Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1224: Cùng ta đến chết (1)

Tiếng lưỡi đao phá không, tiếng lưỡi kiếm khẽ run, tiếng nhịp tim của đối thủ, tiếng huyết dịch lưu động …
Tất cả âm thanh trong Diễn võ đài, đều bị bắt được, và thần phục Thanh Vân Tiên Thái, cung cấp thông tin cho hắn, không giấu chút gì. Trong thế giới âm thanh, dưới một góc nhìn khác, vẽ lại một đao kia.
Đối với đao thuật đã vượt qua đỉnh phong của Tần Chí Trăn, Khương Vọng dành cho nó sự tôn trọng lớn nhất, nên vừa vào trận đã mở ngay Thanh Vân Tiên Thái.
Thu nhận tất cả, nhận biết tất cả.
Rất hay!
Nói hay, không phải là vì đao thuật Tần Chí Trăn không đủ mạnh. Tần Chí Trăn nói không ngoa, đao thuật hắn thi triển, quả thật vượt qua đỉnh phong của cảnh giới.
Một đao diệt kiếp trước này của Tần Chí Trăn, so với Bát Hoang Vô Hối kích pháp Tây Cực Thức của Hạng Bắc, thì kỳ thế nặng hơn, kỳ ý cũng mạnh hơn, lực cắt đứt cũng đáng sợ hơn.
Nhưng theo tin tức Thanh Vân Tiên Thái bắt được, và uy thế Khương Vọng tự cảm nhận được, đao này chỉ được mỗi cái thế mạnh, chứ chưa đạt đến trình độ nghiền ép cùng cảnh giới như Đấu Chiêu bên Ngoại Lâu cảnh.
Nếu thật sự mạnh đến mức độ "Đệ nhất sát phạt thuật hiện thời", Khương Vọng nhất định sẽ kéo giãn khoảng cách, bỏ khả năng dùng kiếm thuật để đánh giết, chuyển sang kết hợp thần thông và đạo thuật để chiến đấu, như thế nhất định sẽ xuất hiện sơ hở, thua trước một nước.
Cho nên mới nói là hay!
Tần Chí Trăn muốn lập thế vô địch, mở đường tranh thế, nhưng hắn đã chọn sai đối thủ!
Đao thuật này mạnh thì có mạnh, nhưng chưa đủ khiến hắn phải lui tránh.
Kiếm thuật của Khương Vọng đủ sức tranh phong với Hạng Bắc đỉnh phong cùng cảnh, chỉ thua có mấy phần mà thôi, nhưng khả năng tranh thủ tình hình mới là càng quan trọng. Đã thấy tấm gương Hạng Bắc chưa?
Dưới sự giúp đỡ của Thanh Vân Tiên Thái, mọi thứ đã thay đổi, hắn vẫn có khả năng đua tranh!
Chỉ cần đừng đối kháng chính diện về lực, rút lui sẽ không phải lựa chọn hàng đầu của hắn.
Thanh Vân Tiên Thái giúp Khương Vọng vẫn bình tĩnh ung dung, có dáng vẻ nắm toàn cục trong tay, chân đạp Thanh Vân Ấn Ký, tiên phong mười phần.
Hắn hoàn toàn thả lỏng bản thân, tập trung vào cảm nhận một đao kia, nghênh đón nó.
Sang đông thử kiếm.
Tiện thể dùng kiếm thuật nghênh đao thuật!
Lưỡi đao ngăm đen, như mây đen che đỉnh, như sát khí che trời, như một mảnh bóng đêm quét ngang mà tới.
Khương Vọng đứng trước đao, cảm nhận được một sự cô độc vô bờ.
Người dần bị đêm dài bao phủ.
Quá khứ đứt đoạn, kiếp trước không còn, một người mà quá khứ đã không còn tồn tại, thì người đó là ai? Khi những câu chuyện về người này không còn ai nhắc tới, người đó có thực sự là tồn tại hay không?
Thanh Vân Tiên Thái không ngừng truyền tin tức tới, báo cho hắn biết quỹ tích di chuyển của Hoành Thụ đao, lực độ của nó, độ sắc bén của nó, sự cường đại của nó.
Khi lưỡi đao đen thui chiếu rọi vào mắt hắn.
Trong thế giới thị giác chỉ còn mỗi một đao này, mọi âm thanh trong thế giới cũng là của một đao này.
Cùng xóa đi quá khứ, cùng giết chết thân hồn.
Một đao này quá tuyệt vọng, và tới quá nhanh!
Đao này đầu tiên giết ý, sau đó giết người.
Ai mà chống nổi?
Trong bóng tối trầm trầm không thấy được con đường phía trước, trong tuyệt vọng khi kiếp trước đã diệt, Khương Vọng nhớ mang máng mình có một thanh kiếm.
Hắn nhìn lưỡi đao khủng bố đến gần, linh cảm lại trở về, tỉnh lại từ trong đao thế, bừng tỉnh nhớ lại tất cả.
Bao nhiêu đêm, hắn tưởng mình bước đi trong cô đơn, một mình trong cừu hận.
Thật ra trong đêm tối rất dài đó, đến tận bây giờ đều có người luôn cùng hắn đồng hành!
Lúc hắn một nắng hai sương, cũng có người luôn khích lệ hắn đi tới trước.
Hắn không phải cố gắng một mình, không phải một mình chống đỡ mọi thứ.
Bao nhiêu lần, trong đêm dài ngắm trăng sáng.
Trăng có khi mờ đi, nhưng vẫn là có ánh sáng.
Cố hương đã mất, lý tưởng vẫn còn.
Có cố nhân đã chết, có cố nhân vẫn còn!
Giết Đổng A khi đó, thấy tiểu Ngũ bây giờ.
Hai bức họa chồng lên nhau.
Ta muốn khóc rồi ta muốn cười.
Kiếm Tương Tư, từ trong tương tư mà thăng hoa.
Vì vậy người ở ngoài sân nhìn thấy trên Diễn võ đài, trong màn đêm đen đặc, chợt dâng lên một vầng trăng sáng!
Lúc lưỡi Hoành Thụ đao hạ xuống, thân Trường Tương Tư cũng vừa vặn giơ lên, vừa vặn dừng ngay trước cổ, cách cổ chưa tới một tấc!
Tương Tư thức thăng hoa, thức này thuộc về cố nhân.
Trăng sáng hôm nay, đã chiếu sáng cố nhân!
Đang!
Diệt Kiếp Trước của Tần Chí Trăn tan biến, lưỡi đao chém tới bên phải cổ Khương Vọng nhưng bị Trường Tương Tư chặn lại, không tiến thêm được phân nào!
Lưỡi Hoành Thụ đao thuận thế kéo ngang, lần nữa va chạm vào mũi của Trường Tương Tư, bắn ra một hàng hỏa tinh.
Thi nhau lóe sáng, đốt thấu đêm dài.
Vì lúc trường đao chém xuống, Trường Tương Tư chắn ngay ở giữa nó.
Nên thân đao dài ba thước, chỉ lướt qua kiếm phong một thước sáu, đã tách khỏi mũi kiếm.
Theo gió mà đi.
Trong âm thanh va chạm sắc nhọn và tinh hỏa tung tóe.
Ý chí và ý chí va chạm với nhau.
Chỉ có một thước sáu, mà như một mình đi qua cả cuộc đời dài đằng đẵng.
Có lẽ huy hoàng, có lẽ bình thường, có lẽ thống khổ, có lẽ may mắn, nhưng đều đã đi qua.
Bởi vì một đao tiếp theo, đã đến.
Hiện Thế Đoạn!
Hoành Thụ đao khó nhọc rời khỏi mũi kiếm, từ dưới đâm lên, hướng vào cổ Khương Vọng.
Muốn cắt đứt hiện thực dùm hắn.
Đao này ứng với đời này, dùng cho người, chém mệnh, tách hồn, cắt đạo.
Là thật sự kết thúc tất cả của kiếp này.
Bể khổ từ đây không còn được qua, một đao chặt đứt cây cầu hiện tại!
Một đao như vậy, ai mà không sợ?
Nhưng...
Phản ứng của Khương Vọng vẫn rất thần kì.
Mọi người không hề nhìn thấy một chút xíu do dự nào trong mắt hắn, cứ như mỗi động tác, đều là phản ứng tự nhiên nhất, đây là một loại tự tin tuyệt đối.
Hắn dựng đứng Trường Tương Tư rồi chém xuống, chém tới nửa đường, thì chuyển ngang quét một cái, một lằn ngang xuất hiện trước cổ Tần Chí Trăn.
Chia tách thiên địa.
Lấy cắt đứt đấu cắt đứt!
Danh Sĩ Lạo Đảo Sinh Tử Câu Thù Kiếm, đấu với Hiện Thế Đoạn đao.
Chỉ là thứ Khương Vọng muốn cắt đứt, không phải đao thế của đối thủ, mà là đầu của hắn!
Công kích tới thì phải đỡ, không đỡ sẽ quyết ngay sống chết.
Cùng đánh cược đi nào!
Hắn tuyệt đối tin vào kiếm của mình, hắn tuyệt đối tin vào lựa chọn của mình, nên mới dám đưa ra sự đánh cược sinh tử không chút do dự như vậy.
Trong lúc này.
Tần Chí Trăn đâm xiên lên, hướng vào cổ Khương Vọng.
Khương Vọng thì quét kiếm ngang, hướng vào cổ Tần Chí Trăn.
Ai nhanh hơn?
Hay đao kiếm sẽ lại gặp nhau giữa đường?
Mỗi người tự đưa ra suy đoán của mình, nhưng không ai đưa ra được câu trả lời chắc chắn.
Thế và ý, quỹ tích vận đao, dũng khí và quyết tâm, có rất nhiều yếu tố ảnh hưởng đến kết quả, trong một nháy mắt này, cần phải tính toán rất nhiều.
Nếu không chắc chắn được phán đoán của mình, làm sao dám ung dung đi đánh cược sinh tử?
Một kiếm này của Khương Vọng, đủ để bức lùi rất nhiều người.
Nhưng Tần Chí Trăn, không trong số đó.
Hắn không cần phải phán đoán, vì một đao này của hắn, vẫn mới chỉ là súc thế. Hiện Thế Đoạn của hắn, chính là để khiến Khương Vọng xuất kiếm.
Mục đích đã đạt thành.
Người theo đao hạ xuống.
Hoành Thụ đao còn cách cổ Khương Vọng một đoạn, vẫn còn không gian tranh đoạt với Danh Sĩ kiếm của Khương Vọng, người nào tới vị trí mục tiêu trước, người đó sẽ quyết định sinh tử. Thế cục thế nào khó mà chắc được.
Lúc hạ xuống thì không phải vậy, cổ của Tần Chí Trăn đã thoát khỏi lằn ngang kia.
Còn đao của hắn, chỉ cần hơi nghiêng đi một chút, là vẫn đủ sức rạch Khương Vọng từ ngực tới eo, xẻ người hắn ra!
Đây rõ ràng là sự ứng biến tuyệt đỉnh nhất.
Có điều…
Chiến trường của hắn và Khương Vọng không phải ở trên không.
Hắn và Khương Vọng rõ ràng đều đạp chân trên đất, đứng trên Diễn võ đài.
Nếu không Khương Vọng không đến nỗi để lộ ra sơ hở, đánh cược sinh tử với hắn.
Vậy sao hắn lại rơi xuống?
Mọi người trợn to mắt nhìn hai chân Tần Chí Trăn lún xuống đất, như đã phá vỡ cấm chế của diễn võ đài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận