Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1517: Chưa từng đau khổ như thế này (1)

Có thể đi tới vị trí hiện tại trong nền chính trị thâm sâu khó dò, không ai là ngu ngốc cả.
Thái độ hiện tại của Phùng Cố, chính là tuân theo ý chí của Khương Vô Khí.
Thiện ý của Khương Vô Khí đối với Khương Vọng, đâu chỉ muốn Khương Vọng đầu nhập vào mình? Y thiện đãi Khương Vọng, không chỉ vì tài năng của hắn, càng là vì Khương Vọng tại Tề, làm quan tại Tề, y muốn một thiên kiêu như Khương Vọng yêu Tề quốc nhiều hơn. Dù Khương Vọng có trở thành trợ lực của Hoa Anh Cung đi nữa, chí hướng của y, là toàn bộ Đại Tề đế quốc.
Thiên kiêu tụ tập tại Đại Tề, là quốc gia của Khương Vô Khí y.
Kể cả khi y xúc động chịu chết, cuối cùng trước mặt Thiên tử, cũng chỉ nói "Mong quân không còn nỗi lo về sau", vẫn luôn nghĩ về đại nghiệp Tề quốc.
Ý chí, tài năng như thế, sao không khiến người ta rung động?
Tề thiên tử bình tĩnh nhìn Phùng Cố, giống như thấy được trên thân lão thái giám này, một hình bóng bước từng bước rời đi mà tuyệt đối không quay đầu lại.
Cuối cùng lão đưa mắt nhìn về phía Khương Vọng, thở dài: "Khương khanh, xin ngươi tha thứ cho sự thương tâm và ngờ vực vô căn cứ của một người cha. Là trẫm lỡ lời."
Khương Vọng khom người thật sâu, không nói thêm lời nào, lui về chỗ cũ.
Cái chết của Khương Vô Khí, ảnh hưởng rất lớn đến cục diện tranh long tại Tề quốc, nhìn qua các Cung, vốn Trường Sinh Cung là có uy hiếp lớn nhất đối với Thái tử.
Đây là một hoàng tử ngoài bị bệnh tật quấn thân, hầu như không có bất cứ khuyết điểm nào.
Ngay cả khuyết điểm trí mạng là hàn độc nhập mệnh này, cũng bị tài năng và tầm nhìn của y che giấu, đã che giấu không người biết trong một thời gian rất dài.
Rõ ràng là một vấn đề có thể xưng là vô giải với bất cứ người nào, thế nhưng trước khi Khương Vô Khí chân chính chết đi, rất nhiều người cảm thấy y nhất định có thể chiến thắng.
Y mang tới cho mọi người lòng tin lớn như vậy.
Mà giờ phút này, khi Khương Vô Khí chết đi, cục diện tranh long tại Tề quốc, lập tức có biến hóa mới. Thái tử chính là Đông Cung, lại một lần nữa cần xác lập địa vị của mình.
Thế nhưng Thái tử chính là Đông Cung nhân hậu, lẽ ra nên hòa thuận với huynh đệ tỷ muội, hôm nay lại thương tâm vì đệ đệ như thế, làm sao có thể tranh phong với người khác?
Hoàng hậu cũng có huyết mạch thân tình, không có khả năng hoàn toàn ngăn cách. Thế nhưng tại sao ngày xưa có thể nhìn Hà Chân ngồi tù chịu phạt, ngày hôm nay lại không thể để gã chịu nhục?
Nguyên nhân chính là đây.
Nàng là mẹ ruột của Thái tử, có thể xác lập địa vị thay Thái tử, mà không ảnh hưởng tới thanh danh nhân hậu của Thái tử.
Thuận miệng nạt Khương Vô Ưu một câu vì đứa cháu chịu nhục, dù làm lớn chuyện, cũng chỉ là chuyện rất bình thường mà thôi. Mẹ dạy con, sai chỗ nào?
Nếu Khương Vô Ưu chống đối, chính là bất hiếu, không tuân lễ nghi. Nếu như nhượng bộ, sẽ phải chịu lép vế trước mặt Đông Cung.
Thế nhưng Khương Vô Ưu nên hành lễ thì hành lễ, nên nhường đường thì nhường đường, từ đầu tới cuối không chịu nhượng bộ, thế nhưng vẫn luôn nhằm vào một mình Hà Chân, khống chế vô cùng tốt.
Trước linh cữu của Khương Vô Khí, Hoàng hậu cũng không thể gây sự, chỉ có thể nhẹ nhàng buông tha, để Hà Chân "cút" đi.
Ngay trước mặt Hoàng hậu Đại Tề, Hà Chân lại bị đuổi khỏi linh đường của Khương Vô Khí, truyền đi ai sẽ là kẻ ngang ngược đây?
Khương Vô Ưu ngồi yên bên cạnh Khương Vọng, với thân phận Cung chủ Hoa Anh Cung, lại ngồi tại vị trí ngoài rìa, cũng muốn để mọi người thấy được, nơi đây do ai làm chủ, rốt cuộc lời nói của ai có trọng lượng nhất. Đúng là nàng lên tiếng để Hà Chân cút, thế nhưng sở dĩ Hà Chân cút đi, cũng không phải do mình nàng có thể quyết định...
Mà Khương Vô Dong vẫn luôn khóc sướt mướt, sao lại không biết tâm tư của gã đã bị các ca ca tỷ tỷ thấy rõ? Gã chỉ muốn Thiên tử thông cảm mà thôi.
Thái tử ôm gã thể hiện anh em hòa thuận, gã cũng lã chã rơi lệ, làm tốt bản phận của một người đệ đệ.
Khương Vô Tà là người tới muộn nhất trong số các huynh đệ tỷ muội, cho nên dùng lễ vật quý giá thể hiện sự trọng tình trọng nghĩa.
Thế nhưng lễ đối với Khương Vô Khí hiện tại là vô dụng, quá thì lại phô trương.
Hoàng hậu hỏi y tặng gì, là thuận tay đào hố, Khương Vô Tà chỉ dùng hai chữ "tưởng nhớ" nhẹ nhàng nhảy qua ...
Từ trước tới nay người trong Hoàng gia sống rất mệt mỏi, luôn có sóng ngầm.
Thế nhưng những chuyện này lại phát sinh trước linh cữu của Khương Vô Khí!
Bởi vậy Thiên tử mới tức giận.
Cuối cùng Khương Vô Khí cũng giữ vững nghĩa quần thần, lấy thân phận một đứa con trai chết đi trước mặt cha.
Hôm nay lão mặc áo tang tới đây, chưa chắc không phải sự hoài niệm cuối cùng, thế nhưng vẫn bắt gặp những người này tranh tới tranh lui.
Làm sao mà lão không tức giận?
Thế nhưng cục diện tranh long đã càng ngày càng nghiêm trọng, tới tận bây giờ... vốn là chuyện mà lão âm thầm đồng ý. Không tranh ra sóng lớn, giao long không thể xuất hiện, gió không giật mạnh, không thể hiện được cây tùng cứng cáp.
Làm sao mà lão có thể tức giận vì chuyện này?
Tình này hận này, thực khó tả được. Thiên tử ngự quốc, mỗi tiếng nói cử động đều phải cân nhắc đắn đo, lão cũng chỉ có thể dựa vào phương thức chất vấn Khương Thanh Dương, để chất vấn những đứa con của mình.
Mặc dù lời đáp trả của Khương Thanh Dương rất kiên cường, thế nhưng người trẻ tuổi có nhiệt huyết như vậy, cũng chính là người mà Thiên tử cần có.
Lão cũng không coi đó là ngỗ nghịch, lão im lặng càng nhiều là một loại quan sát.
Quan sát tâm tư của mỗi người trong linh đường này.
Cần cai trị quốc gia khổng lồ này, không thể lười biếng bất cứ giây phút nào.
Mấy lời nói của Phùng Cố, tuy là đang giải thích giúp Khương Vọng, lại càng làm cho lão nhớ về Khương Vô Khí nhiều hơn.
Đứa nhỏ có mệnh đồ long đong từ trong bụng mẹ này, không biết đã âm thầm làm bao nhiêu chuyện vì thiên hạ Đại Tề rồi?
Bỗng nhiên Thiên tử giật mình ...
Người duy nhất mà lão không còn cần quan sát nữa chính là Khương Vô Khí.
Tựa như Khương Vô Khí đã nói như vậy ...
"Hiện tại ngài có thể tin tưởng nhi thần rồi."
Thiên tử không thể không có tâm nghi ngờ.
Thế nhưng một chữ "nghi" này, có đôi khi cũng như lời Khương Thanh Dương đã nói... "Tổn thương vi thần lớn tới mức nào?"
Tề thiên tử thở dài, nói: "Khương khanh, trẫm thu hồi lời nói vừa rồi, xin ngươi tha thứ cho sự thương tâm của một người cha."
Trong linh đường, vẫn im ắng không ai nói chuyện. Thế nhưng trong lòng mọi người lại nổi sóng to gió lớn, dù là ai cũng không thể lắng lại.
Vị Thiên tử Đại Tề thành tựu bá nghiệp này, vậy mà tự nhận mình sai!
Khương Vọng có thể diện lớn như vậy sao?
Người bị Thiên tử ghi hận, như là Diêm Đồ đang bị lăng trì trên Đạo trường, mặc dù lão đã chinh chiến mấy chục năm vì Đại Tề, lập công vô số, ghi danh tại Chiến Sự Đường, nhưng một khi thành tù phạm, ngay cả cơ hội gặp mặt Thiên tử để giải thích cũng không có.
Người được Thiên tử yêu thích, lại nặng như núi non, như người trước mắt này.
Với thân phận Thiên tử chí tôn, lại xin lỗi Khương Vọng. Vì cả thiên hạ, tổn thương một mình Khương Vô Khí.
Trong điện im ắng, chỉ có giọng nói của Tề thiên tử vang lên:
"Khương thị có một Vô Khí, là con ngoan của trẫm. Sinh tại sương đông, ra đời do đẻ mổ. Ái phi của trẫm đã nói sẽ không từ bỏ con của mình, kết quả là ông trời đố kị, hàn độc nhập mệnh, mạng sống không dài. Thế nhưng ý chưa từng mất, chí chưa từng kém, tranh mạng cùng trời mười bảy năm. Bước lên Thần Lâm, chém bỏ hoàn toàn mục nát của Đại Tề ta.
Trẫm vừa yêu vừa đau, cả đời cũng không quên nỗi đau cùng cực này!"
Tề thiên tử đứng trước linh cữu, cúi đầu là có thể thấy được gương mặt đang ngủ say của Khương Vô Khí.
Ánh mắt của lão đảo qua Khương Vô Hoa, thuận tiện lướt qua Khương Vô Dong, lướt qua gương mặt Khương Vô Ưu rồi lại quét qua Khương Vô Tà.
Trong nháy mắt này, uy nghi như núi như biển: "Cái chết của Vô Khí, là bất hạnh lớn nhất của trẫm, lại là đại hạnh của các ngươi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận