Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 405: Song kiêu núi Cản Mã

Hứa Tượng Càn đưa quan tài lên núi, gặp phải tình huống ngoài ý muốn.
Núi Cản Mã là một ngọn núi nghĩa trang không cao lắm.
Đường lên núi chỉ có một, không nhỏ, nhưng không đủ cho hai cái quan tài đi song song.
Linh cữu Hứa Phóng đi lên núi, gặp phải một nhà mới vừa hạ táng xong đang đi xuống.
Đoàn người này đông hơn Hứa Phóng rất nhiều.
Giơ cờ trắng, mang hiếu đèn, bưng hương đình, thổi tấu nhạc... chỉ là linh cữu đã được hạ táng rồi, không thấy nữa,
Người mang quan và người thân, bằng hữu đi đưa tang đi lẫn vào nhau, đếm đếm cũng phải bốn năm mươi người, đám ma khá là đông đúc.
Hứa Tượng Càn hai tay cầm hai người giấy đi một mình, so ra, có hơi lẻ loi.
"Tranh tranh nanh nanh mở đường quỷ, tà gánh kim phủ. Thấm thấm dương dương hiểm đạo thần, bưng bỉnh ngân qua."
Hắn hô: "Nhường đường chút, nhường đường một chút với!"
Không phải hắn vô lễ, mà đây là lời lễ mở đường đi tống táng.
Quỷ cũng là thần, hiểm cũng là lộ. Mở đường quỷ và hiểm đạo thần, chính là thần mở đường và đạo thần giữ lộ, là đội đi đầu trong tang lễ, phụ trách dẫn đường và xua quỷ quái.
Hai thần này có kỳ tôn, hiện được người ta thừa nhận, hành lễ và cúng tế, là thuộc thần đạo chính thống. Thần chính thống ở đây không có nghĩa là có thực lực mạnh, tà thần cũng chưa chắc là yếu nhỏ.
Nếu nói về thần chức, thì không mạnh hơn Bạch cốt tôn thần.
Đương nhiên, ở đây, người tống táng mở đường chẳng qua chỉ là mượn danh của hai vị tôn thần, chứ không phải có thần chỉ thật.
Theo lý thuyết, sau khi đọc lời mở đường xong, phía đối diện sẽ tránh đường cho đi, vì dù gì bên này đang lên núi, bên kia là đi xuống núi, bên này vẫn còn đang mang quan, còn bên kia đã hạ táng rồi.
Lý là như vậy, thế nhưng không phải ai cũng có ý thức như thế.
Đoàn người đối diện có một công tử ca mặt mày láng mướt, chắc đã quen sống trong nhung lụa, không chịu được vất vả, nên ngồi một mình trong một cái liễn.
Hắn còn ngồi trong, thì liễn không nhường đường được, trừ phi hắn xuống.
Chắc vì quá tự cao tự đại, hoặc ỷ phe mình có đông người.
Nên từ xa quát Hứa Tượng Càn: "Đừng có linh tinh, né sang mà qua!"
"Ngươi thật vô lý!" Một trong hai người mang quan không nhịn được lên tiếng: "Nếu có hai đoàn một lên một xuống, đều là đoàn xuống nhường đoàn lên núi, đã hạ táng thì phải nhường cho người đi hạ táng, không lẽ bọn ta còn phải đậu quan để nhường ngươi sao?"
Suốt đường đi, thật ra Hứa Tượng Càn luôn ngầm hỗ trợ nâng quan, nếu không hai người mang quan không thể đi nhẹ nhàng như vậy.
Nên bây giờ giọng nói hùng hồn, sức lực mười phần.
"Ha! Mi còn khỏe mồm nhỉ!" Công tử ca vỗ một cái lên tay vịn: "Mấy người đánh đấm được ra đây!"
Mấy tráng hán từ trong đoàn người bước lên.
Công tử ca hô: "Không cần nương tay, đánh hắn cho ta!"
Bên này, hai người mang quan im bặt, định khiêng quan tài né sát sang bên.
Hứa Tượng Càn giơ người giấy ra cản lại: "Đừng!"
Hắn khinh miệt nhìn đối diện: "Ngươi là ai hử? Nhà nào phố nào, mà ngang như vậy?"
"Hắc, thật đúng là không biết sợ chết, bày đặt giở giọng lý lẽ với ta!" Công tử ca hào hứng, xem việc này thành trò vui, cười khẩy: "Nói cho hắn biết, bổn công tử là ai!"
Lập tức có chân chó lên tiếng: "Công tử nhà ta, là quan viên trong nha môn tướng quân, thượng khách của phủ tuần kiểm! Bát Bì Tam, Hỗn Sơn Hổ trên giang hồ, Hoàng lão thất trong thương giới, đều là tiểu huynh đệ của công tử nhà ta. Cho ngươi đi hỏi cả hai đạo hắc bạch, ở địa giới Lâm Truy này, anh hùng trẻ tuổi như công tử nhà ta có được mấy người?"
Òa, nghe cũng hù người thật nha.
Hứa Tượng Càn hết hồn: "Thì ra là một tên lưu manh vô lại của địa phương!"
Đối diện còn chưa kịp nổi giận, hắn đã làm giống người ta, cười khẩy: "Các ngươi cũng nói cho hắn nghe, bổn công tử là ai!"
Công tử ca tạm thời nén cơn giận, để nghe xem là thần thánh phương nào.
Hai người mang quan ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi... Không ai lên tiếng.
Hai người đâu biết Hứa Tượng Càn là ai đâu.
Tai một người mang quan chợt khẽ nhúc nhích, nghe thấy Hứa Tượng Càn len lén truyền âm cho mình.
Hứa Tượng Càn một bên truyền âm, một bên quay qua nói với hắn: "Đừng sợ bọn chúng dọa, ngươi cứ việc nói!"
Được ánh mắt Hứa Tượng Càn khích lệ, người kia nhắm mắt nói: "Hầu phủ Thôi Thành Lý Long Xuyên, là hảo huynh đệ của công tử nhà ta. Bác Vọng Hầu phủ Trọng Huyền Thắng, muốn kết bằng hữu với công tử nhà ta. Thân chất tử của Yến Tương, là người chuyên tính tiền trả tiền cho công tử nhà ta. Thiên hạ tứ đại thư viện, chính nhi xuất thân của công tử nhà ta. Dõi mắt trong cả Lâm Truy, trong cùng thế hệ, không có ai mà công tử nhà ta phải khom người cả..."
Hứa Tượng Càn truyền âm câu nào, hắn lặp lại nguyên văn câu ấy.
Càng nói càng chột dạ, càng nói giọng càng nhỏ đi… khoác lác dữ quá đi, một xíu tính chân thực cũng không có nữa.
Lúc đầu công tử ca còn hứng thú lắng nghe, đến khúc sau, chỉ còn cười khinh bỉ.
Một câu thôi, nhân vật cỡ như này, còn cần đi làm người mở đường cho tống táng ư? Nhân vật cỡ như này, còn phải đưa bằng hữu người thân lên núi Cản Mã chôn ư?
Mộ địa ở núi Cản Mã đúng là không tệ, nhưng cũng phải xem đó là so với nơi nào!
"Con mẹ nó, đập chết bọn chúng cho ta!" Công tử ca giận dữ chỉ tay: "Khoác lác tới như vậy, thì cho chúng quỳ luôn ở đó, lặp lại mấy lời đó một ngàn lần cho ta!"
Mấy tráng hán rầm rập xông về phía trước.
Vừa đúng lúc này Khương Vọng chạy tới, nhìn thấy một màn này.
"Dừng tay!" Hứa Tượng Càn kêu to, làm phe đối diện ngẩn người.
Hắn quay người, vừa vặn nhìn thấy Khương Vọng: "Mau qua đây, ta không tiện ra tay!"
Sau đó quay lại hét to: "Hôm nay có song kiêu bọn ta ở núi Cản Mã này, xem các ngươi ai dám động!"
Khương Vọng vã mồ hôi.
Lại còn song kiêu núi Cản Mã! Rốt cuộc là cái thú vui nhàm chán... Hoặc phải gọi là cái sở thích quái gì đây?
Nếu người giấy rơi xuống đất, đồng nghĩa đã đến nơi chôn cất. Đương nhiên vẫn chưa tới chỗ chôn Hứa Phóng, nên Hứa Tượng Càn đúng là không tiện ra "Tay", nhưng mà đối phó với những người này, cơ bản đâu có cần động "Tay" . Hắn chỉ thuần túy là lười, cũng là một trong rất nhiều những trò "Nhàm chán" của Hứa Tượng Càn.
Nhưng mặc kệ ra sao, Khương Vọng cũng không thể nhìn quan tài của Hứa Phóng phải dừng ở nơi này.
Nên một bước tiến lên, định cho một bài răn đe nho nhỏ.
Nhưng công tử ca kia đã hô trước: "Khoan!"
Giọng công tử ca run rẩy.
Lăn nhào xuống khỏi tọa liễn, nhìn 'Phu khuân vác' sau lưng Khương Vọng... vội vã vái chào: "Trịnh công..."
'Phu khuân vác' tiến lên, một cước đạp hắn lộn mèo: "Lão tử là người ngươi có tư cách chào hỏi?"
"Dạ dạ dạ." công tử ca lanh lẹ bò dậy, cúi người gật đầu: "Tiểu nhân vô lễ, tiểu nhân vô lễ!"
May mà hắn từng được ra mắt người này, biết Bát Bì Tam, Hỗn Sơn Hổ, Hoàng lão thất gì đó, ở trước mặt người này, còn chả có cả tư cách được ngồi.
'Phu khuân vác' cũng giận vô cùng, vì thế này nghĩa là thân phận đã không thể giấu được nữa, lạnh lùng quét mắt một vòng đám người đối diện: "Núi Cản Mã là nơi khiêng người chết đi chôn táng, ngươi ngồi liễn ra dáng quá nhỉ, vội muốn được táng phải không?"
Công tử lập tức lại quỳ xuống, dập đầu: "Không dám, không dám."
'Phu khuân vác' lại đạp cho một cước văng ra, mắng: "Cút!"
Công tử ca không dám kêu đau, ảo não đi né qua linh cữu của Hứa Phóng, sau đó vội vã thật sự “cút” khỏi.
Đám người đi cùng không một ai dám thốt tiếng nào, thôi thì bạch phiên, hiếu đèn, hương đình... gì đó, đều cuốn vào hết, ai nấy cụp đuôi né sang bên đi xuống núi.
'Phu khuân vác' quay người lại, vừa vặn thấy mặt Khương Vọng lộ ý cười.
Nụ cười hết sức là đáng ghét.
"Ta đổi ý, ngươi đi đi."
Khương Vọng nói: "Ta không hỏi tên ngươi là gì. Nhưng ngươi hẳn cũng rõ, bắt đầu từ lúc này, thân phận của ngươi đối với ta và Trọng Huyền Thắng, đã không còn là bí mật nữa."
'Phu khuân vác' nhìn hắn một hồi, cuối cùng không nói tiếng nào xoay người rời khỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận