Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 68: Thụ Bút, Ngọc Hành, Phi Lai

Tam Sơn Thành treo thưởng nhiệm vụ Khương Vọng cũng đã nghe thấy, bất quá nhiệm vụ này không biết tại sao không đăng lên Đạo Huân Bảng, mà là từ Tam Sơn Thành đơn phương tuyên bố với tất cả mọi người.
Nói theo một ý nghĩa nào đó, nó không có thư xác nhận của Trang đình.
Đương nhiên, phần thưởng cũng không khỏi do Trang đình chi tiêu. Nghe nói Tam Sơn thành chủ vì chuyện này móc sạch phủ khố, cho nên ban thưởng phong phú hơn nhiều so với nhiệm vụ đồng cấp trên Đạo Huân bảng.
"Ban thưởng là các pháp khí, bí thuật, Đạo Nguyên Thạch." Lê Kiếm Thu bổ sung.
Vật ban thưởng dù không thuận tiện như đạo huân, nhưng cũng chính vì không tiện tính toán, ngược lại giá trị cao hơn ban thưởng đạo huân không ít.
"Thứ cho ta nói thẳng, Lê sư huynh." Khương Vọng suy nghĩ rồi nói: "Loại nhiệm vụ cần tiểu đoàn đội phối hợp này, sao huynh không mang đội ngũ của mình đi? Như vậy nhận ban thưởng càng nhiều hơn."
Hết thảy nhiệm vụ mà đệ tử đạo viện thường xuyên làm, đều có đội ngũ tổ hợp cố định. Như Trương Lâm Xuyên, Vương Trường Tường đều như thế, họ đều là nhân vật trọng yếu trong đội ngũ của mình.
Chờ Lăng Hà, Triệu Nhữ Thành đặt nền móng xong, bọn hắn cũng sẽ tụ tập cùng một chỗ đi làm các nhiệm vụ, mà không phải giống như bây giờ, đại đa số đều phân tán ra, đi theo đội ngũ khác.
Duy chỉ có Lê Kiếm Thu, giống như luôn luôn độc lai độc vãng.
Lê Kiếm Thu mấp máy môi, nói: "Bọn họ đã chết rồi. Chỉ còn lại mình ta."
Đám người hai mặt nhìn nhau, nhất thời cũng không biết nên nói gì cho phải. Tuy là người tu hành, sinh ly tử biệt đã coi nhẹ, nhưng không phải cỏ cây không động lòng người, ai có thể thờ ơ?
Hoàng A Trạm gượng cười hai tiếng, ý đồ hòa hoãn không khí: "Vậy đội ngũ của huynh, cũng quá không may mắn..."
Lăng Hà kéo gã một cái, chủ động nói: "Lê sư huynh, nhiệm vụ này không ban bố trên Đạo Huân Bảng, bởi vậy cũng không biết cấp bậc. Nhưng xem từ ban thưởng, độ khó tuyệt không thấp hơn thất phẩm. Thực tế thì thực lực của chúng ta không theo kịp, sợ rằng sẽ kéo chân huynh."
"Kỳ thật nhiệm vụ tiểu trừ hung thú lần này, độ khó tổng thể hẳn là lục phẩm." Lê Kiếm Thu không biểu lộ dị dạng gì, tiếp tục nói: "Nhưng các ngươi phải biết, trong Tam Sơn Thành vực có ba tòa đỉnh núi tên là: Thụ Bút, Ngọc Hành, Phi Lai. Ba tòa núi này, hoặc hùng vĩ hoặc hiểm trở, đều là danh sơn. Tam Sơn Thành bởi vì chúng mà có tên này, nhưng cùng lúc, ba tòa đỉnh núi này cũng là đầu nguồn hung thú Tam Sơn thành vực tứ ngược."
"Hang ổ Hung Thú?" Khương Vọng hỏi.
Lê Kiếm Thu gật đầu: "Ở trong đó, đỉnh núi Thụ Bút hai năm trước đã bị tiễu trừ sạch sẽ, hai năm sau, chắc hẳn Tam Sơn Thành đã tích súc đầy đủ lực lượng, lần này bọn họ tiễu trừ mục tiêu là đỉnh núi Ngọc Hành. Nhưng chúng ta không đi đỉnh núi Ngọc Hành, chúng ta đi đỉnh núi Thụ Bút."
"Đỉnh núi Thụ Bút không phải là đã..."
"Mặc dù đỉnh núi Thụ Bút đã bị tiễu trừ, nhưng đã qua hai năm, lại có Hung Thú mới đi tới, chỉ là rải rác không thành quy mô. Mục tiêu của chúng ta là chúng. Cho nên độ khó nhiệm vụ này sẽ đơn giản hơn nhiều." Lê Kiếm Thu nói đến đây, cầm lấy đũa: "Chuyện là như vậy, chính các ngươi quyết định có đi hay không, không đi cũng không ảnh hưởng gì đến giao tình của chúng ta."
Khương Vọng biết mình và Lê Kiếm Thu mặc dù quen biết, nhưng cũng vẻn vẹn quen biết mà thôi, song phương ấn tượng với nhau không tệ, nhưng nói đến giao tình, thật đúng là không sâu.
Nếu như lần này cự tuyệt, hẳn là sẽ càng xa lạ hơn.
Nhưng Khương Vọng cũng không phải vẻn vẹn vì muốn kết giao Lê Kiếm Thu mà tùy tiện đáp ứng, bản thân hắn hoàn toàn chính xác động tâm với nhiệm vụ này. Một là thù lao nhiệm vụ này phong phú, hai là hắn cũng muốn bỏ chút sức cho khốn cảnh của Tam Sơn thành vực, ba là mấy ngày gần đây hắn sắp hoàn thành đặt nền móng, đang cần dạng nhiệm vụ này để làm quen đạo thuật.
Nghĩ tới đây, Khương Vọng nói thẳng: "Lấy thực lực của Lê sư huynh, chịu mang nhóm ta theo là vận may của chúng ta rồi."
Lê Kiếm Thu có nhiều thâm ý nhìn Khương Vọng: "Chỉ dựa vào một kiếm kia mà ngươi giết chết Hùng Vấn, đã có đủ tư cách. Mà trong đám các ngươi, Lăng Hà ổn trọng chu toàn, Đỗ Dã Hổ chiến đấu tài tình cực cao lại dũng mãnh không sợ, Triệu Nhữ Thành thông minh có thiên phú."
Không có Đỗ Dã Hổ ở đây mà y cũng khen ngợi, tự nhiên cũng không thể bỏ qua Hoàng A Trạm: "Tiểu Hoàng... Cũng rất đáng gờm."
"Lê sư huynh mắt sáng như đuốc!" Hoàng A Trạm lập tức cổ động.
"Ta không tham dự." Lăng Hà nói: "Ta mở mạch không lâu, còn đang tích lũy đạo nguyên để đặt nền móng. Ta nên lưu lại đạo viện, thuận tiện chiếu cố An An."
Sau khi mở mạch, trước khi đặt nền móng, đích thật là giai đoạn tu sĩ phi thường lúng túng. Một là bọn họ cần tích lũy đạo nguyên đặt nền móng, một phương diện khác, nếu không mượn nhờ đạo nguyên, bọn họ không phát huy ra chiến lực siêu phàm. Như Khương Vọng có kiếm điển siêu phàm, là tình huống ngoại lệ.
Nói là dìu dắt cũng tốt, chiếu cố cũng được, Lăng Hà không muốn đi cùng, y càng muốn thực tế hơn, tiến lên từng bước một.
"Được, vậy lão đại lưu lại đi." Mấy người quan hệ không tệ, Khương Vọng đánh nhịp đáp ứng.
Cuối cùng xác định được đội ngũ đi Tam Sơn Thành gồm: Lê Kiếm Thu, Khương Vọng, Triệu Nhữ Thành, Hoàng A Trạm, bọn họ ước định ba ngày sau xuất phát từ cửa nam.
Tộc địa Vương thị.
Vẫn là tiểu viện vắng vẻ kia, Vương Trường Tường cao hứng bừng bừng đi vào trong viện: "Ca!"
Lúc đó Vương Trường Cát đang tựa ở trên ghế nằm, tay cầm một quyển sách cũ ố vàng, dưới chân nằm sấp con mèo cam mập mạp kia, cùng một chỗ hưởng thụ ánh nắng đầu đông.
Nghe được thanh âm Vương Trường Tường, gã cũng không nhúc nhích con mắt, chỉ lười biếng nói: "Làm sao rồi?"
Ngược lại là mèo cam trông thấy Vương Trường Tường, thập phần khó chịu xoay người, quay mông về phía y.
"Ca xem!" Vương Trường Tường đi nhanh mấy bước, chạy đến gần Vương Trường Cát, hơi gập eo, đưa một chiếc bình ngọc tới trước mặt ca ca: "Đây là cái gì?"
Vương Trường Cát đương nhiên nhận ra cái bình này, gã thậm chí nhớ kỹ mỗi một chi tiết viên đan trong bình ngọc.
Chỉ là lúc đầu gã mang kỳ vọng lớn cỡ nào, về sau thất vọng lớn bấy nhiêu.
Trong chớp nhoáng này không ai biết trong lòng gã chuyển qua bao nhiêu loại cảm xúc, nhưng cuối cùng gã chỉ nhướng mí mắt lên: "Danh ngạch của ngươi đã dùng xong. 1500 điểm đạo huân, rất khó góp nha?"
"Không khó." Vương Trường Tường lắc đầu, cười đến xán lạn: "Đệ đệ huynh, ba thành luận đạo, khôi thủ năm ba!"
Vương Trường Tường trong mắt người là hình tượng ôn hòa, trầm ổn, chỉ có trong tiểu viện này, mới ngẫu nhiên hiện ra chút trẻ con.
Vương Trường Cát lật một trang sách: "Ngươi có lòng, thế nhưng với ta thì không có ý nghĩa."
"Thử một chút đi, thử lại lần nữa đi."
Vương Trường Cát liếc qua mèo béo dưới chân: "Uy, còn không bằng ta cho Tiểu Quất ăn. Như vậy nó có thể sống lâu hơn một chút, cũng có thể thân cận với ngươi hơn."
"Không thể, cha sẽ đánh chết ta."
"Cho ta ăn cha sẽ không đánh ngươi?"
"Cha ... Trong lòng cũng rất thương yêu huynh."
"Ngươi có thể cầm tới khôi thủ, trong tộc cũng trả giá tài nguyên, cần phải có thu hoạch mới được. Đem Khai Mạch Đan về đi." Vương Trường Cát che sách ở trên mặt: "Đến giờ ta ngủ trưa rồi."
Vương Trường Tường nói gấp: "Ca!"
"Nếu như ngươi lưu đan dược lại, ta sẽ đút cho Tiểu Quất ăn." Thanh âm Vương Trường Cát dưới sách truyền ra, vẫn lạnh nhạt như cũ.
Nhưng Vương Trường Tường đã ý thức được loại kiên quyết kia.
Y đành cất kỹ bình ngọc, cẩn thận mỗi bước rời đi.
Y nhìn thấy bản sách cũ che trên mặt huynh trưởng, đó là một bộ đạo điển, tên là Độ Nhân Kinh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận