhân mà cả đời hắn yêu thích nhất.
Nhưng hắn vẫn yêu bản thân mình nhất.
Nhưng nếu muốn lừa được Tống Hoành Giang, thì bí pháp này không được quyền có vấn đề.
Nên Trang Thừa Càn quyết định giấu những phần mà Tống Hoành Giang không thể nghiệm chứng được đi, bảo rằng đó là sau khi thay nhập ma.
So với "Chân ma bí pháp" mà hắn chuẩn bị cho Khương Vọng, thì bộ bí pháp này được hắn xây dựng, chỉnh sửa đến vô cùng tỉ mỉ.
Điểm giống nhau ở chỗ, toàn bộ giai đoạn trước quá trình thay thế nhập ma, đều đã được nghiệm chứng, hoàn toàn có thể làm được.
Chỉ là trước đó Khương Vọng hoàn toàn không thèm nghe, còn Tống Hoành Giang lúc này thì nghe và suy nghĩ vô cùng nghiêm túc.
Hành trình đời người, do từng cái quyết định tạo thành.
Khi đưa ra lựa chọn khác nhau trong những thời điểm khác nhau, Tống Hoành Giang rõ ràng là đều nghiêng về hướng chọn Trang Thừa Càn.
Không biết là vì tình cảm huynh đệ sâu sắc, hay vì tình cảm với người chí thân, hay vì sự ràng buộc với Thủy tộc Thanh Giang, cũng có thể là bị một sức mạnh nào đó làm ảnh hưởng.
Trong cơ thể xảy ra chuyện, Trang Thừa Càn đương nhiên cảm nhận được ngay.
Nói chuyện với Tống Hoành Giang không hề dừng lại, thần hồn nguyên bản bước ra khỏi Thông Thiên cung.
Đây là lần đầu tiên thần hồn nguyên bản của Trang Thừa Càn xuất hiện trong Thông Thiên cung của Khương Vọng.
Hắn nhảy ra khỏi thiên địa cô đảo, xông lên đón lấy phế tích Vân Đỉnh tiên cung khổng lồ.
Bàn tay lật một cái, một thủ ấn màu xanh đè lên bầu trời Vân Đỉnh tiên cung, vững vàng trấn nó lại.
"A a a , ngoại tặc dám xúc phạm tiên chủ!"
Bạch Vân đồng tử tròn vo không biết lôi từ đâu ra một thanh tiểu kiếm, chân đạp mây, hùng hổ giết tới: "Lấy mạng chó của ngươi!"
Ba!
Trang Thừa Càn tiện tay tát một cái, đánh hắn bắn trở lại Vân Đỉnh tiên cung.
Chắc là cú đánh ác quá, nên lâu thật lâu sau cũng không lên tiếng nữa.
Phế tích Vân Đỉnh tiên cung bị trấn áp, nhưng đệ nhất nội phủ hóa thành mặt trời chói chang vẫn tiếp tục rơi xuống.
Ngũ phủ hải không ngừng sôi trào, rung lên bần bật.
Nội phủ là phủ đệ, là gia trạch của mệnh hồn, đương nhiên không thể tùy tiện di động.
Bình thường người ta muốn dời gia trạch, đều phải tìm chọn ngày hoàng đạo, tính toán đủ mọi yếu tố, vì chúng đều liên quan đến căn cơ. Nội phủ đương nhiên càng không cần phải nói.
Nhưng Khương Vọng không quản được nhiều như vậy, cả cơ thể hắn đã bị Trang Thừa Càn chiếm cứ, hắn còn nghĩ tới căn cơ gì!
Bên trong Ngũ phủ hải, lần đầu tiên, nội phủ xê dịch vị trí.
Nó vừa chuyển động, biển khơi liền cuồn cuộn.
Chiêu này là Khương Vọng tham khảo cảnh tượng diễn hóa thế giới trong Hồng Trang Kính, từ đó nghĩ ra sát chiêu, chỉ áp dụng được với người ở bên trong vì có tính giới hạn quá lớn, có thể nói là đặc biệt chuẩn bị cho Khương Yểm.
Hắn muốn ở trong Ngũ phủ hải, tái diễn Phúc hải kiếp.
Thế nên mới lại xuất hiện cái cảnh mặt trời rơi xuống, biển khơi sôi trào.
Nếu cảnh tượng kia thật sự xảy ra, thiên địa cô đảo nhất định sẽ tan vỡ, Thông Thiên cung sẽ tan vỡ, Trang Thừa Càn chiếm cứ Thông Thiên cung, cũng sẽ biến mất theo.
Đạo đồ sau này, thì sẽ nghĩ tìm cách khác. Chỉ cần không chết, thì sẽ luôn có cách.
Đây là sát chiêu liều mạng, tự hủy bản thân.
Trang Thừa Càn trấn áp Vân Đỉnh tiên cung một cách ung dung, đánh bay Bạch Vân đồng tử một cách nhẹ nhàng, đến khi thấy nội phủ biến thành đại nhật, mới hơi ngưng trọng một chút.
Hắn đưa tay ra.
Thủ ấn màu xanh lại đánh ra, từ xa nhìn lại, sẽ thấy cảnh một bàn tay màu xanh đỡ mặt trời.
Một bàn tay xoay chuyển cả trời đất!
Trang Thừa Càn mạnh đến như vậy!
Bị lực đẩy quá mạnh, đệ nhất nội phủ không ngừng bị đẩy lùi ra sau, không ngừng bị đẩy lên cao.
Ngay lúc này, ngàn vạn thần hồn nặc xà lao ra khỏi nội phủ, trông như sự vùng vẫy cuối cùng của Khương Vọng trong tuyệt vọng.
Trang Thừa Càn khẽ phất một cái, đánh ra bốn thủ ấn màu xanh to tướng, bay đi bốn hướng, chuẩn xác bắt lấy thần hồn nặc xà.
Đôi môi cơ thể Khương Vọng đột ngột hô to: "Cắt nhỏ huyết văn là ta nhắc ngươi! Muội muội ngươi chết là có âm mưu! Giải phong ấn cho nàng ta đi, ngươi sẽ biết câu trả lời!"
Khương Vọng đây là dùng đạo của người để đấu với người, lúc thần hồn hai người chiến đấu, thừa cơ len lén khống chế một phần cơ thể.
Hắn không biết ân oán năm xưa của Trang Thừa Càn và Tống Uyển Khê.
Nhưng những tiếng gào thét của Tống Uyển Khê sau khi nhập ma, và những lời Trang Thừa Càn nói với nàng ta, thì nhất định quan hệ giữa hai người họ có vấn đề!
Nhất định không phải giống như lời Trang Thừa Càn nói với Tống Hoành Giang, là hắn không chăm sóc Tống Uyển Khê đàng hoàng, áy náy gì đó.
Là cái gì đã khiến Tống Uyển Khê hận thù Trang Thừa Càn đến vậy?
Khương Vọng nhạy bén nhận ra, câu chuyện bên trong, có lẽ sẽ khiến Tống Hoành Giang thay đổi chủ ý.
Nên hắn tích góp sức lực, không phải thật sự cho rằng chỉ dựa vào một mình mình là đủ sức đánh bại Trang Thừa Càn, mà chỉ để thu hút sự chú ý của Trang Thừa Càn, tìm cơ hội khống chế cái miệng, phát ra âm thanh.
Nhưng hắn thấy ngạc nhiên, vì Tống Hoành Giang lại chẳng có phản ứng gì.
Vẫn tiếp tục hỏi tiếp câu hỏi dở trước đó: "Thay đổi xong rồi thì sao? Thần trí và trí nhớ của Uyển Khê sẽ nương nhờ ở đâu? Cơ thể này của ta là không thể dùng được nữa."
"Đương nhiên là trong Minh Chúc. Ta sẽ nhường lại Minh Chúc, sau đó đi tìm cơ thể thích hợp cho nàng." Giọng Trang Thừa Càn tiếp tục vang lên.
Khương Vọng lúc này mới giật mình hiểu ra, tiếng nói của hắn không hề được truyền đi. Hắn còn tưởng mình đã dụng kế thành công, khống chế được miệng mình, không ngờ đó chỉ là ảo ảnh Trang Thừa Càn tạo ra cho hắn!
Tất cả đều là ảo giác, mọi cố gắng hắn làm đều phí công.
Hắn xung phong được lần cuối này, cũng là cơ hội mà Trang Thừa Càn cố ý tạo ra cho hắn, để hắn hoàn toàn tuyệt vọng.
Thần hồn nặc xà đầy trời đã bị đánh tan.
Mà bốn thủ ấn màu xanh, bay trở về, chồng lên nhau đè chặt nội phủ, vững vàng phong trấn căn nguyên thần hồn Khương Vọng ở bên trong.
Chờ hắn giải quyết xong Tống Hoành Giang, sẽ giải quyết luôn.
"Ngươi sao vậy?" Tống Hoành Giang đột nhiên hỏi.
"Không có gì, chắc là vì vẫn chưa hoàn toàn thích ứng với cơ thể này, nên hơi hoảng thần một chút." Trang Thừa Càn đáp.
Một đòn liều chết trong Ngũ phủ hải của Khương Vọng, lại chỉ khiến hắn hơi hoảng thần một chút mà thôi!
Bị nhốt bên trong nội phủ, Khương Vọng trầm mặc nhìn "Cửa phòng".
Đệ nhất nội phủ này, là nơi sâu nhất hắn thăm dò được trong ba ngàn căn phòng.
Trang Thừa Càn quả là kẻ địch đáng sợ nhất trước giờ hắn gặp phải, và cũng là kẻ khiến hắn tuyệt vọng nhất lúc này.
Ngay cả lúc đối mặt Đại Tề quân thần Khương Mộng Hùng, ít nhất cũng còn có hung sát Trọng Huyền Trử Lương đứng sau bảo vệ.
Còn bây giờ, hắn chỉ có một mình đối mặt Trang Thừa Càn.
Một kẻ chưa tới hai mươi tuổi, đơn độc đối mặt Thái tổ khai quốc Trang quốc.
Tất cả mọi thủ đoạn đều đã dùng hết, tất cả mọi chuẩn bị đều bị phá giải.
Hắn tin rằng mình đã làm hết mọi thứ mà mình có thể làm, nhưng mà hình như, vẫn không có gì thay đổi.
"Không có thay đổi gì ư?"
Hắn mờ mịt.
Ngoài thân.
Trang Thừa Càn bắt đầu mô tả trận văn, cùng Tống Hoành Giang làm cái gọi là chuẩn bị "nhập ma thay". Hắn khi thì hùng hồn ca ngợi sự hy sinh to lớn của Tống Hoành Giang, khi thì mô tả say sưa tương lai tốt đẹp của Tống Uyển Khê sau khi sống lại.
Trong nội phủ, Khương Vọng khó nhọc bò dậy, cố gắng vận chuyển thần hồn đạo thuật, muốn phá vỡ phong ấn nội phủ của Trang Thừa Càn, nhưng đều vô ích.
Không ngừng bắt đầu, rồi không ngừng thất bại.
Ngoài thân.
Trang Thừa Càn trịnh trọng nói: "Sau này Thanh Ước và Thanh Chỉ, chính là thân nữ nhi của ta. Ta sẽ đối xử với chúng thật tốt. ".
Bên trong phủ.
Khương Vọng nhìn hai bàn tay, lẩm bẩm: "Nhất định là có cách."
Dù rất là tuyệt vọng, dù rất nhiều khó khăn, nhưng hắn không từ bỏ, cả cuộc đời, hắn chưa bao giờ nghĩ đến hai từ ‘từ bỏ’.
Hắn mơ hồ cảm nhận được mình chạm tới một linh cảm nào đó, nhưng linh cảm vốn là mờ ảo, khó mà tìm ra.
Ngoài thân.
Trang Thừa Càn rạch đứt ngón tay, bắt đầu dùng máu vẽ trận văn quanh người Tống Uyển Khê.
Bên trong phủ.
Có một âm thanh nỉ non mơ hồ vang lên.
Giống như một câu nói vô nghĩa mơ hồ, và cũng giống một câu thần chú cổ xưa nào đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận