Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1201: Đơn Kỵ Nhập Trận (2)

Tu sĩ cấp độ Nội Phủ, hầu như không phải trải qua chiến đấu tranh giành Thông Thiên Cung.
Tu sĩ đối thủ cùng cảnh giới với tu sĩ siêu phàm cấp độ này cơ bản không làm được việc xâm phạm Thông Thiên Cung, tranh quyền kiểm soát Thông Thiên Cung. Tu sĩ làm được chuyện này, thì lại không cần mạo hiểm như vậy, có rất nhiều cách đơn giản hơn để giết đối thủ, không cần thiết phải làm yếu bản thân, giao chiến với đối thủ trong Thông Thiên cung của người ta.
Mà tu sĩ Nội phủ, cũng chưa bao giờ đủ sức để nắm giữ nổi Đơn Kỵ Nhập Trận Đồ của Đại Sở Hạng thị.
Chỉ có một mình Hạng Bắc là ngoại lệ.
Từ ngày tu thành thuật này đến nay, y chưa bao giờ gặp trở ngại, ngay cả con cháu danh môn như Đấu Miễn, mà vào Thông Thiên Cung cũng bị đánh mất chủ quyền, tiến thối rối loạn, bị y đánh bại!
Hôm nay sao gặp sự cố được!
Thúc ngựa xông vào thành địch, khung cảnh trông thấy hoàn toàn khác biệt.
Thông Thiên Cung này vô cùng to rộng.
Không tinh xảo phức tạp, nhưng có khí tức cổ xưa, không gian vô cùng bao la.
Hạng Bắc phóng ngựa xông vào, vừa vào liền thấy Cửu đại đạo toàn như con sông sao, nằm cao ở bên trên, không ngừng từ từ chuyển động, ánh sao mênh mang, thâm thúy xa xưa, đẹp như ảo mộng.
Đạo nguyên đầy đặn mượt mà không ngừng được đạo toàn phun ra, tán vào trời đất, bổ sung sức mạnh dự trữ cho Thông Thiên Cung.
Một con rắn khổng lồ thân dài, vảy dày mịn treo mình lơ lửng trong một tinh hà đạo toàn, toàn thân lấp lánh tinh quang như có một vòng tinh quang bọc quanh mình.
Đầu nó rũ xuống, đôi mắt lãnh đạm đang quan sát y.
Trên đầu con rắn tinh quang, có một thanh niên mặc áo xanh, tay cầm kiếm do kiếm linh hiển hóa, đẩu ngẩng cao, ánh mắt kiên định.
Tỏ ra rất tự tin, ung dung với việc có người tranh giành quyền kiểm soát Thông Thiên Cung!
Thông qua Đơn Kỵ Nhập Trận Đồ, Hạng Bắc cảm nhận được rất rõ Thông Thiên Cung không ngừng truyền tới lực phản kích.
Mọi công kích của Hạng Bắc đều bị hắn đối phó đâu vào đấy, như một thiên hạ danh tướng, trấn giữ trong thành, mặc dù cửa thành bị phá, nhưng vẫn không ngừng tổ chức hết đợt chốt chặn này đến đợt chốt chặn khác, ung dung phản công.
Có tí nào là thất thố hốt hoảng đâu!
Hạng Bắc có cặp mắt Thiên Hoành Song Nhật, lại mượn được sát lực của sát pháp cao cấp Đơn Kỵ Nhập Trận Đồ, vậy mà không giành được tí xíu quyền lực nào, đành phải sử dụng sức lực của bản thân để cố gắng chống đỡ áp chế.
Hạng Bắc không biết rằng...
Loại chuyện tranh giành quyền khống chế Thông Thiên Cung này, Khương Vọng đã quen đến mức không thể quen hơn được nữa, không bao giờ quên được.
Vì hắn đã từng phải làm cái việc tranh giành này với một tâm ma làm người tu hành chỉ nghe thấy là biến sắc, là chân nhân có khả năng lừa thần gạt quỷ Trang Thừa Càn!
Thậm chí, nếu không phải hắn cố ý mở toang "Cửa thành", thì với kinh nghiệm nhiều lần cường hóa Hồng Trang Kính, với lực thần hồn dầy dặn mạnh mẽ không khác gì một đội trọng binh trú đóng hùng thành của hắn, Hạng Bắc làm gì có cửa nhẹ nhàng "Công phá" như thế!
Mở cửa nghênh địch, dĩ nhiên là để...
Đóng cửa đánh chó!
Khương Vọng đứng trên tinh quang chi mãng, ở trên trần Thông Thiên Cung.
Hạng Bắc thì cưỡi ngựa, đứng dưới đất.
Hai người đối diện trong Thông Thiên Cung, một trên một dưới, bốn mắt nhìn nhau.
Không nói một lời.
Thần hồn mới là chiến đấu hung hiểm nhất.
Trong mỗi ý niệm, ngàn hồi vạn chuyển.
Ở bên ngoài, thời gian chỉ qua một nháy mắt, nhưng về mặt thần hồn không chừng đã phân sinh tử xong rồi.
Hạng Bắc khẽ thúc chiến mã, vó ngựa vọt lên cao.
Tạch tạch tạch, đạp lên không.
Từ dưới xông lên, phát động xung phong.
Chỉ một người, một kích, nhưng thanh thế không thua gì thiên quân đánh tới!
Khương Vọng tay ấn lên đốc kiếm, hờ hững đứng nhìn, không tránh cũng không lui.
Hạng Bắc nhìn chăm chú vào thiên kiêu Tề quốc, không nhìn thấy được một sự lo lắng hay dao động cảm xúc nào trong đôi mắt trong vắt mà kiên định kia.
Thần hồn bí thuật tạo ra chiến mã Ô Truy, về một ý nghĩa nào đó, đồng nghĩa đã giành được quyền khống chế đạo mạch chân linh trong Thông Thiên Cung. Y rõ ràng nhìn thấy được sự lo lắng bất an trong mắt tinh quang cự mãng, thế nhưng mức độ trấn áp, bài xích của Thông Thiên Cung từ đầu đến cuối không hề sụt giảm.
Tất cả những điều đang nhìn thấy trước mắt cho thấy kẻ địch vẫn còn hậu chiêu!
Nhưng Hạng Bắc chẳng những không lùi, ngược lại còn giục Ô Truy tăng tốc.
Trên chiến trường, một khi phát động xung phong, lại không còn có thể quay đầu.
Có hậu chiêu thì phá hậu chiêu, gặp cạm bẫy thì đạp bằng cạm bẫy.
Thiên quân mai phục ta, thì ta một kích phá thiên quân!
Y xung phong đã được nửa đường, càng lúc càng tự tin vào chiến lực cường đại của thần hồn mình.
Đối mặt khí thế kẻ địch lại tăng vọt, trong mắt Khương Vọng vẫn không hề gợn sóng!
Khương Vọng không hề nhúc nhích, nhưng Hạng Bắc lại chợt cảm nhận được, đoạn cuối cuộc xung phong biến thành một ngọn núi lửa!
Lực thần hồn mạnh mẽ mênh mông đến mức làm y kinh hãi không giấu nổi, cứ như đối thủ mặc dù không hề thay đổi hình dạng thần hồn, nhưng đã bắt đầu dốc hết toàn bộ lực lượng trong người ra!
Lực lượng thần hồn này...
Cuồn cuộn vô biên như biển sâu vậy!
Ùn ùn kéo tới.
Một nửa trên trời, hóa thành thần hồn diễm tước bay lượn.
Một nửa dưới đất, thành thần hồn nặc xà uốn éo bò tới.
Thần hồn diễm tước rào rạt bay qua, thần hồn nặc xà ùn ùn bò tới.
Trong khoảnh khắc, Hạng Bắc đã bị vây kín!
Đơn Kỵ Nhập Trận, chính là quả quyết vào trong trận!
Nhưng lần này, không dễ dàng phá trận như trước.
Mọi việc cơ bản đã vượt ra ngoài tưởng tượng, tu sĩ Nội Phủ sao có khả năng có lực thần hồn hùng mạnh đến dường này!
Hạng Bắc y tinh thông biết bao nhiêu loại thần hồn sát pháp, lực thần hồn đương nhiên cũng bất phàm, thường đều là nghiền ép đối thủ, nhưng bây giờ đứng đây so với Khương Vọng, lại hoàn toàn không bằng về mặt lượng, mà về mặt chất, cũng không bằng người ta!
Có lẽ về mặt thần hồn, ưu thế duy nhất của y chính là khả năng khống chế lực thần hồn của y tinh thông hơn xa đối phương. Nếu hai bên đường hoàng giao chiến bên ngoài, chưa chắc y không có cơ hội thắng.
Nhưng lúc này, y lại đang ở trong Thông Thiên Cung của đối thủ!
Đơn Kỵ Nhập Trận Đồ mặc dù chống đỡ được phân nửa lực áp chế của Thông Thiên Cung, nhưng nó cũng kiềm chế rất nhiều sức mạnh thần hồn.
Dùng hình ảnh chiến tranh để nói cho dễ hiểu, chính là y lĩnh một ngàn tinh binh phá thành địch xông vào, sau đó phải dùng ít nhất hai trăm chiến sĩ để trấn cửa thành. Trong khi trong thành... lại có tới hơn mười ngàn chiến sĩ có chiến lực không hề thua kém tinh binh của y!
Thần hồn sát pháp của y không thua kém binh pháp tinh diệu nhất, nhưng trong tình thế chênh lệch lớn như thế này, đối phương cần gì phải dùng binh pháp!
Chen nhau lên thôi đã đủ đè bẹp y rồi!
Trên thực tế Khương Vọng cũng chính là làm như vậy.
Đôi mắt trọng đồng của Hạng Bắc đã không còn nhìn thấy bóng người của Khương Vọng, toàn bộ không gian có thể nhìn thấy, hoặc cảm nhận được đều đã bị thần hồn diễm tước và thần hồn nặc xà đông nghìn nghịt phủ kín.
Y tự phụ mình là thiên hạ chi dũng, một cây kích Cái Thế, chinh nam phạt bắc, nhưng bây giờ, y giết không hết, chém không dứt.
Căn bản không cần dùng một kỹ xảo nào, với lượng lực thần hồn khủng bố thế này, Hạng Bắc không có khả năng công phá nổi Thông Thiên Cung này!
Có lẽ sau khi đến Ngoại Lâu, sức mạnh của cặp trọng đồng Song Nhật Hoành Thiên này tăng vọt, sẽ phá được thế cục này, nhưng ở Nội Phủ cảnh hiện giờ, thì không đủ!
Không thể cầm cự lâu!
Hạng Bắc nhanh chóng đưa ra quyết định, đôi mắt trọng đồng khẽ chuyển, Đơn Kỵ Nhập Trận Đồ trong nó nhanh chóng được “cuộn lại”.
Hình người y cầm kích ở trong bức tranh bắt đầu bong ra.
Chiến sự bất lợi, đánh chiêng thu binh!
Nhưng Khương Vọng vẫn luôn đứng im trên đầu triền tinh chi mãng chợt bước ra một bước.
Một khắc trước hắn còn đứng sừng sững như một ngon núi cao bất động, một khắc sau đã động nhanh như dây cung khi bắn!
Một bước rời khỏi trời cao, leng keng rút kiếm!
Hướng từ trên kéo xuống, một kiếm cắt qua.
Trong trời đất, xuất hiện một đường lằn ngang phân cách.
Đây là kết quả sau khi thấu ngộ chiêu Mười năm tàng đao nhất sát của Triều Vũ.
Có tên là "Thập niên lạc phách, sinh tử câu cừu!"
Tạm dịch là "mười năm chán nản, sinh tử diệt địch".
Đường kiếm cắt qua Đơn Kỵ Nhập Trận Đồ.
Lằn ngang cắt qua bức họa, như nét bút của một đứa bé con, nguệch ngoạc tùy tiện, quẹt bậy làm bẩn cả bức họa.
A !
Trong thần hồn vang lên tiếng kêu đau đớn.
Bức "Đơn Kỵ Nhập Trận Đồ" bị cắt ra làm đôi!
Bức tranh cổ đẹp đẽ bị chia làm hai khúc, một khúc có bóng người Hạng Bắc cầm kích phóng ngựa, bay ra khỏi Thông Thiên Cung, khúc kia là hình ảnh cảnh trong Thông Thiên Cung bị nặc xà và diễm tước xúm lại, xâu xé tan tành!
Chiến đấu thần hồn trong Thông Thiên cung hung hiểm như vậy, nhưng ở ngoài ngoại giới, mới chỉ vừa qua mấy hơi thở mà thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận