Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 750: Giai Không

Chân Nhân đều là những người nắm chắc bản chất tồn tại của thiên địa, mỗi động tác giơ tay nhấc chân đều tuân theo quy tắc của thiên địa.
Trong trận đại chiến giữa hai vị Chân Nhân lúc đó, khiến cho trời mây vạn dặm cũng biến hóa theo, biển mây mênh mông cuồn cuộn cũng dao động theo.
Còn Khương Vọng bay nhanh, bay nhanh, liều mạng mà bay.
Hắn cố gắng khiến bản thân càng nhanh càng tốt, nhanh chóng thoát khỏi chiến trường.
Chiến trường phía sau vang lên tiếng nổ vang.
Loại tiếng nổ này như đang tra khảo đạo tâm của hắn.
Hắn thấy Khổ Giác bị thương, biết lão hòa thượng chưa chắc đã là đối thủ của Trang Cao Tiện.
Khổ Giác thích nói khoác như vậy, tính cách khoa trương như vậy, lại lén truyền âm kêu hắn nhanh trốn đi trước, chắc chắn lão cũng đã lực bất tòng tâm rồi.
Lão hòa thượng mặt vàng làm mưa làm gió ở Huyền Không Tự, bây giờ đã chẳng còn tâm trạng để ba hoa khoác lác nữa mà phải đối mặt với hiện thực, có thể thấy tình hình hiện tại ác liệt đến Cỡ nào.
Loại cảm giác vướng bận này, khiến cho bản tâm kiêu ngạo của Khương Vọng cảm thấy bị sỉ nhục và đau khổ.
Nhưng hắn chỉ có thể chạy trốn không dám ngoảnh đầu lại.
Chuyện duy nhất hắn có thể giúp Khổ Giác hiện tại chính là, cút đi xa một chút.
Vẫn còn quá yếu...
Vẫn còn quá yếu!
Hắn liều mạng bay, dùng tốc độ cực hạn mà xác thịt có thể chịu được để bay đi.
Chỉ có dưới loại trạng thái cực hạn đau đớn này mới có thể tạm thời trấn an trái tim hắn.
Tiếng chiến đấu dần dần cách xa, loại hơi thở chấn động thiên địa kia, cũng dần dần không thể cảm nhận được nữa.
Khương Vọng không biết mình đã chạy trốn trong bao lâu rồi, hắn chỉ biết bản thân vẫn đang chạy trốn, nhất định phải trốn xa vào.
Sau khi trốn chạy một khoảng thời gian dài, lúc hắn rốt cuộc dừng lại, bốn bề vắng vẻ. Hắn đang dừng lại ở một ngọn núi hoang vắng, còn nơi an toàn gần nhất là đồng bằng Thiên Mã đã sớm bị hắn vượt qua.
Lúc hắn liều mạng chạy trốn không hề chú ý đường đi, chỉ phán đoán đại khái. Cũng không biết nơi này có còn nằm trong biên giới Vệ quốc hay là đang ở phía bắc Ốc quốc.
Hoặc là cả hai quốc gia đó đều không phải.
Ngọn núi này vô cùng vắng lặng, trừ lúc hắn hạ xuống hù dọa một ít chim chóc ra thì không hề có bất kỳ động tĩnh nào nữa.
Trốn chạy quá lâu.
Kể từ lúc ở bên ngoài thành Tân An, vẫn luôn lẩn trốn. Lúc ở Thủy phủ và Ma quật, đứng bên bờ vực sinh tử. Vất vả lắm mới có thể chém giết ra một chút ánh sáng, tiêu diệt Trang Thừa Càn, rồi lại gặp phải Ma quật sụp đổ, sau đó lại phải nghênh đón một trận truy sát mới.
Trốn chạy đến lúc này, trời đã tối rồi.
Trên bầu trời lấp lánh ánh sao.
Khương Vọng ngồi một mình trên đỉnh núi, nghiêm chỉnh ngồi khoanh gối, trong tay nắm chặt trường kiếm, ngơ ngẩn nhìn lên bầu trời.
Hắn từng nói với An An, phụ thân chính là một trong những vì sao đó, đang ở trên bầu trời, dõi theo bọn họ.
Đó là những lời hắn nói để an ủi muội muội, nhưng hắn cũng rất hy vọng đó chính là sự thật.
Thật ra hắn chưa từng nghĩ rằng Khổ Giác sẽ đến cứu hắn.
Hắn chưa từng mong chờ bất kỳ sự may mắn nào, cũng không trông đợi vào bất luận kẻ nào.
Nhưng Khổ Giác vẫn đến.
Sau khi bị hắn cự tuyệt bái sư nhiều lần, lão vẫn vạn dặm đến đây.
Mở miệng một tiếng "vi sư" xuất hiện.
Trong thời khắc sinh tử đó, bóng dáng che trước mặt hắn kia không hề cao lớn, lại khiến cho hắn có được cảm giác an toàn đã lâu chưa có được.
Hắn cảm giác bản thân cũng được người khác che chở. Cũng có người chống đỡ gió mưa thay hắn.
Đạo nguyên trong cơ thể khó có thể sinh ra nữa, không thể phi hành với tốc độ cực cao kia nữa.
Nhưng đây không phải là nguyên nhân khiến hắn dừng chân.
Thời gian đã trôi qua lâu như vậy rồi, đã không cần trốn thêm nữa.
Nếu như Trang Cao Tiện muốn đuổi theo thì đã sớm đuổi kịp rồi.
Hoặc là Khổ Giác đã ngăn cản hắn ta, hoặc là hắn ta đã chọn bỏ qua. Tóm lại tạm thời đã không cần suy nghĩ đến sự uy hiếp đến từ Trang Cao Tiện nữa.
Hắn ngồi ở đây, chờ một kết quả.
Một kết quả chưa chắc đã chờ được - nhưng nếu, nhưng nếu lão hòa thường Khổ Giác không xảy ra chuyện gì, lão có thể tìm được Khương Vọng. Giống như lão có thể cảm nhận được Khương Vọng đang gặp nguy hiểm từ cách xa vạn dặm vậy.
Một lần chờ này, chính là chờ suốt đêm.
Chưa từng chợp mắt, nắm chặt trường kiếm thức suốt đêm.
Một đêm này dài đằng đẫng thế nào, có lẽ chỉ có một mình Khương Vọng có thể biết được.
Nhìn trời cao treo lên vô số sao sáng, lại nhìn vô số sao sáng đó dần dần ảm đạm đi, nhìn màn đêm dần dần lui đi thay vào đó là ánh sáng mặt trời chiếu sáng khắp nơi.
Trời đã sáng nhưng tim lại chìm xuống đáy cốc.
Thế giới tươi sáng như vậy nhưng chỉ mình ta đơn độc cõi này.
Khương Vọng không nói, chỉ lặng lẽ đứng lên, phủi đi sương sớm, cùng với cả đêm đợi chờ.
Hắn từ trước đến nay vẫn luôn luôn kiên định, vẫn luôn luôn kiên cường.
Hắn phân biệt phương hướng một chút, quyết định mình nên đi bên kia.
Vừa mới cất bước...
Bịch bịch!
Một bóng người từ trên trời rơi xuống, ngã ra trước mặt hắn, va chạm mạnh với mặt đất, phát ra một tiếng nổ lớn vang dội.
Bóng người đau đớn co quắp đó, chính là một lão hòa thượng mặt mũi vàng vọt gầy gò.
Là Khổ Giác.
Khương Vọng đè lại trường kiếm, nhìn về nơi xa, không phát hiện hình bóng Trang Cao Tiện, sau đó mới cúi người xuống, quan sát tình hình của lão hòa thượng Khổ Giác.
Chỉ thấy hai mắt lão nhắm chặt, cả người cuộn lại một cục, hàm răng cắn chặt, sắc mặt trắng bệch. Khóe miệng chảy máu tươi, hơi thở đã vô cùng yếu ớt.
Nhìn qua chính là dáng vẻ dùng chút sức tàn mới có thể chạy đến trước mặt Khương Vọng.
"Ngài..." Khương Vọng thả lỏng kiếm, đưa tay giữ chặt bờ vai gầy giơ xương của lão, giọng nói không tự chủ run rẩy hỏi: "Ngài thế nào rồi?"
Hắn vẫn luôn luôn giữ lòng phòng bị đối với Khổ Giác, từ lần gặp mặt đầu tiên ở trấn Thanh Dương, hắn vẫn luôn luôn cảnh giác lão hòa thượng này. Không phải vì hắn từ nhỏ đã không tin tưởng thế giới này mà là đã có rất nhiều người dạy cho hắn đạo lý "không thể không có tâm phòng bị người khác".
Lão hòa thượng này năm lần bảy lượt ép hắn bái sư, thật ra khiến hắn vô cùng không vui.
Hắn không nguyện ý bái sư, lại không dám tin tưởng.
Từ lúc bắt đầu tu hành đến nay, người sư phụ duy nhất mà hắn thật lòng nhận chính là Đổng A. Nhưng chính Đổng A đã tự tay ném sự tin tưởng và ở lại của hắn vào trong bụi rậm.
Sau trận chiến sinh tử bên trong thành Tân An, duyên phận thầy trò trong cuộc đời này xem như đã bị xóa sạch.
Trước đây, bây giờ, hay về sau, hắn đều không muốn bái ai làm thầy nữa.
Hắn tự hỏi bản thân và Khổ Giác không có cảm tình sâu đậm gì, đôi bên cũng không ở chung trong thời gian quá dài. Cũng chưa từng chân chính hiểu rõ về nhau. Mỗi lần gặp mặt đều là ngươi đuổi ta chạy. Cho đến hiện tại hắn cũng chưa bao giờ cho rằng Khổ Giác thật sự có thể xem hắn như người của mình.
Lời nói chót lưỡi đầu môi mà thôi, sao có thể xem là thật?
Nhưng không ngờ, ngay lúc hắn thật sự gặp phải nguy hiểm. Là Khổ Giác đã không quản xa xôi vạn dặm, mang theo thương thế sau trận đại chiến đến đây, vì hắn mà ngăn cản Trang Cao Tiện.
Ổ trên Trường Hà huyết chiến vì hắn.
Khương Vọng không phải là một người vô tình, hắn không thể không cảm động, không thể không cảm thấy cắn rứt.
"Ngài thế nào rồi?" Hắn hỏi.
Hắn cố gắng nhớ lại những đạo thuật trị liệu mà mình biết, nhưng khí cơ trong cơ thể của Khổ Giác vô cùng rối loạn, hắn căn bản không thể biết rõ thương thế ra sao, không biết nên bắt đầu từ đâu.
Một chút đạo thuật trị liệu mèo ba chân của hắn, đối với chính hắn còn chẳng có hiệu quả gì, càng đừng nói là muốn chữa khỏi cho Chân Nhân.
Hắn cả người ủ rũ.
"Ui da..." Khổ Giác hơi nhướng nhướng mi, sau đó yếu ớt mở mắt ra.
Lão nhìn Khương Vọng, giọng nói không thô bạo mà vô lễ như trước nữa, mà yếu ớt vô lực...
"Tịnh Thâm à. Vi sư còn tưởng rằng... sẽ không còn được gặp lại con nữa."
Khương Vọng cố nén chóp mũi chua xót, nắm lấy bàn tay gầy giơ xương của lão: "Khổ Giác đại sư, ngài..."
Giọng hắn nghẹn ngào, nhất thời không nói nên lời.
"Ai dà..." Khổ Giác bi thương nhìn hắn: "Trước khi chết, vi sư chỉ có một tâm nguyện chưa hoàn thành."
"Đại sư, ngài nói." Khương Vọng cố gắng đè nén tâm trạng:
"Ngài... còn có tâm nguyện gì?"
Hắn cảm thấy, bàn tay hắn đang nắm kia yếu ớt nắm chặt hơn một chút.
Khổ Giác hơi thở mong manh nói: "Chính là Tịnh Thâm ngươi...
Vẫn chưa chính thức nhập môn, vi sư không thể... tự tay quy y cho ngươi."
Tình nặng như vậy!
Trong lòng Khương Vọng nặng nề, mấp máy môi: "Đại sư, được ngài ưu ái, ta khắc trong tâm khẩm. Nhưng ta không thể lừa gạt ngài... Ta còn khúc mắc chưa giải, hận lớn vẫn chưa trút được.
Không thể làm được tứ đại giai không, không thể xuất gia".
Khổ Giác giãy giụa, trên tay dùng thêm sức, lộ vẻ yết ớt mà bướng binh, khiến cho lòng người chua xót, nói: "Phật Môn thật ra cũng không nghiêm khắc như vậy... Quy y trước, sau này lại 'giai không cũng được..."
Khương Vọng không phải là người có tâm địa sắt đá, dưới loại thời khắc này, bất luận Khổ Giác có đưa ra yêu cầu gì, hắn cũng sẽ tận lực thực hiện. Nhưng mà con đường tu hành từ trước đến nay của hắn đã cho thấy ý chí và chọn lựa của hắn.
Từ trước đến nay hắn chưa thể lý giải nổi về lý niệm Phật Môn, lại càng không thể nói là phủ nhận nó.
Càng là người nghiêm túc thì lại càng không thể tự lừa gạt chính mình.
"Đại sư." Khương Vọng chịu đựng bi thương nói: "Nhận được sự yêu thương của ngài. Khương Vọng có thể lừa gạt chính mình, nhưng sao có thể lừa gạt ngài đây? Khương Vọng trong lòng còn có vướng bận, vẫn còn con đường phải đi, con đường Phật Môn này không thể theo đuổi lâu được. Bây giờ đồng ý với ngài, sau này lại thay đổi, như vậy không phải quá có lỗi với ngài sao?"
Hắn dùng ngón tay trỏ nhẹ nhàng vẽ một cái, cắt đứt một sợi tóc dài: "Khương Vọng dùng sợi tóc này, thay thế đầu để thề, ước hẹn với đại sư. Cuộc đời này mặc dù không thể quy y, nhưng đã xem đại sư như người nhà. Sau khi đại sư ra đi, Khương Vọng nhất định sẽ trông nom Huyền Không Tự, duy trì hương khói không dứt cho đại sư, hưởng kim thân lâu dài... Á!"
Một tràng lời nói tình chân ý thiết vẫn chưa nói xong, liền lảnh lót dừng lại.
Hắn không thể nhịn đau hô lên một tiếng.
Bởi vì trên hốc mắt hắn đã bị một nắm tay cứng như đá đấm vào, khiến hắn gọn ghẽ ngã xuống mặt đất.
Khổ Giác như một con cá chép, mạnh mẽ lật người dậy.
"Đấm cái đầu rùa đen thối tha nhà ngươi! Dám dùng tóc thay đầu thê với Phật gia ta?"
Lão vừa chửi ầm lên, vừa không ngừng quyền đấm cước đá Khương Vọng: "Phật gia ta vất vả đánh nhau giúp ngươi, ngươi cạo có cái đầu mà cũng không nỡ! Hả?"
"Một mình chạy đi giết người? Hả? Ám sát phó tướng? Gây thù chuốc oán với Chân Nhân? Hả?"
"Nội Phủ mà dám trêu chọc Chân Nhân, đến Ngoại Lâu chẳng phải muốn chống lại Chân Quân luôn?"
"Vi sư cũng sắp chết rồi, mà ngươi mở miệng một tiếng đại sư, ngậm miệng một tiếng đại sư! Hả?"
"Sau khi vi sư ra đi, trông nom Huyền Không Tự? Hả? Huyền Không Tự cần ngươi đến trông nom hả?"
"Phi! Vi sư mà ra đi hả? Ngươi đi rồi vi sư cũng chưa có đi đâu!"
Khổ Giác vừa đánh vừa mắng, vừa mắng vừa đánh, một bên vừa mắng đến đau đớn tâm can, nhẹ nhàng vui vẻ, một bên vừa không ngừng đấm đá tơi bời như mưa rơi nước chảy.
Đối với chuyện Khương Vọng sống chết không chịu bái sư này, trong lòng cực kỳ oán niệm.
Cuối cùng đá một cái vào mông Khương Vọng, để lại một vết giày cỏ vô cùng rõ ràng.
"Để vi sư bình tĩnh lại một chút!"
Sau đó chùi đi vết máu ngụy trang ở khóe miệng, vỗ vỗ tro bụi trên quần áo, hùng hùng hổ hổ đứng lên, sau đó biến mất ở phía chân trời.
Khương Vọng bị đánh cho mặt mũi sưng vù, lật người lại, nằm trên mặt đất, nhìn ánh mặt trời rạng rỡ trên bầu trời.
Nhếch mép, cười.
Lúc đầu cười không tiếng động, sau đó càng cười giọng càng lớn.
"Ha ha ha ha..."
Miệng hắn càng lúc càng mở rộng, tiếng cười cũng càng lúc càng sảng khoái.
Cuối cùng đầu nghiêng một cái, cứ vậy mà ngủ thiếp đi.
Từ đêm vào thành Tân An mãi đến tận lúc nãy, hắn chưa từng có giây phút nào thả lỏng.
Hắn quá mệt mỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận