Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1069: Tiệp báo

Tử Cực điện là điện để thượng triều.
Quảng trường trước điện, là nơi thần tử chờ đợi và tụ tập.
Khương Vô Khí là con, cũng là thần.
Tuy lúc ấy không ai dám ở lại nhìn Khương Vô Khí, nhưng cả triều đình đều quan tâm chuyện này, ai cũng dựng thẳng lỗ tai lên.
Khương Vô Khí được nói là ‘giống với thiên tử’, được thiên tử nhận định, là lựa chọn làm minh quân trong lòng rất nhiều người.
Hắn chỉ bị chút thiếu hụt bẩm sinh, có mệnh chết yểu. Nhưng mỗi năm trôi qua, hắn đều còn sống, có vẻ cái gọi là mệnh chết yểu kia cũng chẳng đáng tin.
Thậm chí có nhiều người cho rằng, đây là hành động giấu nghề ẩn mình của Thập Nhất hoàng tử.
Nếu không có khuyết điểm này thì hắn thật sự là ưu tú hơn những ca ca tỷ tỷ khác một chút, đáng được lựa chọn.
Khương Vô Khí hiểm hóc vượt qua kiểm tra thế nào, đối với Trọng Huyền Thắng là không quan trọng, hắn cũng chỉ nghe rồi bỏ.
Vì dù là ai làm thiên tử Đại Tề, thì tóm lại cũng không ảnh hưởng đến địa vị của Trọng Huyền gia.
Những danh môn đỉnh cấp như Trọng Huyền gia chỉ cần trung thành với thiên tử là đủ.
Thứ duy nhất Trọng Huyền Thắng cần dồn hết toàn bộ tinh thần để đối phó, chỉ có Trọng Huyền Tuân mà thôi.
Ai làm thiên tử cũng không quan trọng, ai đến làm gia chủ Trọng Huyền gia mới là quan trọng.
Trong thời gian Trọng Huyền Tuân vào Tắc Hạ Học Cung, hắn đã hoàn thành rất nhiều bố cục. Sau Đại sư chi lễ, hôm nào hắn cũng bận rộn, chuẩn bị rất nhiều hậu chiêu.
Nhưng một bước cũng không dùng được.
Vì Trọng Huyền Tuân chẳng làm gì cả.
Hắn cứ như hoàn toàn không quan tâm việc sản nghiệp trên danh nghĩa của mình bị chia năm xẻ bảy, như không hề biết việc Vương Di Ngô bị nhốt vào Tử tù doanh, càng như không quan tâm đến hướng gió trong gia tộc đang lặng lẽ chuyển biến, không ít trưởng lão đã chuyển qua ủng hộ Trọng Huyền Thắng...
Từ sau "Đại sư chi lễ", hắn chỉ gặp mấy thủ hạ nòng cốt, sau đó đóng cửa khóa viện, chuyên tâm tu hành.
Nên Trọng Huyền Thắng hiểu, người huynh trưởng này hiện thời không có ý định quyết đấu thư hùng với mình.
Đây là biểu hiện chứng tỏ Trọng Huyền Tuân vô cùng coi trọng Trọng Huyền Thắng.
Dù rằng mượn uy thế của Thiên Phủ quét ngang cả Lâm Truy, cũng không có ý nghĩ tiện thể đè Trọng Huyền Thắng xuống, mà dành thời gian cho Hoàng Hà hội, muốn giành được uy danh hiển hách từ Hoàng Hà hội, mang về đè bẹp Trọng Huyền Thắng. Đương nhiên, đây cũng là một dạng tự tin. Trọng Huyền Tuân tự tin nhất định sẽ giành được thành công tại Hoàng Hà hội.
Về mặt tổng thể, đây là một đại sư đường đường chính chính chính, những thủ đoạn kia của Trọng Huyền Thắng đều trở nên buồn cười.
Việc Trọng Huyền Thắng thật sự nên làm, và có thể làm được, thì đều đã làm trong thời gian Trọng Huyền Tuân bị nhốt trong Tắc Hạ Học Cung rồi.
Bây giờ Trọng Huyền Tuân không vào cục, cả ngày đều đóng cửa tu hành, không khác gì hồi ở Tắc Hạ học cung, khiến Trọng Huyền Thắng không làm gì được.
Nhưng làm gì có chuyện hắn giống như ở Tắc Hạ Học Cung!
Thời điểm đó không ai biết, sau một năm Trọng Huyền Tuân sẽ đạt đến mức nào. Bây giờ tất cả mọi người đều biết hắn là Thiên Phủ Ngoại Lâu, đè bẹp tất cả người cùng thế hệ, thật sự xứng đáng với lời khen "Đoạt hết phong hoa của người cùng thế hệ".
Hắn không cần làm gì, thì rất nhiều chuyện đã trở thành khác rồi...
Ví dụ như những gia lão gió chiều nào theo chiều ấy, hay thậm chí ví dụ như, bản thân gia gia Trọng Huyền Vân Ba.
Mặc dù Trọng Huyền lão hầu gia không tỏ thái độ rõ ràng, nhưng từ sau vụ Trọng Huyền Tuân lấy một địch ba tại Đại sư chi lễ, áp đảo ba thiên kiêu, nụ cười của ông ta rõ ràng hơn rất nhiều.
Thời gian này, Trọng Huyền Thắng cũng không chạy tới Bác Vọng Hầu phủ nữa, dứt khoát mỗi ngày đều ở trong Hà Sơn biệt phủ tu hành... à không phải, nhìn chằm chằm Khương Vọng tu hành.
Nói theo lời của hắn là, về phương diện tu hành, hắn có liều như thế nào cũng không đánh lại Trọng Huyền Tuân, nên không cần lãng phí quá nhiều thời gian. Hy vọng hiện giờ của hắn là, đặt hết lên người Khương Thanh Dương, người đã nổi tiếng khắp Tề quốc.
Nhất định sẽ giành hạng nhất ở Hoàng Hà hội!
Trên phương diện tu hành, Khương Vọng chưa bao giờ cần người giám sát.
Nhưng thỉnh thoảng hắn cũng phải đi ra loanh quanh một chút, để thả lỏng người, hoặc ăn chút đồ linh tinh. Hắn vốn không ăn vặt, nhưng để mua đồ ăn ngon cho Khương An An, nên thường nếu nghe có món gì ăn ngon, đều sẽ đi ăn thử. dần dần tạo thành thói quen.
Mỗi lần đến lúc này, Trọng Huyền Thắng sẽ đúng lúc xuất hiện.
"Hải tộc chưa bị diệt, sao có thể an tâm!"
Xì, ta khinh.
Là "Người trẻ tuổi đệ nhất thiên hạ, sao Khương Thanh Dương ngươi dám lười thế hả? Ngươi dám phụ lòng muội muội ngươi, phụ lòng Thắng ca của ngươi, phụ lòng tin của ngàn vạn người dân Lâm Truy ư?"
Khương Vọng chỉ có thể yên lặng quay trở về...
Học sáng, học tối, chiêu kết hợp Danh Sĩ Lạo Đảo Nhất Bút Câu Thù, Hỏa giới thuật...
Thời gian cứ thế lặng lẽ trôi qua, từng tấc từng tấc đi về phía trước.
Cơn cuồng phong do Thôi Trữ, Trương Vịnh dẫn tới, như đều đã rời xa.
Là người tham gia Hoàng Hà hội, hắn quả thật có tư cách cách xa cơn bão chính trị.
Cái bóng khổng lồ đang ẩn tàng dưới mặt nước kia giống như tạm thời không còn liên quan đến hắn.
Sau Đại sư chi lễ, ngày thứ ba.
Sau khi đốt hương tắm rửa, ngày mai hắn có thể đến Ôn Tuyền cung để tắm rồi.
Sau đó hai ngày nữa sẽ là ngày đến Điểm Tướng Đài để được cường giả chỉ điểm.
Tiếp theo nữa là đi lựa bí thuật hoàng triều thích hợp, đương nhiên đồng thuật sẽ là trọng điểm.
Tóm lại, thời gian tiếp theo là đoạn thời gian thực lực phát triển với tốc độ cao, mỗi bước tiến đều vọt xa vạn dặm, hắn không có lý do gì mà không tranh thủ.
Trọng Huyền Thắng ngoài miệng thì nói mình không cần tu hành nhiều, vì dù thế nào cũng không đuổi kịp đường huynh, nhưng trên thực tế cũng bắt đầu liều cái mạng béo.
Việc kinh doanh hắn đã làm đến mức tối đa có thể, biện pháp duy nhất hiện giờ có thể giúp kéo gần khoảng cách chính là tu hành, nên đương nhiên hắn sẽ không bỏ qua.
Đương nhiên, hắn vẫn không chịu tiếp nhận "chỉ điểm" của Khương Vọng, nhất là không chịu nhận "Chỉ điểm" trong Thái Hư Huyễn Cảnh.
Ngày nào cũng cắm đầu luận bàn với Thập Tứ.
Hắn rất nghiêm túc, Thập Tứ cũng vậy.
Nhưng theo Khương Vọng thấy, hai người này lại giống "Luận bàn cái quái gì, giống liếc mắt đưa tình hơn!"
"Ha ha ha!"
Trọng Huyền Thắng chỉ biết cười ha ha.
Sau ngày thứ ba đốt hương tắm rửa, vừa nghĩ tới cuối cùng cũng được thoát khỏi những cánh hoa màu hồng kia, Khương Vọng liền cảm thấy thần thanh khí sảng.
Hắn mặc bộ võ phục mới tinh, cố ý chạy qua ngó Trọng Huyền Thắng tu hành một cái. Thật ra làm vậy là để tiện thể hóng gió, và tìm cơ hội đọ sức với Trọng Huyền Thắng.
Trọng Huyền Thắng vừa không ngừng khống chế Trọng Huyền bí thuật vừa câu được câu không nói chuyện với Khương Vọng.
Ngay lúc này, một Ảnh vệ vội vã chạy vào trong sân.
Hiện giờ cơ bản những ảnh vệ này đã không còn tránh Khương Vọng khi cần báo cáo, vì ai cũng biết quan hệ của Khương Vọng và công tử nhà mình.
nên hắn vừa đáp xuống đất liền nói ngay: "Chúng ta vừa nhận được tin, quân Xuân Tử đã công phá Hạ quốc, trong một ngày phá cảnh trăm dặm. Vương Di Ngô dẫn Tử Tù Doanh xuất trận, chém chết Thủ tướng Kiếm Phong Sơn Hoa Phương Vũ của Hạ quốc! Tiệp báo của hắn đã được truyền về Lâm Truy!"
Cái tên Vương Di Ngô này đã lâu không nghe thấy...
Vẫn là chỉ cần xuất hiện liền gây nên sóng gió!
Trong sự kiện này, Hoa Phương Vũ là Ngoại Lâu thần thông thành danh đã lâu của Hạ quốc, còn Vương Di Ngô chỉ có tu vi Nội Phủ.
Chiến tích này phải nói là nổi bật.
Chính vì biết Vương Di Ngô và công tử nhà mình suýt nữa đánh nhau sống chết, nên giọng nói của Ảnh vệ không giữ được bình tĩnh.
May mắn của kẻ địch, chính là bất hạnh của ta.
Nhưng Trọng Huyền Thắng lại rất bình tĩnh, cười hỏi: "Trên tiệp báo viết gì? Chắc không viết 'Vương Di Ngô là đệ nhất Nội Phủ của Tề Quốc' chứ?"
Mâu thuẫn giữa hắn với Vương Di Ngô đương nhiên là khỏi phải bàn, lúc này mà còn nói đùa được, thật sự là đã tu dưỡng bản thân khá tốt.
Ảnh vệ đáp: "Trên tiệp báo chỉ viết một câu..."
Hắn cúi đầu, không dám nhìn công tử nhà mình: "Để chúc mừng Thiên Phủ Trọng Huyền Tuân!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận