Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 422: Tinh vị khai

Vị trí của Thất Tinh Lâu bí cảnh nằm ở bắc bộ Tức Thành thành vực, trong một sơn cốc không rộng rãi.
Một bí cảnh tốt đủ để gồng gánh hưng suy của một gia tộc.
Nhiều năm kinh doanh, Điền thị đã xây dựng nơi đây như một pháo đài.
Đại quân trú đóng, xây dựng lầu canh, bố trí trận pháp... Chỉ cho phép một con đường ra vào sơn cốc. Trong thời gian Thất Tinh Lâu chưa mở, thông đạo này cũng phải đóng lại.
Lấy lực lượng Đại Trạch Điền thị đưa vào chỗ này, nếu như bọn họ có ý nghĩ không an phận gì, người tham dự Thất Tinh Lâu bí cảnh sợ rằng không ai có thể sống mà đi ra ngoài.
Bất quá loại chuyện này hầu như sẽ không xảy ra.
Bởi vì nhượng lại những danh ngạch này, không phải dựa vào Đại Trạch Điền thị tự giác, mà là yêu cầu của đỉnh cấp thế lực khác của Tề quốc, thậm chí là triều đình Tề quốc.
Hai mươi danh ngạch không cần tranh đoạt liền có thể an ổn đi vào chính là ưu đãi lớn nhất mà Điền gia tranh thủ cho mình. Trừ điều đó ra, muốn tại Thất Tinh Lâu đạt được cái gì cũng đều phải dựa vào chính mình đi tranh thủ.
Đương nhiên, trên danh nghĩa Thất Tinh Lâu bí cảnh vẫn thuộc về Đại Trạch Điền thị.
Mượn cơ hội mỗi lần Thất Tinh Lâu bí cảnh mở ra, tổ chức nó thành một thịnh hội khắc lên vết tích của Điền gia, mượn cái này khuếch trương lực ảnh hưởng của gia tộc, cũng tạo ra cực nhiều lợi ích thiết thực hơn cho Tức Thành ... Những việc này đều là Đại Trạch Điền thị tự do tự chủ, không ai có thể can thiệp.
Trong lúc Thất Tinh Lâu bí cảnh mở ra, không chỉ tự thân Điền gia phải giữ quy củ, càng phải nỗ lực đảm bảo cho những người tham dự không bị nhân tố ngoài Thất Tinh Lâu bí cảnh làm hại.
Tu giả tham dự Thất Tinh Lâu đến từ các nơi của Tề quốc, trong đó không thiếu thế lực cường đại.
Không nhà nào nguyện ý đồng thời đắc tội một lúc nhiều thế lực như vậy.
Nếu như Điền thị không thể giữ quy củ, tự nhiên có thế lực có thể giữ quy củ tranh tiếp nhận Thất Tinh Lâu bí cảnh.
Trải qua ba tầng xác nhận, Khương Vọng và Lý Phượng Nghiêu mới có thể tiến vào tòa sơn cốc nghe tiếng đã lâu này.
Cốc này bởi vì Thất Tinh Lâu bí cảnh mà được gọi là Thất Tinh cốc.
Tiểu Đồng đưa hai người đến ngoài cốc, liền lái xe một mình trở về quán trọ.
Hôm nay là ngày 13 tháng 9, Điền gia đã xác định, Thất Tinh Lâu sẽ mở ra trong hôm nay.
Khương Vọng và Lý Phượng Nghiêu coi như tới trễ, hai người cũng không phải loại thích giao tiếp, để tránh phiền phức không cần thiết, cố ý qua đây không đúng thời hạn.
Khi vào cốc, tu giả tham dự Thất Tinh Lâu đã tới gần như đầy đủ. Tốp năm tốp ba đứng rải rác khắp nơi, chỉ bỏ trống ra một cái sân hình tròn rất lớn ở chính giữa sơn cốc.
Lý Phượng Nghiêu không thể nghi ngờ là tiêu điểm của toàn trường, là người được toàn bộ ánh mắt dõi theo.
Tu giả nữ tham gia thiên phủ bí cảnh lần này cũng có không ít, nhưng không một ai có tư sắc có thể so sánh với Lý Phượng Nghiêu.
Nàng không đeo khăn che mặt, bởi vì dung nhan của nàng không cần che đậy. Nàng cũng không phải là người vì tránh phiền phức mà sẽ ủy khuất bản thân. Đôi mắt vừa lạnh lại kiêu ngạo đó hơi đảo qua, những ánh mắt hướng tới đều né tránh.
Sắc đẹp của nàng, hình như trời sinh đã có khoảng cách.
Mà Khương Vọng đứng bên cạnh Lý Phượng Nghiêu, không thể tránh được bị các loại ánh mắt soi mói hoặc khiêu khích nhằm vào.
Cũng có không ít người đang thì thầm với nhau, tìm hiểu tin tức của hắn.
Khương Vọng vận đủ nhĩ lực, thỉnh thoảng nghe được vài câu, đều là mấy kiểu như "Hắn là ai vậy?" "Hắn dựa vào cái gì?".
Bởi vì Lý Phượng Nghiêu, người không có tên tuổi trong giới sòng bạc ngầm như hắn cũng nhận được sự quan tâm rất lớn.
Khương Vọng cũng không khiêu khích ai, cũng không đáp trả sự khiêu khích của ai, chỉ yên lặng quan sát mọi người.
Mỗi người ở đây đều có khả năng là đối thủ.
Trong đám người, gây sự chú ý nhất ngoại trừ Lý Phượng Nghiêu, chính là một nam tử tóc rối vóc người trung bình.
Hắn đứng ở nơi đó, khiến người khác không tự chủ được mà muốn nhìn lên. Rõ ràng vóc dáng cũng không phải quá cao, nhưng hình như chỉ có ngẩng đầu mới có thể thấy được hắn.
Khuôn mặt trầm tĩnh, ánh mắt như biển sâu, bất nộ tự uy.
Người này chính là Lôi Chiêm Càn, nhân vật thiên kiêu của Lôi gia. Hắn đứng ở nơi đó cũng không nói chuyện với ai. Nhưng người xung quanh tự giác hoặc là bất giác đều lấy hắn làm trung tâm.
Khương Vọng từng gặp qua Lôi Nhất Khôn của Lôi gia tại Vân Vụ Sơn, cũng là Lôi gia đích mạch, nói đến còn là đường huynh đệ với Lôi Chiêm Càn, nhưng khí chất hoàn toàn khác biệt. Lôi Nhất Khôn vóc người thấp hơn, tính tình trái lại nóng nảy hơn.
Mà một bên khác, Phương Sùng cũng đang bị đám người vây quanh lại là một loại phong cách khác.
Nhìn hắn như một trung niên nam tử với nụ cười hiền hoà, nói chuyện rất hoà hợp với người xung quanh. Khi Khương Vọng vào cốc hắn còn chủ động cười với Khương Vọng.
Danh ngạch đi vào Thất Tinh Lâu bí cảnh tới 108 vị, có người chỉ tin tưởng bản thân, có người thì tính toán hợp chúng tụ lực.
Mỗi người mỗi kiểu.
Thật ra Khương Vọng cũng không ngại gia nhập tiểu đoàn thể nào, tránh làm người khác chú ý. Nhưng đứng cạnh Lý Phượng Nghiêu căn bản không ai tới gần, muốn khép mình cũng không được.
Tất cả tu giả các lộ trong sơn cốc ngoại trừ Lý Phượng Nghiêu, người quen duy nhất Khương Vọng biết mặt là Liêm Thiệu của Nam Dao Liêm thị, cũng chính là người của Liêm thị tộc nhân châm chọc khiêu khích Liêm Tước ở trước kiếm lô, khi đó Liêm Tước đang luyện Trường Tương Tư tại kiếm lô.
Đương nhiên, từ miệng Liêm Tước, hắn chỉ là một người đáng thương từ nhỏ đã không có tự do. Liêm Tước tranh được mệnh bài cho mình, Liêm Thiệu không có, số phận hai người liền chuyển hướng.
Hôm nay gặp lại, Liêm Thiệu thoạt nhìn đã ôn hoà hơn rất nhiều. Gặp lại Khương Vọng ở Thất Tinh cốc cũng không có biểu hiện đặc biệt gì.
Từ sau lần từ biệt ở thành Nam Dao, Liêm Tước đã bắt đầu cạnh tranh vị trí tộc trưởng đời kế tiếp của Liêm thị. Mặc dù có Trọng Huyền Thắng âm thầm đưa ra chủ ý, nhưng tình huống cũng không phải quá tốt. Bởi vì thời gian trước bản thân Trọng Huyền Thắng cũng là ốc còn không mang nổi mình ốc, mà tính cách của bản thân Liêm Tước thì lại thừa sự cứng cỏi cương liệt, không đủ trầm ổn, thật sự không quá am hiểu kinh doanh.
Đương nhiên, đây là hắn nói.
Thời gian trôi qua nhanh chóng.
Sau khi Khương Vọng sơ bộ quan sát hết tình huống của đối thủ, lại quay về tiếp tục chỉnh lý bản thân.
Chuẩn bị vĩnh viễn không bao giờ đủ.
Gần đây minh chúc đều rất bình tĩnh, nhưng Khương Vọng có thể cảm nhận được Khương Yểm cũng đang ở trong minh chúc, lấy phương thức nào đó hắn cũng không rõ lắm mà "tu hành" . Nói cách khác, Khương Vọng đang tiến bộ, cùng lúc Khương Yểm ở trong minh chúc cũng chưa từng dừng lại.
Nhưng Khương Vọng cũng không xác định, loại nhận biết này là bản thân hắn đề thăng lên, hay là Khương Yểm cố ý cho hắn biết.
Dò xét Thiên địa cô đảo vài vòng, trong tai liền nghe được thanh âm rầm rầm.
Quay đầu lại nhìn.
Chỉ thấy thông đạo sơn cốc đã phong bế lần nữa mở ra.
Một nam tử dung mạo rất đẹp, khí chất âm nhu bước tới.
Trong tai nghe được tiếng nghị luận ồn ào.
"Sao lúc này còn có người tới?"
"Không phải là phong tỏa rồi sao?"
"Xuỵt... đừng lên tiếng, là cửu hoàng tử!"
Trong sơn cốc thoáng chốc an tĩnh.
Đại Tề cửu hoàng tử Khương Vô Tà cũng không phải là người có tính khí tốt. Nếu đổi lại là vị thái tử điện hạ lấy rộng lượng mà nổi danh, bọn họ còn dám nghị luận vài câu.
Điền gia có quy định nghiêm ngặt đối với thời gian tiến vào Thất Tinh cốc, trước đó thông đạo sơn cốc đã phong bế, chính là thể hiện của quy củ này.
Theo lý thuyết, đến lúc này thì Thất Tinh Lâu bí cảnh cũng đã sắp mở ra, hẳn là không cho phép có người tiến vào sơn cốc nữa.
Nhưng những cái gọi là quy củ này hiển nhiên không thể áp dụng với Đại Tề cửu hoàng tử Khương Vô Tà.
Khương Vô Tà đi lại thong dong, cũng không để bụng ánh mắt khác lạ của mọi người, hắn như chủ nhân nơi đây đang xem xét lãnh thổ của mình, ánh mắt bễ nghễ đánh giá mọi người trong sơn cốc.
Ánh mắt quét đến đâu, đám tu sĩ siêu phàm kiêu ngạo tự nhiên cúi đầu xuống, đều hành lễ, tỏ ra cung kính.
Đúng lúc này, đột nhiên có người nói với người Điền gia phụ trách duy trì trật tự nơi đây: "Nếu thông đạo Thất Tinh cốc còn có thể mở, bằng hữu ta đang ở bên ngoài, vì sao không cho hắn đi vào chứ? Hắn chẳng qua bị người hãm hại, cho nên đến muộn một chút thôi!"
"Đúng vậy! Có đạo lý này sao? Đây rõ ràng còn cho người vào mà, sao sư đệ ta không được cho vào?"
Không ai để ý tới bọn họ.
Cuối cùng số người có thể tham dự Thất Tinh Lâu chỉ có nhiêu đây. Bất kể là người nào đều có thể coi là đối thủ cạnh tranh, trước đó, có thể ít đi thì càng tốt.
Cho nên trước khi bí cảnh mở ra, các loại thủ đoạn cũng chưa bao giờ là hết, lập bẫy khiến người tới muộn chỉ là một thủ đoạn đơn giản nhất trong đó.
Nói chung là loại chuyện này chỉ cần không quá náo động, không gây ra án mạng là Điền thị sẽ không quản.
Về phần có người sẽ trúng chiêu hay không, đó chính là việc của cá nhân mỗi người rồi.
Chí ít phần lớn mọi người trước khi bí cảnh mở ra đều sẽ cẩn thận mười phần. Những người vì sơ ý mà mất đi cơ hội thật sự cũng không thể đổ trách nhiệm lên người Điền gia được.
Trên thực tế người lên tiếng cũng rõ ràng điểm này, sở dĩ còn kiếm chuyện cũng không ngoài là muốn soi mói một chút đặc quyền của Khương Vô Tà, để xem có thể tranh thủ thêm cơ hội cho bằng hữu của mình hay không. Không ai để ý tới thì cũng không sao.
Lớn giọng vài câu đã là tận tình tận nghĩa rồi, níu lấy không buông là tuyệt đối không dám.
Khương Vô Tà thản nhiên đi vào cốc, cũng không để ý tới mọi người nhao nhao hành lễ với hắn, cũng không để ý tới đủ loại âm thanh ồn ào. Ánh mắt rất tùy ý đảo qua một vòng, liền rất chuẩn xác mà rơi vào người Lý Phượng Nghiêu.
"Ồ! Lý gia tỷ tỷ!" Mắt hắn sáng trưng, khóe miệng cũng nhếch lên.
Nụ cười của Khương Vô Tà không quá đứng đắn, nhưng cũng sẽ không khiến người khó chịu, có lẽ là bởi vì khuôn mặt rất đẹp đó, nụ cười đối với người bình thường thì có vẻ lỗ mãng, ở trên mặt hắn lại mang theo nét đẹp vừa tà dị lại còn vô lại.
Lấy gia môn của Thạch Môn Lý thị, ngay cả Khương Vô Tà là con cháu của Đại Tề hoàng thất, một tiếng tỷ tỷ này cũng tính phù hợp.
Lý Phượng Nghiêu khẽ gật đầu, coi như đáp lại: "Cửu hoàng tử cũng tới rồi."
"Đúng vậy." Khương Vô Tà vừa nói vừa đi tới gần, nhưng bị ánh mắt hơi chằm chằm của Lý Phượng Nghiêu nhìn vào, hắn liền đứng cách xa khoảng chừng ba bước.
Hắn cũng không để bụng, nét mặt cũng không giận dỗi, có lẽ đã quen với sự lãnh đạm của Lý Phượng Nghiêu. Hắn liền đứng ở đó tiếp tục nhiệt tình nói: "Đợi lát nữa vào Thất Tinh Lâu rồi, Lý gia tỷ tỷ phải thủ hạ lưu tình đấy."
Lý Phượng Nghiêu thản nhiên nói: "Ngươi khiêm tốn rồi."
Rồi không nói gì nữa.
Khương Vô Tà cũng không xấu hổ, liếc trái ngó phải, ánh mắt rơi vào Khương Vọng đứng bên cạnh Lý Phượng Nghiêu, cũng chỉ lướt qua rồi thôi.
Trong ánh mắt có hơi kinh ngạc, nhưng cũng chỉ dừng ở hơi kinh ngạc.
Mà Khương Vọng thản nhiên đứng đó, trên mặt vô bi vô hỉ. Ánh mắt không quan tâm hơn thua.
Mặc dù đi cùng Lý Phượng Nghiêu tới Thất Tinh cốc đã làm cho rất nhiều người có đủ loại suy đoán. Nhưng lòng tin của Khương Vọng cho tới bây giờ chỉ đặt ở bản thân hắn.
Kiếm nơi tay, sợ người nào.
Ngay tại lúc này.
Tầm mắt của mọi người đột nhiên tối đi.
Dường như có một bàn tay vô hình kéo xuống tấm màn sân khấu khổng lồ...
Toàn bộ Thất Tinh cốc, trời bỗng nhiên tối đen.
Bạn cần đăng nhập để bình luận