Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 247: Lão tẩu chín mươi khóc vì ai

Không cần nghi ngờ, lão Lý đầu là một ám tử hợp cách.
Ở Gia Thành bán bánh mấy năm, bánh rất là ngon, không thua gì những cửa hiệu lâu đời.
Mấy năm này lão an phận thủ thường, quan hệ xung quanh rất tốt.
Thỉnh thoảng mới trở về "Nhà" ở Việt Thành một chuyến, nói là nhà, nhưng thực chất chỉ là một biện pháp che mắt.
Dù ai có tới tra xét, cũng chỉ thu được một đống thông tin loạn xạ, người có thông minh đi nữa, cũng phải tốn thêm một đống thời gian.
Bình thường sống như người thường, chỉ khi Hồ Thiểu Mạnh cho tìm, lão mới làm việc.
Đối với thế giới siêu phàm tu sĩ, chút vàng bạc thế tục thì có là gì!
Lần này đi tiếp xúc siêu phàm tu sĩ Thiên Hạ Lầu, mua người hành thích một siêu phàm tu sĩ khác, chỉ nghĩ tới thôi đã làm cơ thể đã lão suy của lão nhiệt huyết sôi trào.
Chạy ngay ra khỏi đất nước, đến một cái thành nhỏ của nước khác mới dừng lại.
Lão đã chuẩn bị sẵn việc chạy lung tung khắp nơi để trốn, nhưng không ngờ, thứ chờ được lại là thông tin có thể trở về nước, cơ bản là chả có ai đi truy tìm lão, kế hoạch chạy trốn được lão thiết kế tỉ mỉ trở thành vô dụng, tuyến đường vất vả tuyển chọn không người hỏi han.
Đã chuẩn bị sẵn tinh thần một lòng liều chết, kết cục nhận được lại chẳng liên quan.
Thậm chí lão còn từng ảo tưởng rất nhiều lần rằng, sẽ dùng sinh mạng còn lại biểu diễn ngay trước mặt siêu phàm tu sĩ bị mình chọc giận kia, trêu cợt siêu phàm tu sĩ đó, dẫn hắn đi sai hướng...
Nhưng mà không chết, tóm lại vẫn là chuyện tốt.
Lão đi một vòng, cuối cùng vẫn trở về nước.
Gia Thành là không về được rồi, nên quyết định về Việt Thành nghỉ ngơi.
May mà làm việc cho lão gia, tiền bạc là không thiếu. Lão bà nương ở "Nhà" tuy khó coi, nhưng cũng may là người hiểu chuyện.
Cuộc sống trở lại bình thường, Hồ Thiểu Mạnh không liên lạc với lão, lão lại sống như một người bình thường. Giống như hồi bán bánh ở Gia Thành, mỗi ngày đều bình thản êm đềm.
Phát hiện mình bị bệnh, là vào ba ngày trước.
Đầu tiên là sốt tới sốt lui, người càng ngày càng thấy yếu.
Lão tưởng tại bộ xương mình già rồi, lão không sợ chết.
Dám tham gia đi giết người, sao sợ chết được!
Nhưng không biết tại sao, nhìn sửu bà nương vốn chỉ cưới về để ngụy trang, nhìn nước mắt nước mũi tèm lem trên mặt nàng ta.
Lão... lại đột nhiên thấy sợ.
Bèn mò từ ngăn ngầm dưới gầm giường, moi ra một hộp vàng lá, lấy hết ra, để nương tử đi mời đại phu, mời đại phu giỏi nhất!
Có tiền có thể sai ma khiến quỷ.
Tần lão đại phu tới, chắc là tại mắt mờ rồi, nên xem mạch cũng chẳng buồn xem.
Chỉ nhìn tới nhìn lui, quan sát tới quan sát lui.
Cuối cùng cởi đồ lão ra, sau khi xem xong, thì ngã ngồi xuống đất!
Sau đó bò dậy, đi thẳng ra cửa, một mảnh vàng lá cũng không cầm.
Lão Lý đầu hiểu, mình đã xong. Hết cứu.
Nhưng cũng may, cũng may để lại được một ít vàng bạc.
Tiền tài là vật ngoại thân, sinh không mang theo tới chết không mang theo đi, may mà cũng đủ cho bà nương xấu xí nhưng tâm thiện kia sống tốt qua ngày.
Chẳng qua chỉ là thấy tiếc, không thể tiếp tục làm việc cho siêu phàm lão gia cường đại kia nữa.
Cả cuộc đời này, cũng chỉ lấy được một phương thức như vậy để đến gần thế giới của siêu phàm...
Lão Lý đầu vẫn chưa biết, Hồ Thiểu Mạnh như một vị thần ma trong lòng mình đã bị người ta giết chết.
Lão có tâm sự của riêng mình.
Lão mệt mỏi nhắm mắt lại, không biết cái chết của mình, sẽ gây ra ảnh hưởng gì với thế giới này, với mảnh đất này.
Sửu bà nương lãng tai của lão, chẳng buồn chạm tới đống vàng bạc kia.
Chỉ ôm cơ thể dần lạnh đi của lão, buột ra tiếng khóc rất khó nghe.
Lại kể về người hàng xóm vừa mới xách quà ra cửa, liền nhìn thấy cờ tang trắng trước cửa nhà lão Lý đầu.
Hai đội binh sĩ mặc giáp đứng canh ở ngoài cửa làm hắn kinh hồn bạt vía.
Gian phu? Mưu tài hại mệnh?
Trong đầu nảy ra vô số suy nghĩ linh tinh, hắn quay đầu định quay vào trong nhà.
"Đứng lại! Đang làm gì?!" Binh sĩ quát to, nhưng không bước đến gần.
"Quân gia." Hàng xóm đi qua, định đến gần giải thích, nhưng bị binh sĩ đột ngột rút đao ra làm sợ hết hồn.
"Đứng yên ở đó, không được đến gần!"
"Dạ dạ dạ, ta không tới gần." Hàng xóm sợ đến mặt trắng bệch, vội giải thích: "Thì là nghe nói lão Lý đầu bị bệnh, cũng là hàng xóm, nên ta mới mua chút quà, qua thăm lão thôi mà. Nhà lão xảy ra chuyện gì, ta không biết gì đâu quân gia!"
Binh sĩ hỏi: "Quan hệ của ngươi với nhà này tốt lắm hả? Thường ngày có qua lại không?"
"Không có cơ hội đâu, lão thường xuyên đâu có ở nhà. Gần đây khó khăn lắm mới trở về, có câu 'Bà con xa không bằng láng giềng gần', nên muốn qua thăm hỏi chút."
Binh sĩ quay đầu nhìn đồng đội, rồi quay lại mắng: "Quay vào nhà, mấy ngày tới không được đi ra cửa!"
Hàng xóm không dám nói nhiều, quay đầu chạy thẳng vào trong nhà.
Lòng đầy nghi ngờ, và ngơ ngác khó hiểu.
Thành tây Việt Thành, trong y quán lớn nhất, danh tiếng cũng nhất.
Lúc này ỉu xìu ảm đạm.
Tất cả học trò đều đã bị đuổi ra khỏi hậu viện, chỉ có một mình Tần lão đại phu ngồi trong sân.
Học trò muốn nói chuyện với lão, đều phải cách nửa sân, từ xa mà gọi.
Thành chủ đại nhân Việt Thành, đứng ở cửa.
Tần lão tiên sinh năm nay hơn chín mươi tuổi, xương cốt thân thể vẫn cường tráng, giọng nói vẫn trung khí mười phần.
Nhưng chẳng biết vì sao, đám học trò bị chặn ngoài cửa mắt đều sưng đỏ.
"Người mắc bệnh rùng mình, nóng sốt, đau đầu mất sức, toàn thân đau nhức, có khi còn khó chịu nôn mửa. Lão phu cởi quần áo kiểm tra, phát hiện da có ứ ban, xuất huyết..."
Tần lão tiên sinh nói: "Trên người có cục sưng, hóa mủ, phá hội. Từ lúc phát bệnh đến khi chết... Chỉ có ba ngày!"
"Chắc chắn là dịch bệnh từ chuột, loại đáng sợ nhất của ôn dịch!"
Thành chủ Việt Thành đứng ở cửa, sầm mặt hỏi: "Có cách chữa không? Làm sao để tránh?"
Tần lão tiên sinh muốn khóc: "Một khi phát bệnh, không có thuốc nào cứu được, chỉ còn chờ chết! Cách tránh lây duy nhất, chính là phong tỏa cả con phố, nhốt hết những người từng tiếp xúc với người nhiễm bệnh lại, không cho tiếp xúc với người khác nữa. Lão phu cũng không biết mình đã bị lây bệnh hay chưa, đành phải tự nhốt mình ở đây, để xem ý trời muốn mạng này thế nào!"
"Thành chủ, chuyện này nhất định đừng giấu giếm. Cần phải đưa ra cấp độ cảnh giác cao nhất. Cả tòa thành phải lập tức giới nghiêm, tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến tranh. Tất cả mọi người không được đi ra ngoài, mọi nhu cầu, thì điều động lực lượng siêu phàm đi phụ trách. Chỉ có siêu phàm tu sĩ, mới vượt qua được xâm nhiễm. Đồng thời liên lạc triều đình, gặp đại nạn này, chúng ta không thể một mình giải quyết được đâu, phải cầu triều đình hỗ trợ!
Hiện chưa biết được mầm bệnh, cũng không biết lão Lý đầu đã đi qua những nơi nào, nên phải yêu cầu cả nước toàn lực ứng phó, thậm chí… còn cần cả quốc chủ trợ giúp!
Còn chúng ta, chỉ có thể chờ đợi. Chờ người mắc bệnh dịch chết đi, thiêu hủy thi thể! Ít nhất phải khóa chặt một tháng, mới có thể khôi phục cuộc sống!"
"Tần lão." Thành chủ Việt Thành không nhịn được: "Không đến mức thế chứ? Ta đã cho người phong tỏa khu vực người nhiễm dịch, không cho người khác ra vào rồi còn gì. Làm vậy được rồi, cần gì phải làm cho to... Cần gì phải khiến cả thành vực khủng hoảng?"
"Phát hiện một con chuột, thì nhất định là có một ổ chuột! Bệnh có một người phát, vậy ít nhất đã có năm người đang ẩn bệnh!" Tần lão tiên sinh tận tình khuyên: "Thành chủ đại nhân, không thể không đề phòng. Phải biết con đê ngàn dặm, có thể bị hủy chỉ vì một ổ kiến! Huống chi, giờ đã có người phát bệnh? Đã có người chết vì bệnh, đồng nghĩa ôn dịch đã truyền ra! Đây là sóng thần núi lở!"
Thành chủ Việt Thành trầm mặc hồi lâu: "Ta hiểu rồi. Tần lão yên tâm nghỉ ngơi, chưa chắc ngài đã bị dính bệnh đâu, sau này phòng chữa, còn cần ngài xuất lực."
Không đợi Tần lão tiên sinh nói thêm, Thành chủ Việt Thành đã dẫn thị vệ rời đi.
Tần lão tiên sinh ngồi trong sân, đột nhiên bật khóc to.
Bạn cần đăng nhập để bình luận