Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1562: Vào điện gặp (1)

Thanh Thạch Cung nằm ở phía đông bắc hoàng cung Đại Tề, phảng phất như một cô đảo giữa biển người, là một vết sẹo trong toàn bộ tòa thành thị vĩ đại này.
Thời gian chảy qua ở chỗ này phá lệ rõ ràng.
Chim sẻ đậu ở trên tường cao, không thèm quan tâm thời tiết mùa màng, bắt đầu mổ vào bức tường, mài chiếc mỏ nhọn của nó, như một vị kiếm khách đang mài cây đao của mình.
Ở bên trong góc tường, một con nhện từ từ bò xuống theo sợi tơ nhện mà nó dệt ra, trên màng nhện rất lâu đã không có con sâu nào sa lưới, tịch mạch vô ích treo ở đó.
Hùng ưng khỏe mạnh giương cánh bay lướt qua, bay qua Trường Sinh Cung không một bóng người, rồi lại bay lướt qua bên ngoài Hoa Anh Cung.
Bên trong cung, Khương Vô Ưu đang cầm song đao, lượn vòng quanh sân, đùa bỡn ánh đao như đùa bỡn những hạt mưa.
“Đây là chuyện của chính hắn, hắn lựa chọn như thế nào là do hắn quyết định.”
Một lão phụ tóc bạc trắng ôm đại kích, đứng ở bên sân, không nói một lời.
Bao nhiêu độ mưa gió xuân thu, lãi nhìn vị điện hạ này từng bước một lớn lên, mỗi một bước vô cùng tự tin chắc chắn.
Đao thương kiếm kích, phủ việt câu xoa ... mười tám loại vũ khí đều có thể điều khiển dễ dàng như trở bàn tay, chân đạp trên con đường võ đạo, trong lòng mang cả thiên hạ.
Hùng ưng chợt gần rồi lại bay xa.
Chủ nhân Dưỡng Tâm cung hôm nay hiếm thấy lại có mặt ở nhà, dựa vào tháp mềm, tay chống gò má, các đường nét gương mặt hiện lên rõ ràng không hề che giấu.
Một bàn tay nhẹ nhàng nâng cằm của nữ tử xinh đẹp phía trước, chỉ cười cười nói: “Bọn họ xem kịch vui, ta thì chỉ ngắm mỹ nhân, dù sao có mấy người là hươu mà không biết, cả ngày mơ mộng làm cá."
Lông vũ của chim ưng sắc như đao, phá vỡ bầu trời cao kia không một dấu vết, lượn quanh một vòng bên ngoài cung, bay qua bên ngoài Trường Nhạc cung, sau đó nhanh chóng ngẩng đầu, đột nhiên cả lông vũ và móng vuốt biến mất, biến thành một con nhục trùng mập phì, chui vào bên trong tầng mây.
Nếu nhìn kỹ có thể nhìn thấy bên trong đám mây kia dường như có một cái đèn lồng trắng.
Bên trong Trường Nhạc cung.
Vị thái tử đang chăm sóc hoa cỏ kia, bỗng nhiên dừng lại, thở dài một tiếng: “Cô nên Thần Lâm rồi!”
Tiện tay đặt cây kéo vào trên cái khay bằng gỗ mà thái giám đang bưng ở bên cạnh.
Sau đó máu bắt đầu chảy như sông, nhục thể hiện lên kim mang.
Xoay người đã Thần Lâm rồi.
Là con đường chủ đạo ở Bắc thành, đại lộ Huyền Vũ vô cùng dài rộng, lúc này trên đường người đi lại như mắc cửi.
Nhưng Khương Vọng với áo xanh đeo kiếm, sải bước đi, giống như một con thuyền lá cô độc đang trôi giữa biển người.
Tiêu sái mà ung dung.
Thỉnh thoảng có người dừng lại, nhìn hắn đi xa.
Người chân chính biết hắn đang đi đâu và muốn làm gì không nhiều, nhưng chỉ cần nhìn vào khí thế hiên ngang kia đã đủ khiến lòng người cảm thán. Đây chính là thiên kiêu Đại Tề!
Hoàng cung Đại Tề nằm ở chính giữa Lâm Truy thành, bên ngoài có tầng tầng cung điện.
Diện tích cung điện ở tầng ngoài cùng lớn nhất, Tử Cực Điện thường để nghị triều, thái tử ở Trường Nhạc Cung, tam hoàng nữ ở Hoa Anh Cung, thậm chí còn có Thanh Thạch Cung đang giam giữ vị thái tử bị phế bỏ kia, tất cả đều nằm ở chỗ này.
Khi Khương Vọng đi tới trước cửa cung điện, thì thời gian cô độc lữ hành của hắn mới đến điểm cuối.
Từ Bắc Nha môn đi tới hoàng cung, dọc theo đường đi không sóng không gió, ngay cả một con ngựa cũng không hề xuất hiện…Tựa như Lâm Truy thành bây giờ vẫn luôn là một nơi an ninh, yên ả như vậy.
Khương Vọng thản nhiên dừng bước khi bị hai thanh đao giao nhau chặn lại, hắn chắp tay nói với cung vệ: “Thanh Dương Trấn Nam, Kim Qua võ sĩ Tam phẩm, muốn yết kiến thiên tử, xin truyền đạt cho!”
Thủ lĩnh cung vệ kia đứng nghiêm như bức tượng điêu khắc bằng đá, sai thủ hạ dưới trướng vội vã rời đi.
Trời cao mây lặng, cung khuyết vạn đản.
Tề cung uy nghiêm lại an tĩnh. Lúc này hết thảy tựa như một cung điện bình thường đứng yên bất động, những câu chuyện vĩ đại tràn đầy sóng gió kia, cũng yên lặng trôi theo dòng thời gian.
Cho dù là Hoàng hậu hoặc là Điền thị ở Đại Trạch.
Dám ở Bích Ngô quận giết chết Công Tôn Ngu, dám ở hải ngoại giết chết Ô Liệt.
Giết một người không có quan thân như Dương Kính thì cũng phải là chuyện lớn gì.
Ép giết Lâm Hữu Tà cũng không phải không làm được.
Nhưng chắc chắn sẽ không dám động vào Khương Thanh Dương hắn ở thành Lâm Truy thành này!
Cho dù sợ hãi, sợ hãi nhiều hơn nữa, cũng không dám làm như vậy.
Nếu như muốn hỏi, Khương Vọng ở Tề quốc liều mạng phấn đấu hai năm, rốt cuộc giành được cái gì?
Đây chính là câu trả lời.
Không lâu sau, cung vệ truyền tin vội vã quay về, còn mang tới một tên chấp bút thái giám.
Không phải vị Khâu Cát mà Khương Vọng quen thuộc kia, mà là một vị công công thân hình cao lớn, mặt mũi lạnh lùng. Gã không hề xưng tên, chỉ nói với Khương Vọng: “Thiên tử triệu kiến, mời đi bên này.”
Sau đó gã nhanh chóng đi trước dẫn đường.
Khương Vọng cũng không chào hỏi hay làm quen, cất bước theo sau.
Sau cửa cung có một đài cao, tên là “Giải Binh Đài”. Trên đài cũng có mấy hàng binh khí từ thời cổ xưa, khí tức âm trầm.
Tất cả những người muốn vào cung gặp vua, đều phải để lại tất cả binh khí ở nơi này.
Binh sát nồng nặc, nhưng cũng trấn ở bên trong đài này.
Khương Vọng ngẩng đầu nâng thanh kiếm lên, tự mình đi qua, cung vệ đứng trước Giải Binh Đài không hề cản trở, chấp bút thái giám dẫn đường cũng không lên tiếng.
Lúc đạt được vị trí quán quân ở Hoàng Hà Hội, thiên tử đã phê chuẩn hắn có thể mang kiếm vào yết kiến!
Nơi yết kiến là Đắc Lộc cung, sau khi thiên tử bãi triều, thường tu hành ở nơi này.
Dùng nơi này để gặp mặt Khương Vọng, cũng có thể coi là thể hiện một loại thân cận.
Lúc Khương Vọng bước vào trong điện, thiên tử đang ngồi xếp bằng trên thạch đài màu vàng chói lọi. Tổng cộng có chín cây bàn long trụ, đứng ở ba mặt quanh thạch đài, giống hệt ba mặt tường cao vời vợi, bảo vệ thiên tử.
Bàn long ngậm bảo châu, bên trong hạt châu sinh hơi khói. Hơi khói biến ảo không ngừng, khi thì sơn hải, khi thì chúng sanh.
Đứng ở trước thạch đài chỉ có một mình thái giám Hàn Lệnh. Nếu như không lưu tâm thì lão tựa hồ không hề tồn tại, nhưng lúc muốn tìm lão thì lão lại như chưa bao giờ rời khỏi phạm vi tầm nhìn, bản lãnh như vậy không phải là thứ mà người thường có thể theo kịp.
Vị chấp bút thái giám dẫn đường đã rời đi từ bên ngoài điện.
Khương Vọng cúi người muốn lạy.
Thiên tử khoát tay chặn lại: “Không phải là đại điển nên không cần đại lễ.”
Thiên tử mặc một bộ áo bào thường phục rộng rãi, tựa như ít đi mấy phần nghiêm túc, thêm mấy phần tùy tính. Tay áo phất một cái, ở trên thạch đài nhìn xuống Khương Vọng: “Thanh Dương Tử hôm nay đến đây là có chuyện gì?”
Khương Vọng đứng thẳng lên, cũng không dám nhìn thẳng thiên tử, nhưng thanh âm vang vọng thản nhiên: “Vì vụ án của tổng quản thái giám Phùng Cố ở Trường Sinh Cung!”
“Trẫm nhớ ngươi là người giám sát phá án này …” Thanh âm của thiên tử rơi xuống, ôn hòa lại uy nghiêm: “Chẳng lẽ trong quá trình tra án, phát hiện có chỗ bất công bất chính à?”
Khương Vọng nói: “Thần giám sát phá án, phát hiện trong vụ án này có một vấn đề nghiêm trọng, không dám lừa dối thiên tử, nên tới gặp mặt ngài. Tuy là vượt qua chức vụ, nhưng đây là tấm lòng trung quân của thần.”
Thiên tử nói: “Nếu vấn đề nghiêm trọng, vì sao không công khai lên Chính Sự Đường, mà muốn yết kiến riêng?”
Lời này vừa ra, tâm thần Khương Vọng căng thẳng!
Vừa thấy mặt, thiên tử đã nhắc nhở chức trách của hắn trong vụ án này, ngoài sáng là đang hỏi hắn có phải Trịnh Thương Minh và Lâm Hữu tà phá án có vấn đề, nhưng thực ra là đang âm thầm muốn chất vấn hắn, vì một vụ án mà muốn vào cung yết kiến, có phải đã vượt quá khuôn phép hay không?
Hắn dùng “vấn đề nghiêm trọng, trung quân ái quốc” để đáp.
Thiên tử ngay sau đó lại hỏi hắn, tại sao không công khai ở Chính Sự Đường ...
Điều này là đang thể hiện bất mãn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận