Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1777: Nhân duyên (2)

Nhưng ai cũng không thể phủ nhận, một khi thành công, hắn sẽ có tư cách đọ sức với Trương Tuần.
Giờ phút này, trong vô số ánh mắt nhìn chăm chú, Tiêu Thứ ngồi xếp bằng trên đường, nhắm mắt trùng quan, từng giây từng phút thời gian cũng không muốn lãng phí.
Ánh sao nơi chân trời, như đang tuyên dương hành động vĩ đại của hắn.
Toàn bộ thành Bất Thục, chứng kiến dũng khí của hắn.
Hắn không ngờ có lòng tin như vậy, hắn không ngờ lại dám đi một nước cờ như vậy…
Thật khiến người ta thán phục.
Sơn cùng thủy tận đã không còn đường, phá núi đục sông lại một ngày.
Không phải hạng người đại trí đại dũng, sao có thể làm được?
Khương Vọng liếc nhìn Tiêu Thứ đang thành lập tinh lâu lần cuối cùng, một câu cũng không nói, một lần nữa đội đấu bồng lên, xoay người, một mình đi ra ngoài thành.
Hắn đi rất nhanh, rất gấp, không có cáo biệt với bất cứ ai, không muốn lưu lại bất cứ cơ hội gì để cho quân thần Trang Quốc nhằm vào Bất Thục thành. Có lẽ Hoàng Kim Mặc cũng không cần, nhưng hắn vẫn luôn phải làm tốt bổn phận của mình.
Chúc Duy Ngã đứng ở trên nóc nhà, yên lặng nhìn chăm chú tất cả phát sinh.
Cho đến lúc này, hắn mới mở miệng nói: “Liên Hoành, làm việc.”
“Phong tỏa tin tức, trong vòng một canh giờ, ta không hy vọng có bất kỳ ai dùng bất kỳ con đường nào, truyền ra tin tức Khương Vọng xuất hiện ở đây. Bắt được một người, xử tử một người.”
Liên Hoành hô lên một tiếng, phố lớn ngõ nhỏ, lập tức xuất hiện rất nhiều bóng dáng tội vệ mặc trang phục màu máu. Mỗi người xách đao án kiếm, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn chăm chú vào mỗi một người ở trên đường, cho thấy sức mạnh của bọn họ ở trong thành này.
“Chỉ là một việc nhỏ.” Liên Hoành rất nhẹ nhàng nhìn về phía Chúc Duy Ngã: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó…” Chúc Duy Ngã cười cười: “Ta cùng Khương sư đệ ta lưu lạc thiên nhai!”
Tiếng nói vừa dứt, người liền phi thân đi xa.
“Hả?”
Liên Hoành hơi sững sờ, nhưng ngay cả bóng lưng của đối phương cũng không nhìn thấy.
Mà hắn quay đầu nhìn tù lâu, lúc trước tội quân Hoàng Kim Mặc đứng ở cửa sổ tầng bốn, cũng không biết lúc nào, đã không còn bóng dáng.
Khương Vọng không có ý định đối mặt với Trương Tuần, một mình rời đi, đi chính là cửa thành bên kia.
Thành Bất Thục nằm ở giữa ba nước Trang, Ung, Lạc, bản thân tức là xây dựng ở trên một khu đất hoang thật lớn.
Tại khu vực Man Hoang tam bất quản, thành lập lên trật tự đặc biệt.
Sau khi ra khỏi thành không lâu, Khương Vọng vẫn còn đi xuyên qua trong rừng rậm vô danh, Chúc Duy Ngã đã đuổi theo.
Lúc đó ánh mặt trời len lỏi qua khe lá, y bỗng nhiên xuất hiện, nửa ngồi trên một cành cây, con ngươi như sao băng, chiếu xuống tia sáng kiêu ngạo.
Trang phục của tội vệ cũng không quá xuất sắc, lại đặc biệt rực rỡ trên người y.
Mỗi khi nghĩ đến Chúc Duy Ngã, Khương Vọng đều sẽ nhớ tới cảnh tượng lần đầu tiên nhìn thấy người này.
Trong bóng đêm tối như mực, một đốm lửa xuất hiện.
Thắp sáng đêm dài, chập chờn trong gió lạnh, kiêu ngạo không ngủ.
“Phong thái của Chúc sư huynh càng hơn trước kia!” Khương Vọng cười nói.
Chúc Duy Ngã nhìn hắn một hồi, cũng cười nói: “Trong Sơn Hải Cảnh không tiện nói chuyện, vốn định ở thành Bất Thục cùng trò chuyện với sư đệ cho ra trò, không nghĩ tới Khương sư đệ có danh tiếng như vậy, ở đâu cũng có thể bị người ta nhận ra.”
Khương Vọng nghĩ thầm, lời này của sư huynh và tội quân khác nhau, trở về sẽ không bị ăn hèo chứ?
Ngoài miệng lại nói: “Chỉ là vừa vặn đều từng gặp mặt Trương Tuần Tiêu Thứ, cho nên bọn họ nhận ra mà thôi. Ngược lại Chúc sư huynh vừa hiện thân, ta thấy toàn thành đều sôi trào!”
“Đâu có đâu có, sư đệ ngươi nổi danh thiên hạ, chính là khôi thủ Hoàng Hà năm ngoái!”
“Vẫn là phong thái sư huynh càng hơn, vừa rồi sư huynh đã một thương áp chế thiên kiêu Thần Lâm đã từng lên Quan Hà đài!”
Chúc Duy Ngã khẽ nhếch miệng:
“Hai người xa xứ, nhưng cũng rất thích tâng bốc lẫn nhau!”
“Đây không phải là truyền thống sao?”
Khương Vọng bất đắc dĩ nhún vai: “Rất giống như sư huynh cô thuyền xuống Vọng Giang, ta đến Lâm thị một kiếm hoành môn!”
Chúc Duy Ngã giống như thở dài:
“Khương sư đệ ngươi đêm mưa giết Đổng A, đã khiến ta điều tra rất vất vả.”
Giọng điệu của Khương Vọng cũng trở nên nhẹ nhàng: “Chúc sư huynh ngươi vừa đi không có tin tức gì, ta cũng đã tìm tin tức của sư huynh rất lâu.”
Chúc Duy Ngã trầm mặc một hồi, ngẩng đầu nhìn bầu trời bên ngoài kẽ lá: “Cho đến hôm nay, mới có thể lại một lần nữa thưởng thức ánh mặt trời tùy ý như vậy.”
Khương Vọng nói: “Ta nghĩ tất cả đều đáng giá.”
Chúc Duy Ngã nhảy xuống: “Ta cũng nghĩ vậy!”
Hai người nhìn nhau cười, trong sơn lâm vô danh này, cười rất lâu một cách khó hiểu.
Cười đến nỗi đàn chim kinh hãi mà bay, cười đến mức lá cây lay động, cười đến mức sắc trời xuyên qua kẽ lá, cũng có được hình dáng tự do.
Không có ai hỏi nỗi khổ của đối phương, không có ai kể ra cái mệt mỏi của mình.
Bọn họ đều rõ ràng mình đã trải qua chuyện gì, vì vậy cũng có thể cảm thụ đối phương.
Hết thảy tất cả, chỉ có một câu rằng:
Ta nghĩ tất cả đều đáng giá.
“Nói đến.” Khương Vọng hỏi: “Chúc sư huynh vừa mới giao thủ với Trương Tuần ở nơi đông người, sẽ không có vấn đề gì chứ?”
“Chúc Duy Ngã mai danh ẩn tích, trốn ở thành Bất Thục tu hành, sau khi Thần Lâm đã rời khỏi thành. Tội quân cũng không biết chuyện này.” Chúc Duy Ngã nhướng mày nói: “Cho nên có vấn đề gì?”
Khương Vọng có chút kinh ngạc phát hiện, tư thái nhíu mày này của Chúc sư huynh lại không khác gì tội quân…
“Ừm.” Hắn cân nhắc nói: “Dù sao đối với Trang Cao Tiện và Đỗ Như Hối, sư huynh càng hiểu rõ hơn ta.”
“Trừ bản thân họ, ai có thể hiểu rõ bọn họ chứ?” Chúc Duy Ngã thở dài, chuyển đề tài: “Đương nhiên, thành Bất Thục càng phức tạp hơn một chút so với ngươi tưởng tượng. Nếu không ngươi cho rằng nó có thể đặt chân giữa ba nước, sao có thể duy trì quy củ không vốn vạn lợi như vậy?”
Khương Vọng nhớ tới đủ loại chuyện ở Sơn Hải Cảnh, nghĩ đến Hoàng Duy Chân có thể trở về bất cứ lúc nào từ trong ảo tưởng, không khỏi gật đầu: “Sư huynh nói như vậy, ta có nắm chắc rồi…kế tiếp sư huynh có dự định thế nào?”
Chúc Duy Ngã nói: “Đi theo ngươi lưu lạc thiên nhai!”
Khương Vọng rất nghiêm túc suy nghĩ một chút, sau đó mới nói: “Không biết có phải sư huynh nói đùa hay không. Sư đệ ta ở Tề Quốc còn có chút danh tiếng, Chúc sư huynh lại là kỳ tài ngút trời, nếu như nguyện ý đi Tề Quốc, nhất định có thể làm nên trò trống ở nơi đó. Chẳng qua ta còn có một chuyện nhỏ còn chưa làm xong, tạm thời không thể trở về… Không bằng sư huynh đi trước, ta sẽ cho người nghênh đón sư huynh?”
Đương nhiên Chúc Duy Ngã cũng không định lưu lạc thiên nhai với Khương Vọng.
Hắn cũng không hỏi chuyện nhỏ Khương Vọng chưa làm xong là gì.
Chỉ nhìn Khương Vọng, trong ánh mắt kiêu ngạo có một ít ý cười thoải mái, giống như loại sư huynh đã quen việc xúi giục sư đệ thành thật làm chuyện xấu: “Có muốn nhìn xem Tiêu Thứ có thể thành công hay không?”
Khương Vọng chần chừ một chút: “Hay là thôi đi, rất dễ gây phiền toái.”
Chúc Duy Ngã cười ha ha, ôm lấy bả vai của hắn đi về: “Hiện tại chúng ta lặng lẽ quay về, ai có thể phát hiện? Binh pháp có nói, nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất!”
“Sư huynh, chưa từng nghe nói đây là binh pháp…”
“Vậy bây giờ ngươi nghe nói rồi!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận