Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 489: Vô Chi

"Địa Quật" là một cái tên rất trực quan, là một lỗ thủng trên mặt đất.
Trên Phù Lục là Thanh Thiên, dưới Phù Lục là U Thiên.
Thanh Thiên treo ở trên cao, đâu đâu cũng có thể nhìn thấy được. U Thiên đen tối bên dưới, bị mặt đất cực kỳ nặng nề ngăn cách, trên cơ bản không thể nào nhìn thấy được.
Còn Địa Quật thì khác.
Không ai có thể giải thích rõ Địa Quật xuất hiện như thế nào, chỉ biết nó liên kết với U Thiên. Cả Phù Lục, tất cả bộ tộc đều phải đối mặt với nguy hiểm bắt nguồn từ U Thiên này.
Trong truyền thuyết của Phù Lục có kiểu lý giải là: Trên Thanh Thiên từng có rất nhiều ngôi sao, chúng từ Thanh Thiên rơi xuống U Thiên, trong quá trình này đã xuyên qua mặt đất vì thế tạo ra Địa Quật. Còn bên trên Thanh Thiên cũng vì những ngôi sao này vỡ nát này mà từ đây chỉ còn Thiên Xu Tinh.
Quay trở lại Địa Quật, nguy hiểm xuất phát từ U Thiên là tồn tại cực kỳ cụ thể, không phải hư vô.
Phù Lục có một câu, "Rơi từ Thanh Thiên xuống là Tinh Tướng, nổi từ U Thiên lên là Tinh Thú."
Ý nghĩa sâu xa của câu này là, cuộc đời con người đã định sẵn có lúc này lúc nọ. Nhưng nếu gác ý nghĩa sâu xa ấy qua một bên thì bản thân câu nói ấy là một lời miêu tả khách quan.
Tinh Thú tức là tai họa lớn nhất của thế giới Phù Lục.
Những người trên Phù Lục cho rằng, Tinh Tướng là sản phẩm của Thanh Thiên, Tinh Thú là kết tinh của U Thiên.
Lời này không bàn đến đúng sai nhưng nó thực sự đã trở thành một nhận thức chung.
Trên đường đi, từ những tìm hiểu bước đầu về Địa Quật chỗ Khánh Hỏa Kỳ Minh, Khương Vọng cũng đại khái hiểu được vì sao Khánh Hỏa Kỳ Minh lại rất kháng cự việc đến Địa Quật. Dưỡng phụ của y, Vu chúc tiền nhiệm của Khánh Hỏa bộ đã chết ở Địa Quật.
Khương Vọng còn cố ý nghe ngóng được về những "người đến từ Thanh Thiên" đến trước hắn, tên tuổi có thể không biết rõ nhưng đặc trưng thì rất dễ đoán ra.
Lôi Chiêm Càn là Cờ Chủ của Xích Lôi bộ đứng đầu Lôi bộ, Lý Phượng Nghiêu ở Tịnh Thủy bộ đứng đầu Thủy bộ, Phương Sùng ở Nguyên Thổ bộ đứng đầu Thổ bộ.
Khương Vô Tà thì ở Tật Hỏa bộ đứng đầu Hỏa bộ.
Ngoài ra Cờ Chủ của Thiết Mộc bộ đứng đầu Mộc bộ là một nam nhân bề ngoài vô cùng bình thường. Theo cách miêu tả của Khánh Hỏa Kỳ Minh Khương Vọng không thể nào liên tưởng hắn ta với những tu sĩ trong trí nhớ.
Nhưng trọng tâm chú ý của Khương Vọng cũng chỉ có bốn người đầu mà thôi.
Hắn còn cố ý hỏi về vị trí của Tịnh Thủy bộ.
Hắn có ý liên hệ Lý Phượng Nghiêu trước chủ yếu là muốn xem thử có thể hỏi xin một món binh pháp phù hợp dùng để huấn luyện tộc nhân Khánh Hỏa bộ không, để các chiến sĩ Khánh Hỏa bộ tuy không thể sử dụng sức mạnh Đồ Đằng nhưng cũng có thể phát huy được chiến lực siêu phàm trong Ván Cờ Sinh Tử. Thạch Môn Lý thị vốn là gia tộc danh tiếng nhiều đời, tất nhiên không thiếu binh trận, nhưng bản thân hắn thì lại chẳng biết chút gì về phương diện này.
Những người khác đến Phù Lục trước lâu như vậy, chắc chắn đang nghĩ đủ mọi cách để nâng cao chiến lực của chiến sĩ bộ tộc trong Ván Cờ Sinh Tử.
Giờ Khương Vọng mới bắt đầu tuyển người nên bị tụt lại phía sau rất nhiều.
Nhưng Khánh Hỏa Kỳ Minh lại kiên quyết ngăn cản hắn.
Vì chế ước của khế ước vương quyền, trong thời gian chuẩn bị cho Ván Cờ Sinh Tử các bộ tộc không thể chinh phạt lẫn nhau.
Nhưng Khương Vọng là Cờ Chủ của bộ lạc Khánh Hỏa, nếu như tiến vào địa bàn của bộ tộc khác chắc chắn sẽ bị giết chết ngay lập tức.
Khánh Hỏa Kỳ Minh ba lần bảy lượt nhấn mạnh, chắc chắn chuyện này sẽ xảy ra.
Khương Vọng không phải loại người không chịu nghe khuyên can nên chỉ đành từ bỏ.
Trong phạm vi thuộc quản lý của Khánh Hỏa bộ, Địa Quật lớn nhất tên là Vô Chỉ Địa Quật. Chiến sĩ tinh nhuệ nhất của bộ lạc Khánh Hỏa đều ở đây.
Vị trí của Vô Chi Địa Quật cách Hỏa Từ khoảng chừng hai mươi dặm.
"Bộ tộc cần cường giả tọa trấn, tộc trưởng không thể rời đi được cho nên chỉ có thể để ta dẫn ngươi đi." Sắc mặt Khánh Hỏa Kỳ Minh trắng bệch giải thích.
Nói câu này vô cùng phí lời, nhưng phí lời thì càng chứng tỏ dao động trong nội tâm hắn ta. Hắn ta cần phải nói vài chủ đề khác để đánh lạc hướng cảm xúc.
"Trông có vẻ đáng tin cậy lắm." Khương Vọng nói.
Trước mặt là một thành lũy được xây dựng bằng đá lớn màu đen, nó ở đó trông như một con thú khổng lồ trầm mặc, khiến người ta không hề nghi ngờ. Nó có khả năng phòng ngự ở một mức độ tương đối.
"Đúng vậy, rất đáng tin cậy. Nhưng không phải là vì tòa thành lũy này."
Khánh Hỏa Kỳ Minh nói. Y lấy lại bình tĩnh, cất bước tiến về phía trước.
Canh giữ bên ngoài thành lũy là một đội chiến sĩ của bộ lạc Khánh Hỏa, Khánh Hỏa Kỳ Minh bước lên nói chuyện với bọn họ, hai chiến sĩ cường tráng liền đi sang một bên, chuyển động bàn xoay, cửa đá nặng nề của thành lũy cũng chậm rãi kéo ra.
Đúng vậy, chốt mở của cổng thành lũy là ở ngoài, nếu nói đây là một pháo đài thì nói nó giống nhà giam sẽ đúng hơn. Chiến sĩ bên trong không giống được bảo vệ mà giống như bị "bỏ tù".
Sau cửa đá là một hành lang tối lờ mờ. Dù trong hành lang cách vài bước là có một chậu thang nhưng điểm cuối cùng của nó vẫn khiến người ta cảm thấy vô cùng xa xôi và mơ hồ.
Khánh Hỏa Kỳ Minh nuốt một ngụm nước bọt: "Đi vào đi."
Hắn ta đứng yên bất động, nhìn dáng vẻ là định để Khương Vọng đi đầu.
Điểm này cũng không hợp với lễ đãi khách lắm.
"Ngươi chưa từng tới nơi này sao?" Khương Vọng hỏi.
"Trước kia... toàn được chờ bên ngoài."
"Vu chúc trước đây bảo vệ ngươi rất tốt." Khương Vọng nói, cất bước đi vào trong thông đạo tĩnh mịch.
Thọ hạn của người Phù Lục không khác với nhân tộc hiện thế lắm.
Thực ra mà nói, tuổi tác của Khương Vọng vẫn nhỏ hơn Khánh Hỏa Kỳ Minh, nhưng chuyện Khương Vọng trải qua quá nhiều.
"Cửa tạm thời đừng đóng. Chúng ta sẽ mau chóng đi ra thôi." Trước khi đi, Khánh Hỏa Kỳ Minh còn cố ý nói với chiến sĩ thủ vệ.
Nhưng chiến sĩ thủ vệ chỉ lắc đầu, không hề cho Vu chúc đại nhân chút thể diện nào.
"Ngươi còn vào sao?" Khương Vọng ở trong hành lang hỏi: "Không thì ngươi đưa tín vật cho ta, tự ta xuống?"
Khánh Hỏa Kỳ Minh nổi giận đùng đùng trừng mắt với chiến sĩ kia nửa ngày, nhưng không ngờ Khánh Hỏa Kỳ Minh tính khí nóng nảy cuối cùng cũng chỉ có thể khẽ cắn môi, đi vào trong hành lang.
Ẩm ầm...
Sau khi hắn ta bước vào, cửa đá khổng lồ nhanh chóng đóng lại.
Hành lang dài dằng dặc cũng vì thế càng tối đen, u ám hơn.
Khánh Hỏa Kỳ Minh sợ hãi giật mình nhưng bóng dáng của Khương Vọng vẫn đang ở rất xa, ngay cả tiếng bước chân cũng không hề rối loạn. Bây giờ y có muốn quay lại cũng không kịp nữa nên chân đành bước nhanh, đuổi kịp hắn.
"Ngươi không biết trong lòng đất có thứ gì cho nên mới có thể bình tĩnh được như vậy." Khánh Hỏa Kỳ Minh tìm chủ đề để nói chuyện: "Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ."
"Có lẽ vậy.” Khương Vọng nói.
Hắn cũng không biện hộ, bởi vì hắn hiểu rất rõ Khánh Hỏa Kỳ Minh nói vậy chỉ để an ủi bản thân.
Mà câu "chưa thấy quan tài chưa đổ lệ" cũng rất đúng, nếu Khương Vọng biết bên trong có thứ nguy hiểm gì đó mà hắn không thể đối phó được thì hắn căn bản sẽ không lựa chọn tiến vào.
Tiếng bước chân trong hành lang có vẻ hơi đột ngột, ánh lửa chiếu vào gương mặt Khánh Hỏa Kỳ Minh lúc sáng lúc tối.
Đường hành lang dài dằng dặc, cuối cùng cũng có điểm cuối.
Điểm cuối là cánh cửa được chế tạo bằng kim loại gì không rõ, toàn thân đen nhánh, khe hở chính giữa cửa lớn có một hoa văn hình ngọn lửa.
Khương Vọng nhường chỗ, đứng im.
Khánh Hỏa Kỳ Minh tiến lên một bước, đưa tay đặt lên trên cánh cửa kim loại, ấn ký ngọn lửa nơi mi tâm phát sáng.
Hắn ta buông thõng cánh tay, giọng mệt mỏi nói: "Chờ một lát đi. Trận chiến vẫn chưa kết thúc đâu."
"Bên trong ngày ngày đều có chiến đấu sao?" Khương Vọng hỏi.
"Không chắc. Nhưng Tinh Thú xuất hiện có lúc rất thưa thớt, cũng có lúc rất dày đặc. Bình thường càng là lúc bắt đầu đến gần Ván Cờ Sinh Tử thì Tinh Thú sẽ càng tới tấp nập. Sau khi kết thúc Ván Cờ Sinh Tử, mật độ sẽ lập tức hạ xuống, một thời gian tiếp theo, đó chính là thời kỳ tĩnh dưỡng của phần lớn chiến sĩ."
"Tinh Thú là tồn tại như thế nào?"
Khánh Hỏa Kỳ Minh há to miệng, rồi lập tức ngậm miệng lại, trầm mặc một lúc mới nói: "Ta không biết miêu tả với ngươi như thế nào, ngươi tận mắt nhìn thấy thì sẽ biết ngay thôi."
Lần chờ này là gần một canh giờ trôi qua.
Khương Vọng vẫn có thể chờ nhưng sắc mặt của Khánh Hỏa Kỳ Minh đã càng ngày càng khó coi.
"Không biết bên trong như thế nào rồi." Hắn ta bắt đầu không ngừng tự nói một mình.
Cánh cửa kim loại to lớn bị mở ra trong tiếng ồn ào.
Một nam tử trẻ cụt một tay đứng ở trong cánh cửa, liếc nhìn Khánh Hỏa Kỳ Minh nhưng không nói gì.
Sau lưng y...
Ánh lửa lấm ta lấm tấm, giống như một hàng dài chiếm cứ trong đêm tối.
Bạn cần đăng nhập để bình luận