Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1354: Tìm kiếm

Trong vùng hoang dã, lão tăng mặt vàng đi giữa đám cỏ dại cao tới đầu gối.
Cơn gió tự do dạo chơi trong thiên địa, nhưng ông như bị xiềng xích nặng nề, mỗi một bước đều không thoải mái.
Ông ta không bay tới chỗ cực cao nữa.
Bởi vì những ngày qua, ông đã đi tới đi lui ở giữa Trung Sơn quốc và Ngọc Kinh Sơn ba lần, nhưng vết tích của Triệu Huyền Dương và Khương Vọng giống như hoàn toàn biến mất.
Ông có thể nhìn ra hư ảo, nhưng không thể từ không nói có.
Ông tin chắc Triệu Huyền Dương đã mang theo đồ nhi ngoan của mình giấu ở chỗ nào rồi.
Hiện tại ông bỏ qua phương pháp truy tìm dấu vết phạm vi lớn, mà đổi thành tìm kiếm từng tấc từng tấc. Ông không tin, cày từng tấc một tất cả những nơi có khả năng ẩn giấu, Triệu Huyền Dương còn có thể thoát khỏi ánh mắt của ông.
Vùng hoang dã này ở giữa Vệ quốc và Ốc quốc. Ốc quốc cũng là nơi cuối cùng ông bắt được vết tích của Triệu Huyền Dương.
Hiện tại ông ta đi lại ở chỗ này, như là một lão nông cần cù đang đi tuần tra giữa khu đồng ruộng hoang vu.
Đương nhiên là không có thu hoạch gì rồi.
Mặt trời thiêu thân, có nỗi đau thấu tim.
Trời không toại ý người, có khóc cũng không làm gì.
Rất sớm trước kia ông đã cảm nhận được tấm lưới khổng lồ, ông cũng thử vô số lần thoát ra, nhưng lần lượt thất bại.
Từ Thần Lâm đến Chân Động, ông đã trở nên cường đại hơn, cũng càng phát hiện ra sự bất lực của mình.
Ở trong dòng sông vận mệnh mênh mông vả lại khó lường, chiếc thuyền con này của ông không thể che chở bất cứ người nào.
Tựa như Tịnh Nga …
Tựa như Tịnh Thâm!
Không.
Khổ Giác liếm liếm đôi môi khô khốc.
Tịnh Nga đã chết, mà Tịnh Thâm vẫn còn sống.
Chắc chắn Tịnh Thâm còn sống.
Bên Ngọc Kinh Sơn còn cần một buổi công thẩm, Triệu Huyền Dương hiện tại cũng đang giấu tung tích.
Cũng không đến mức trải qua nhiều trắc trở như vậy, lại lặng lẽ tìm một chỗ chôn Tịnh Thâm đi.
Hơn nữa…
Tiểu tử kia rất thông minh.
Nghĩ tới đây, Khổ Giác thoáng chốc nóng nảy: "Thông minh cái rắm gì! rời khỏi Tề quốc cũng không biết đến Huyền Không tự thăm sư phụ, đáng đời bị người ta bắt nạt!”
Ông ta càng nghĩ càng giận: “Chạy nhiều ngày như vậy mà cũng không biết lưu lại chút ký hiệu nào cho sư phụ! Chỉ chút bản lĩnh ấy thôi mà có thể gọi là Nội Phủ đệ nhất thiên hạ? Đợi tìm thấy, thế nào cũng phải đánh cho nó một trận mặt mũi bầm dập!”
Mắng như thế vài câu, ông mới thoáng giải hận, lại giương mắt nhìn phương xa.
Cao nguyên Thiên Mã nhìn xuống Trường Hà, liền lọt vào trong tầm mắt.
Ông ta đi tới đi lui tìm kiếm giữa Trung Sơn quốc và Ngọc Kinh Sơn, thần thức quét khắp nơi, nhưng có rất nhiều chỗ không cách nào tra xét kỹ lưỡng.
Ví dụ như hạch tâm yếu địa của các thế lực lớn - địa phương như hoàng cung chắc chắn sẽ không cho phép ông tìm kiếm, nếu ông muốn đi Lăng Tiêu bí địa tìm kiếm, Diệp Tiểu Hoa kiểu gì cũng phải đấu với ông ta một trận.
Cũng may những chỗ đó, Triệu Huyền Dương cũng không thể tuỳ tiện trốn vào.
Ngoài ra, còn có một số địa phương khá thần bí, từ trước đến nay cũng không cởi ra tấm khăn che mặt cho thế gian.
Ví dụ như... Cao nguyên Thiên Mã.
Cao nguyên này sừng sững ở bờ bắc Trường Hà, có thể nói tương đối dễ thấy, thế nhân đều biết. Nhưng có thể thân nhập trong đó, nhìn rõ hình dáng, ít lại càng thêm ít.
Phần lớn cũng chỉ bay qua không trung, nhìn từ xa một cái.
Đương nhiên nó có quy củ và sự thần bí của mình.
Một mảnh cao nguyên hùng vĩ như thế, muốn giấu một hai người, tựa như hai cây kim giấu trong biển rộng, thực sự đơn giản…Triệu Huyền Dương có thể trốn vào nơi này không?
Khổ Giác đã động ý nghĩ, không kiềm chế được nữa.
Mặc dù ông ta quen giở trò lưu manh, mặt dày quấn lấy, nhưng trong lòng cũng vô cùng rõ ràng, không ai sẽ để ông tiếp tục tự do truy tung không ngừng nghỉ như vậy.
Đổi lại vị trí suy nghĩ, nếu Triệu Huyền Dương sau khi công bố tin tức ở Kính Thế Đài, suốt ba ngày cũng không đuổi kịp Khương Vọng, vậy sẽ là tình trạng gì? Chỉ sợ Khương Vọng đã sớm được người của Tề Quốc tiếp ứng rồi.
Hiện tại ông ta đuổi theo Triệu Huyền Dương suốt ba ngày ròng rã, lấy tu vi đương thế chân nhân, đuổi theo dấu vết một tu sĩ Thần Lâm lại không có chút manh mối nào. Nếu ông ta còn không biết điều, phía Cảnh Quốc đại khái sẽ mất đi kiên nhẫn.
Thậm chí còn nội bộ Huyền Không cũng không có khả năng ̣đồng ý cho ông ta nhúng tay vào việc này.
Đương nhiên, phương trượng sư huynh chỉ truyền lời, phát ra pháp lệnh triệu hồi, đó cũng không ảnh hưởng đến Khổ Giác ông, chưa nghe thấy mà!
Chuyện thông ma của Khương Vọng, làm thiên hạ xôn xao sôi sục.
Cảnh, Tề, Sở, Mục, còn có một Huyền Không Tự, đều liên lụy vào.
Trong phạm vi từ Trung Sơn quốc đến Ngọc Kinh Sơn, không biết bao nhiêu thế lực âm thầm đề phòng. Nhất là những thế lực trên đường đi của Triệu Huyền Dương, cũng không có mấy người có tâm tư xem kịch.
Vòng xoáy khổng lồ liên quan đến thế lực đỉnh cấp thiên hạ bực này, không nói chạm vào là chết, không cẩn thận thương cân động cốt thì cũng không có chỗ nói lý.
Không tham dự, không can thiệp, không tiếp xúc, là nguyên tắc của các thế lực lớn nhỏ dọc theo con đường này.
Khi Khổ Giác đến trước cao nguyên Thiên Mã thì như lẽ đương nhiên, bị người ngăn cản.
Ngăn ông ta lại là một thanh niên mặc đồ tế ti của thần miếu Nguyên Thiên Thần.
Nếu Khương Vọng ở đây là có thể nhận ra, người này từng có giao tiếp ngắn ngửi với hắn ở Tam Phần Hương Khí Lâu tại Hòa Quốc.
Nếu Muội Nguyệt ở đây lại càng có thể gọi ra cái tên Nguyên Dã.
Người này có một loại khí chất ương bướng bất cần đời.
Nhìn tu vi chỉ là Nội Phủ, nhưng đối mặt với đương thế chân nhân lại không hãi cũng không sợ.
“Khổ Giác đại sư.” Hắn đứng trước mặt Khổ Giác: “Thiên Mã nguyên không thể tự tiện xông vào.”
Khổ Giác trừng mắt: “Ta chỉ đi vào xem thôi, không phải tự tiện xông vào!”
Tế Ti trẻ tuổi ngẩn người, hiển nhiên hắn chưa từng gặp qua đương thế chân nhân nào mở to mắt nói dối như vậy. Hắn cân nhắc một chút tìm từ, sau đó mới nói: “Thiên Mã nguyên không được tùy tiện vào xem.”
“Ta không tùy tiện, ta rất chính thức đi vào xem.” Khổ Giác lão tăng giở đòn sở trường: “Tránh ra!”
Nhẹ nhàng liền đẩy tế ti Nguyên Dã của Nguyên Thiên Thần miếu sang một bên, đẩy một phát cách xa vài chục trượng.
Trong lòng Khổ Giác biết rõ, người thanh niên này có thể ngăn cản kịp thời như vậy, nói rõ những người này đã sớm đề phòng không biết bao lâu rồi. Cao nguyên Thiên Mã quả thực không phải nơi có thể tùy ý ra vào, cho nên ông cũng không chậm trễ thời gian, ỷ vào tu vi đẩy thanh niên trước mặt này đi rồi bay thẳng lên Cao Nguyên.
Nhưng sau một khắc, Nguyễn Dã lại bay trở về trước người ông.
Đây tuyệt đối không phải tốc độ và phán đoán của tu vi Nội Phủ cảnh có thể đưa ra.
Tế ti trẻ tuổi của Nguyên Thiên Thần miếu này, lúc này trên người có bảo khí, mắt tỏa thần quang: “Kinh, Cảnh, Hoà ba nước ước định, cao nguyên Thiên Mã không tự tiện tiến vào! Khổ Giác đại sư…”
Giọng nói của hắn cũng có loại điệu rất khoáng đạt: “Ông chớ làm cho tiểu tử khó xử.”
Nói là ba nước ước định, đối với thiên hạ, đương nhiên chỉ có uy quyền của hai nước Kinh, Cảnh là xem được, Hòa Quốc chỉ là người trông coi cao nguyên Thiên Mã trên thực tế, xem như người chấp hành cụ thể của phần ước định này. Chức trách như vậy, cũng khó trách hắn muốn tới ngăn cản Khổ Giác.
Khổ Giác nhíu mày: “Hóa ra ngươi chính là Thần Mệnh chi tử của thế hệ này, khó trách dám cản đường lão phu.”
Ông ta bỗng nghiêm sắc mặt, cả giận nói: “ Hòa Quốc các ngươi lại dám khiêu khích Huyền Không tự ta! Tốt quá! Lão tăng vốn chỉ đi ngang qua, hiện tại xem ra, hôm nay ta nhất định phải xông vào Thiên Mã Nguyên này!”
Nói xong ông lại bắt đầu xắn tay áo, ra vẻ ngang ngược nhất định không bỏ qua.
Dù Nguyên Dã thân là Thần Mệnh chi tử, từ trước đến nay ít có lòng kiêng kỵ, giờ phút này cũng không khỏi bối rối.
Ta khiêu khích Huyền Không Tự lúc nào vậy?
Ta còn thiếu chút bưng trà đưa nước cũng không muốn chọc vào ông đó?
“Nếu như ta có cái lời lẽ gì không thoả đáng, ta nguyện ý xin lỗi đại sư.” Nguyên Dã nén giận nói: “Cao nguyên Thiên Mã, quả thật không thể tự tiện tiến vào.”
Thế nhưng Khổ Giác rõ ràng là muốn ỷ lớn hiếp nhỏ, cậy già lên mặt, căn bản không nói lý với hắn, chỉ hất tay lên: “Ngươi muốn chiến, ta liền chiến!”
Thế cho nên Nguyên Dã nhất thời hoảng hốt, có chút hoài nghi bản thân rằng chẳng lẽ ta vừa rồi không nói xin lỗi, mà là nói ra lời trong lòng, cùng hắn hạ chiến thư rồi?
Khổ Giác bên cạnh đâu để ý nhiều như vậy, xắn tay áo xông lên.
Lúc này một tiếng quát chói tai vang lên trên bầu trời xa xăm…
“Khổ Giác, ngươi còn muốn làm loạn tới khi nào?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận