Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2437: Hoàng Diệp thiếp (1)

"Khụ!"
Một tiếng ho khẽ tựa như vô cùng im ắng trong đêm dài.
Nhưng với Khương Vọng mà nói, nó như tiếng núi lở, đinh tai nhức óc.
Tâm trạng yếu đuối trong nháy mắt tan vỡ, khi ngẩng đầu lên, hắn lại là vị thiên kiêu thần thái phi dương kia.
Hắn đỡ lấy vai Diệp Thanh Vũ, quay đầu nhìn lại, đã thấy Khương An An đang chạy từ chỗ rẽ ra, đột nhiên đứng sững lại nguyên chỗ, mở to hai mắt nhìn - hắn vốn tưởng người đến là Diệp đại chân nhân, bởi tiếng ho khẽ suýt nữa công phá Quan Tự Tại Nhĩ kia rõ ràng là giọng của Diệp đại chân nhân.
Hai người như chim sợ cành cong, trong nháy mắt vội vàng tách ra.
Diệp Thanh Vũ có phần lúng túng sửa sang lại ống tay áo.
Khương Vọng đánh đòn phủ đầu:
"Khương An An! Sao muộn như vậy còn chưa ngủ? Có biết như vậy sẽ không trưởng thành được hay không? Ngày mai tu luyện buổi sáng ngươi có thể dậy nổi sao?"
Khương An An hiển nhiên bị ba câu hỏi liên tiếp này làm cho choáng váng, nhất thời quên mất mình muốn nói gì, nàng có chút đáng thương nói:
"Hôm nay là Vân Triều tiết mà, ngày mai còn phải tu luyện buổi sáng nữa hay sao?"
Khương Vọng đang muốn thể hiện ra uy nghiêm của huynh trưởng, hung hăng càn quấy một cái, nhưng lại nhìn thấy Xuẩn Hôi không biết từ đâu chạy đến.
Con chó ngốc nghếch mà hắn mua được ở một gia đình nông dân bình thường năm đó, vừa nhìn thấy hắn, đôi chân ngắn tựa như chạy ra huyễn ảnh, lao nhanh đến trước mặt hắn, quấn lấy chân hắn xoay vòng, điên cuồng vẫy đuôi nhảy vòng vòng xung quanh.
"An An à."
Diệp Thanh Vũ cuối cùng cũng chỉnh lại được nếp gấp không tồn tại trên tay áo:
"Vương Nguyệt Nghi không phải nói muội đã buồn ngủ rồi, đưa muội đi nghỉ ngơi sao, sao bây giờ lại chạy ra ngoài?"
Diệp Thanh Vũ đương nhiên biết tại sao Vương Nguyệt Nghi nhất định phải kéo Khương An An đi ngủ, cho nên vội vàng ngắt lời nữ hài tử này:
"Tuy muội muội đã Khai Mạch, nhưng thân thể chưa thành hình, hoàn toàn chính xác cần phải ăn nhiều ngủ nhiều... Vương Nguyệt Nghi đâu?"
Khương An An vừa cất bước đi tới gần, vừa liếc trộm sắc mặt Khương Vọng, thấy hắn không có ý phản đối, liền nhảy đến trước mặt huynh trưởng nhà mình, nắm lấy tay hắn, vui vẻ nói:
"Tiểu Vương sư tỷ vừa chạm giường là ngủ ngay, muội liền chạy ra chờ ca ca đấy!"
Diệp Thanh Vũ nhất thời không nói nên lời. Vương Nguyệt Nghi này!
Khương An An tuổi còn nhỏ, đang trong thời kỳ phát triển, Tứ Hải bên trong cơ thể đều có quá trình tích súc bí tàng, đương nhiên cần phải ngủ nhiều. Nhưng đối với tu sĩ ở độ tuổi như Vương Nguyệt Nghi, đã sớm có thể dùng tu luyện thay thế giấc ngủ.
Mặc dù nói tu luyện vất vả mà giấc ngủ an nhiên thoải mái, chỉ có cực ít người mới có thể khổ tu không biết ngày đêm, nhưng Vương Nguyệt Nghi ngươi gánh vác trách nhiệm đấy!
Khương Vọng cúi đầu nhìn Khương An An, nhẹ giọng nói:
"Muội biết hôm nay ca nhất định sẽ đến à?"
"Ca ca lần trước đã hứa rồi mà!"
Khương An An vô cùng chắc chắn nói:
"Ca ca hứa chuyện gì thì chắc chắn sẽ làm được. Ca ca là nam tử hán!"
"Đúng vậy a, ta là nam tử hán."
Khương Vọng ôn nhu cười cười:
"Vậy muội muội đã hứa với ca ca chuyện gì, muội có làm được không?"
Khương An An không nhớ bản thân mình đã hứa chuyện gì, nhưng nàng vẫn nhớ chuyện quan trọng hơn, kéo tay ca ca đi ra bên ngoài viện:
"Nào, ca ca qua đây, muội muội có chuyện muốn hỏi."
Khương Vọng sau khi trao đổi ánh mắt với Diệp Thanh Vũ, liền ngoan ngoãn đi theo muội muội nhà mình ra ngoài.
Hai huynh muội ra khỏi sân, dùng tường viện ngăn cách tầm mắt Diệp Thanh Vũ.
Xuẩn Hôi vẫy đuôi đuổi theo, Khương An An giơ tay chỉ một cái, nó lại vẫy đuôi chui vào bên trong sân nhỏ, giám sát Diệp Thanh Vũ.
Nhìn bộ dạng ra vẻ người lớn của cô bé này, Khương Vọng có chút buồn cười nói:
"Chuyện gì mà thần bí như vậy, phải giấu giếm Thanh Vũ tỷ tỷ của muội?"
Khương An An Suỵt một tiếng, vẫy tay ra hiệu cho ca ca ngồi xổm xuống, ghét sát vào bên tai hắn, nhỏ giọng nói:
"Ca ca có biết hôm nay là sinh nhật của Thanh Vũ tỷ tỷ không?"
"Biết chứ."
Khương Vọng gật đầu.
"Vậy ca ca có chuẩn bị lẽ vật cho tỷ ấy không?"
Khương An An rất nghiêm túc nói:
"Muội thấy ca ca ôm lấy tỷ ấy, thế nhưng trên tay không có gì..."
Khương Vọng che cái miệng nhỏ của cô bé, có chút xấu hổ:
"Nói cái gì thế! Ca và Thanh Vũ tỷ tỷ của muội chỉ là bằng hữu lâu ngày không gặp, ôm nhẹ một cái thôi."
"Không nhẹ đâu."
Khương An An chớp chớp mắt:
"Ôm chặt lắm."
Khương Vọng chỉ đành thể hiện ra uy nghiêm của huynh trưởng:
"Chuyện của người lớn trẻ con đừng xen vào. Muội không được nói lung tung với người khác, nghe rõ chưa? Đặc biệt là cái gì mà Đại Vương sư tỷ Tiểu Vương sư tỷ, Phương sư huynh Viên sư huynh gì đó của muội."
Khương An An hừ một tiếng:
"Muội còn lười nói nữa mới đúng, có nói cũng chả được thêm đùi Tuyết hạc."
"Thêm ba cái cũng không được nói!"
Khương Vọng trừng mắt nói.
"Biết rồi biết rồi."
Khương An An có chút không kiên nhẫn xua tay:
"Người lớn các người thật phiền phức. Cái này không được nói, cái kia cũng không được nói, có bản lĩnh thì đừng làm!"
Khương Vọng bắt đầu lấy ra bảng chữ mẫu.
"Leng keng leng keng..."
Khương An An tự mình phối nhạc, lấy ra một chiếc hộp gấm dài hẹp, hai tay dâng lên, có chút nịnh nọt nói:
"Ca ca! Nhìn nè!"
Khương Vọng bán tín bán nghi mở ra, chỉ thấy trong hộp gấm có đặt một cây trâm cài tóc bằng ngọc khảm vàng rất đẹp:
"Đây là?"
"Muội muội mua vật này bằng tiền của ca ca cho, không phải tiền Diệp bá bá cho đâu."
Khương An An ngoan ngoãn nói:
"Cho nên đây chính là lễ vật mà ca ca mua đó."
Khương Vọng đưa tay xoa cái đầu nhỏ của cô bé:
"Đây là quà sinh nhật mà muội chuẩn bị cho Thanh Vũ tỷ tỷ, đưa cho ca rồi thì muội phải làm thế nào?"
Khương An An nghiêng đầu suy nghĩ một chút:
"Muội sẽ tặng tiểu ô quy mà muội nuôi cho tỷ ấy."
"Muội cứ tự nuôi tiểu ô quy đi, ca cũng đã chuẩn bị quà rồi."
Khương Vọng tự tin cười:
"Đừng coi thường ca ca của muội chứ."
Nói xong hắn liền đứng dậy, lại đi ngược trở về sân.
Cũng may là đã đi đến cửa, bước chân tự tin của hắn lúc này mới có chút do dự.
Thế là lại quay đầu lại, lấy chiếc hộp gấm trong tay Khương An An:
"Ca ca cất giúp muội vậy."
Một lần nữa đi vào sân... Diệp Thanh Vũ vẫn đứng yên ở đó.
Sắc mặt nàng trắng hơn tuyết, so với trăng sáng còn giống trăng sáng hơn.
Diệp Lăng Tiêu đặt nàng lên thần tọa trên mây, khiến nàng không nhiễm bụi trần, cũng khiến nàng không màng thế sự. Cho nàng tất cả những điều tốt đẹp trên thế gian, mong nàng cả đời trong sạch thuần khiết, hạnh phúc vui vẻ.
Cũng khó tránh khỏi ngày càng xa rời nhân gian.
Khương Vọng quả thực là một nhân tố ngoài dự kiến, là một người lăn lộn trong biển máu bùn lầy.
Một người trên mây, một người dưới núi, hai bên vốn không hề có giao tập.
Cho dù là thoáng nhìn qua hung thú trong sào huyệt, miếng Vân Trung lệnh kia cũng nên hao tổn đi trong bụi trần. Với tính cách của Khương Vọng, cả đời sẽ không sử dụng.
Cho đến khi phong đỏ nhuộm máu, nàng từ trên mây xuống...
Chỉ có dung mạo của nam nhân này in sâu trong tâm trí, đôi mắt đẹp của nàng mới gợn sóng, mới có cảm giác chân thật của nhân gian.
Nàng luôn được yêu thương, nên biết cách yêu thương người khác.
Khương Vọng dừng bước.
Lần trước trở về từ Yêu giới, hắn sau khi tỉnh dậy mở Đồng Tự thiếp, nhìn thấy những dòng chữ nhớ nhung lít nha lít nhít. Cũng đã từng lập tức chạy đến Vân thành, cũng từng dừng bước bên ngoài chỗ này.
Nhưng lần dừng bước này khác hẳn với một lần trước đó.
Tâm trạng lúc này cũng khác trước một cái ôm kia.
"Vừa rồi đã quên tặng lễ vật cho ngươi."
Hắn nói, thậm chí tâm tình có chút căng thẳng.
"Chuyện lớn như vậy mà cũng quên sao?"
Diệp Thanh Vũ cong mắt cười.
Khương Vọng làm sao có thể nói, bởi vì được nàng ôm lấy, khiến đầu óc hắn trống rỗng, cũng không nhớ được bất kỳ điều gì nữa. Hắn chỉ lấy ra một cuốn sách mỏng từ trong lòng, đưa lên trước:
"Đây."
"Ngươi sẽ không viết cho ta cả một tập thơ chứ?"
Diệp Thanh Vũ cười nhận lấy cuốn sách mỏng, lật xem qua một lần, cười càng vui vẻ hơn:
"Ngươi dụng tâm rồi, tiểu Khương."
Bạn cần đăng nhập để bình luận