Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2015: Đã từng niên thiếu xuân sam mỏng (1)

Ngày 24 tháng giêng năm Nguyên Phượng thứ 57, ngày tốt để xuất hành, tế lễ, thu tài, cưới hỏi.
Là ngày đại hôn của Bảo Trọng Thanh, con trai của Sóc Phương bá và nữ nhi của Quận thủ quận Thương Thuật - Mạc Ngọc Chi.
Có thể nắm trong tay ba thành hoạt động kinh doanh xe ngựa của toàn bộ Tề quốc, tài lực của Bảo gia đương nhiên không cần phải bàn cãi. Sinh ý làm ăn của Bảo thị tất nhiên không chỉ giới hạn vẻn vẹn ở nghề xe ngựa. Mà là lấy nghề xe ngựa làm nền tảng, mở rộng sang các lĩnh vực khác, từ lâu đã bện nên một mạng lưới thương nghiệp dày đặc.
Lấy một ví dụ rất đơn giản - mặc dù Trọng Huyền Thắng đã bỏ ra một số tiền lớn để mua lại sinh ý hoa Kim Vũ Phượng Tiên, muốn đưa loại hoa này đến Sở quốc thì vẫn cần phải mượn con đường của Bảo gia. Bên trong các đại danh môn của Tề quốc, nếu chỉ lấy tài lực mà nói, Bảo gia e rằng chỉ thua kém Yến thị Bối quận. Bảo Trọng Thanh lấy vợ, đội xe chở sính lễ xếp hàng dài đến mười dặm, đầu này không thể nhìn thấy đầu kia. Ở Quế thành nơi Mạc gia sinh sống đã từng gây ùn tắc giao thông.
Tại vương đô Đại Tề, bên trong Lâm Truy thành tấc đất tấc vàng cũng được trang hoàng lụa hồng rực rỡ ba con phố, muốn bày tiệc cơ động đến chín ngày, ngụ ý thiên trường địa cửu. Bảo thị một nhà ba bá tước, xét về quyền thế địa vị cũng là thế gia số một ở đế quốc Đại Tề. Sóc Phương bá Bảo Dịch chính là thống soái Cửu Tốt, Chân Nhân đương thời, nắm giữ Yên Lôi của Cửu tốt, là nhân vật đứng trên đỉnh cao quyền lực của đế quốc Đại Tề. Xương Hoa bá Bảo Tông Lâm trước đó rất lâu đã thoái quan, bế quan tu luyện ở tộc địa Bảo thị ở quận Ngân Kiều, một lòng xung kích cảnh giới Động Chân. Mà Anh Dũng bá Bảo Hành đến nay vẫn chinh chiến sau Vạn Yêu chi môn, trong tay cũng nắm giữ quân quyền. Đại hôn của con trai trưởng danh môn bậc này, cảnh tượng đương nhiên vô cùng long trọng.
Thậm chí còn được một số người thích chuyện thị phi gọi là "hỷ sự lớn nhất của Tề quốc sau khi đại thắng phạt Hạ". Những người có thể ngồi trong phủ Sóc Phương bá vào ngày đại hôn này đều có thể coi là minh chứng cho thân phận địa vị. Tùy tiện ném một viên gạch vào trong, rất khó trúng quan viên dưới ngũ phẩm. Ngựa xe như nước, tụ tập đều là xe của quan lại. Đông như trẩy hội, chen chúc toàn là quý nhân. Đại phu triều nghị Tống Dao cũng đích thân đến dự, viết lời chúc mừng cho tân lang, tân nương ở lúc cao trào nhất của tiệc cưới. Quận trưởng quận Thương Thuật - Mạc Tinh Dương chính là môn sinh của Tống Dao, nghe nói đã chạm đến ngưỡng cửa của cảnh giới Thần Lâm, có khả năng rất lớn sẽ tiến thêm một bước. Hôn sự của Bảo Trọng Thanh và Mạc Ngọc Chi cũng được coi là sự xích gần về chính trị giữa đại phu triều nghị Tống Dao và thống soái Cửu Tốt - Bảo Dịch. Là tín hiệu những người cường đại liên thủ. Tề quốc sau khi đại thắng Hạ quốc lại có thêm quá nhiều lợi ích để phân chia. Đây cũng chỉ là một hình ảnh thu nhỏ ở bên trong triều cục mênh mông cuồn cuộn. Tuy tiệc cơ động bên ngoài phủ Sóc Phương bá vẫn tiếp tục, nhưng Bảo Trọng Thanh vào ngày thứ hai sau khi thành hôn lại tạm chia tay vợ mới cưới, bước vào Tắc Hạ Học cung. Đây vốn là ban thưởng của Thiên tử dành cho các công thần sau cuộc chiến phạt Hạ kết thúc, cho những người trẻ tuổi cơ hội học tập tại Tắc Hạ học cung. Gã đương nhiên kế thừa di trạch của Bảo Bá Chiêu, mặc dù Bảo Bá Chiêu binh bại bỏ mình bên ngoài Ngọ Dương thành, nhưng công lao quét sạch các phủ phía đông trong giai đoạn đầu cũng sẽ không bị xóa bỏ hoàn toàn. Bảo Trọng Thanh ngày thứ hai sau khi kết hôn liền đi tu nghiệp, có thể thấy rõ gã siêng năng, nỗ lực đến mức nào, nhất thời truyền ra được mọi người đồng thanh ca tụng. Cùng đợt vào Tắc Hạ Học cung với gã còn có đám người Khương Vọng, Trọng Huyền Thắng, Lý Long Xuyên, Lý Phượng Nghiêu, Yến Phủ, Trọng Huyền Tuân, Vương Di Ngô, Văn Liên Mục, Tạ Bảo Thụ...
Lệnh cấm mà Vương Di Ngô phải gánh chịu là không cho phép vào Lâm Truy. Nhưng Tắc Hạ Học cung mở cửa ở ngoài Tắc môn Lâm Truy, lại không có vấn đề gì. Những người này đều có biểu hiện sáng chói trên chiến trường phạt Hạ, chỉ có Tạ Bảo Thụ có chút không sánh bằng mà thôi. Nhưng nếu xét kỹ ra, tất cả công huân mà Khương Vọng và Trọng Huyền Thắng đạt được trên chiến trường phía đông đều phải quy vào Tạ Hoài An lãnh đạo. Mà bản thân lão với tư cách là chủ soái tuyến phía đông, chỉ huy chiến sự, tiên phong đánh tan phòng tuyến của quân Hạ, giết chết Phụng Quốc công Chu Anh của Đại Hạ. Lại càng công phá Quý Ấp thành, bắt sống Thiên tử Hạ quốc... sau khi trở về Tề quốc, ban thưởng lại rất ít, gần như chỉ là qua loa cho có lệ. Những thứ này tất nhiên đều được chuyển cho Tạ Bảo Thụ. Người Tề luận công từ trước đến nay công là công, tội là tội. Nhưng Tạ Hoài An với công lao lớn như vậy, muốn bảo đảm tương lai của Tạ Bảo Thụ, ngay cả Thiên tử cũng không thể không cân nhắc. Trọng Huyền Thắng nói Tạ Bảo Thụ là cục cưng mà Tạ Hoài An coi như con ruột, quả thực cũng không sai. Đường đường là Chân Nhân đương thời, đại phu triều nghị được ghi danh trong Chính Sự đường, cho Tạ Bảo Thụ đủ cơ hội trên chiến trường, mà sau khi chuyện phát sinh lại dốc hết sức lực vá lỗi... Cho dù đối xử với con trai ruột, cũng không có mấy người làm được như vậy!
Ngoài những người trẻ tuổi của Tề quốc, lần này triều đình Tề quốc còn mở ra một ít danh ngạch cho các nước Đông vực. Như Giản Kiếp của Dặc quốc vào học cung là nhờ công lao của Diêm Pha, Lâm Tiện của Dung quốc vào học cung là do Âu Dương Vĩnh tử trận sa trường, Lý Thư Văn của Húc quốc vào học cung là nhờ công huân của Tây Độ phu nhân, Cố Yên của Chiêu quốc vào học cung... là do quốc quân đích thân đến triều bái Thiên tử Đại Tề. Đây là lần Tắc Hạ Học cung mở ra nhiều danh ngạch nhất trong những năm gần đây. Mỗi một danh ngạch vào học cung, đều có thể tương đương với việc bỏ ra một lượng tài nguyên khổng lồ. Điều này cũng gián tiếp cho thấy thu hoạch to lớn của Tề quốc trong cuộc chiến phạt Hạ lần này. Tắc Hạ Học cung nằm ngay bên ngoài Tắc môn, nhưng rất nhiều người cả đời cũng chưa từng nhìn thấy phong cảnh bên trong học cung này. Nó thực tế quá quan trọng, gần như có thể nói là mạch máu của đế quốc Đại Tề. Lại quá thần bí, không dễ dàng để lộ chân dung cho người bên ngoài. Đi bộ hơn mười dặm bên ngoài Tắc môn là có thể nhìn thấy cổng chào. Cổng chào bằng đá cao lớn sừng sững ở đây đã trầm mặc nghìn năm. Không có nhiều hoa văn trang sức phức tạp, giản dị mà hùng vĩ, xuyên suốt thời gian. Bốn chữ "Tắc Hạ Học cung" được khắc trên cổng chào là do Tề Võ đế năm xưa đích thân viết. Không hề mang khí thế kim qua thiết mã, cũng không ẩn giấu lấy phong mang, ngược lại có một dáng vẻ tùy hứng tự nhiên, phóng khoáng tiêu sái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận