Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2029: Không hối tiếc điều gì (2)

Giọng nói của Trọng Huyền Vân Ba trầm xuống:
"Trọng Huyền Thắng, ngươi cảm thấy cánh mình đã cứng rồi sao? Ngươi còn chưa kế thừa tước vị Bác Vọng hầu đấy!"
"Ngài thích cho ai thì cho, có gì ghê gớm đâu cơ chứ!"
Trọng Huyền Thắng cuối cùng không thể nào áp chế được bất an của mình nữa, mất kiên nhẫn phất phất tay, tức giận hỏi:
"Ngài đã làm gì với Thập Tứ?!"
Trọng Huyền Vân Ba vẫn luôn biết Trọng Huyền Thắng là đứa trẻ có dũng khí. Những chuyện mà gã đã làm, những khó khăn mà gã đã vượt qua, ông vẫn luôn quan tâm để ý. Cũng từng lần lượt cảm khái, lần lượt an ủi trong lòng.
Nhưng hôm nay là lần đầu tiên ông đích thân đối mặt với dũng khí này. Ông có thể thực sự cảm nhận được, đứa cháu trai luôn dùng nụ cười che giấu cảm xúc này, đứa cháu trai luôn luôn cười đùa tí tửng, lăn lộn làm nũng trước mặt ông, hôm nay thật sự đã trưởng thành. Vì vậy cũng càng cảm nhận được rõ ràng sự già nua của chính mình... Ông không tin với sự thông minh của Trọng Huyền Thắng, sẽ không nghĩ ra nguyên nhân hôm nay ông ta làm như vậy, sẽ không nghĩ ra lựa chọn nào mới là tốt hơn. Nhưng rốt cuộc chỉ vì một người phụ nữ, vì một tử sĩ, mà có thể hồ đồ như vậy sao. Lúc ông còn trẻ, nào có ai dám nói chuyện với ông như vậy? Cho dù cũng là ở cảnh giới Ngoại Lâu, ông năm đó một cái tát có thể đánh bay mười Trọng Huyền Thắng hiện tại. Sau khi chịu tổn thương không thể nghịch chuyển, đoạn tuyệt hy vọng Thần Lâm, còn có thể nắm giữ toàn bộ Trọng Huyền gia, bồi dưỡng mấy đứa con ngoại trừ Minh Quang thành tài. Sau khi xảy ra chuyện của Minh Đồ, ông còn có thể chống đỡ gia thế lung lay sắp đổ của Trọng Huyền gia, khiến Trọng Huyền thị đứng vững gót chân mình. Thủ đoạn của ông, sao có thể xem là bình thường? Nhưng rốt cuộc vẫn là già rồi... Già nua không chỉ là thân thể, suy bại không chỉ là khí huyết. Còn có tinh thần, ý chí, thậm chí là tính tình… Ông cũng chỉ biết âm thầm thở dài một hơi. Trên mặt cuối cùng không mang theo biểu tình gì, rất bình tĩnh nói với Trọng Huyền Thắng:
"Ngươi có từng nghĩ tới hay không, sau khi kế thừa tước vị, ngươi sẽ chống đỡ gia tộc này như thế nào? Ngươi có từng thoát khỏi cảm thụ của chính mình, lấy thân phận Bác Vọng Hầu mà suy nghĩ cho tương lai của gia tộc này? Ngươi có biết, một gia tộc muốn truyền thừa lâu dài, điều quan trọng nhất là gì hay không?" Trên khuôn mặt đầy nếp nhăn của ông là uy nghiêm kéo dài theo năm tháng. Trong đôi mắt không nghiêm khắc của ông là lịch sử và quyền thế của toàn bộ gia tộc. Nhưng con mắt Trọng Huyền Thắng rất nhỏ, nhỏ đến mức chỉ chứa được một người. Gã liền dùng đôi mắt này nhìn thẳng Trọng Huyền Vân Ba:
"Ngài có biết, Thập Tứ đối với tôn nhi quan trọng đến mức nào hay không?" Hai vị đồ tôn này đều biết đáp án cho câu hỏi của đối phương, nhưng ai cũng không cho đối phương câu trả lời. Trọng Huyền Vân Ba giơ bàn tay đã có đốm đồi mồi lên, chỉ ra ngoài:
"Ngươi nhìn cây táo hồng trong sân kia, nếu không cắt tỉa nữa, chắc chắn sẽ bị gãy. Trái mùa không phải là vấn đề, mưa gió cũng không tính là gì. Nhưng tại sao nó lại không chịu nổi? Cành lá sum suê, quả sai trĩu trịt đương nhiên là chuyện tốt, nhưng thân chính không thể yếu, nếu thân chính không chịu nổi, sẽ bị cành phụ quá sum suê đè gãy.”
“Đường thúc phụ Trọng Huyền Trử Lương của ngươi chính là Chân Nhân đương thời, binh phong vô song. Đường huynh Trọng Huyền Tuân của ngươi là Thần Lâm hoàn mỹ, chưa đến ba mươi tuổi đã được phong tước Quan Quân Hầu, bọn họ là niềm kiêu hãnh của Trọng Huyền thị, khiến cho toàn bộ Trọng Huyền gia càng thêm cường đại, càng thêm được người tôn trọng, nhưng... ngươi sắp đảm nhiệm chức trách gia chủ thì sao?”
“Tu vi của ngươi là điểm yếu, sau lưng ngươi không có mẫu tộc chèo chống. Bằng vào lực lượng hiện tại của ngươi, không chống đỡ nổi gia tộc lớn như vậy. Ta tin tưởng cho ngươi thời gian, ngươi chắc chắn có thể làm rất tốt, nhưng thời gian dài dằng dặc lấy từ đâu ra?”
“Trử Lương coi ngươi như con ruột, a Tuân hiện tại cũng sẽ không tranh giành gì với ngươi nữa. Nhưng mười năm sau thì sao? Trăm năm sau như thế nào? Một khi xuất hiện cơ hội, a Tuân cho dù bản thân không muốn tranh, vậy người bên cạnh hắn thì sao? Người vẫn luôn đi theo hắn sẽ như thế nào?”
“Bọn họ đã phân gia tự lập, từ nay về sau chính là chi phụ của Trọng Huyền thị. Từ xưa đến nay, nào có gia tộc thế gia nào thân yếu cành mạnh mà trường tồn? Với trí thông minh của ngươi, ngươi nên hiểu rõ. Thành thân với cháu gái của Diệp Hận Thủy, tu dưỡng bản thân, kết thông gia với thế lực mạnh, mới có thể nắm chắc gia tộc, thống hợp toàn bộ lực lượng của Trọng Huyền thị vào một chỗ. Đối với ngươi, đối với Trọng Huyền thị mà nói, đều là lựa chọn tốt nhất." Trọng Huyền Thắng yên lặng nghe ông ta nói xong, chỉ hỏi:
"Đối với Thập Tứ thì sao?" Trọng Huyền Vân Ba cuối cùng bất đắc dĩ thở dài một hơi:
"Nếu ngươi kiên trì, Thập Tứ có thể làm thiếp của ngươi." Tảng đá đè nặng trong lòng Trọng Huyền Thắng được buông xuống. Câu nói này của lão gia tử ít nhất có thể chứng minh, Thập Tứ vẫn không có chuyện gì... Như vậy là đã đủ rồi. Gã có thể bảo vệ Thập Tứ, sau này gã sẽ không bao giờ rời khỏi nàng nữa. Với trí tuệ của gã, cộng thêm tài nguyên hiện giờ có thể điều động, gã sẽ không sợ bất kỳ thử thách nào. Điều khiến gã sợ hãi và khẩn trương chỉ là một loại không biết như vậy. Gã không rõ trong khoảng thời gian mình tu luyện ở học cung, Trọng Huyền Vân Ba có sử dụng thủ đoạn tàn khốc nào với Thập Tứ hay không - mặc dù khả năng này rất thấp, nhưng gã vẫn cảm thấy rất sợ hãi. Gã từ trước đến nay là người dám đặt cược tất cả lên chiếu bạc, duy chỉ có chuyện của Thập Tứ, gã không dám đánh cược. Ba tháng ở Tắc Hạ học cung, gã mặc dù ngày ngày khổ tu, ngày ngày bị đánh, không có một khắc nào nhàn rỗi. Nhưng bóng dáng của Thập Tứ vẫn từng giây từng phút in hằn ở trong đầu gã. Bao nhiêu năm qua, gã đã sớm quen có một người như vậy, vẫn luôn yên lặng ở bên cạnh gã. Lắng nghe gã phàn nàn, cùng gã mạo hiểm. Cho gã ôn nhu vô tận dưới bộ khôi giáp lạnh lẽo kia. Hiện tại gã cũng bình tĩnh lại. Cuối cùng có thể tỉnh táo suy nghĩ. Tất cả nhân quả liên quan đến hôm nay đều hiện rõ trong đầu gã. Gã đưa ra một quyết định không cần phải đắn đo được mất. Nhưng sau khi suy nghĩ một cách nghiêm túc, lựa chọn vẫn là như vậy. "Tôn nhi sẽ không nạp thiếp." Tên mập mạp cái gì cũng có thể thương lượng này đưa mắt nhìn vị gia gia mà gã kính trọng, dùng tư thái không thể thương lượng nói:
"Tôn nhi cũng chỉ cưới một vị thê tử, đó chính là Thập Tứ." Đường đường Bác Vọng hầu Đại Tề, sao có thể lấy một tử sĩ làm chính thê? Trọng Huyền Vân Ba vô cùng thất vọng nhìn gã:
"Cho dù mất đi tước vị Bác Vọng hầu này?" Gã từ nhỏ một mực nỗ lực đến bây giờ, cố gắng là vì cái gì? Nắm bắt một chút cơ hội nhỏ nhoi, liền kiên quyết đặt cược tất cả lên chiếu bạc, dùng hết mọi trí tuệ để tranh giành, vậy muốn tranh cái gì? Thật vất vả đến hiện tại mới chiến thắng, chẳng lẽ phải dừng lại ở nơi chỉ còn một bước cuối cùng này sao? Trọng Huyền Thắng vốn tưởng rằng, bản thân vào lúc này sẽ có cảm xúc quá phức tạp. Nhưng trên thực tế trong lòng gã lại không hề có chút gợn sóng nào. Một gia tộc thế gia đứng đầu Đại Tề, một Hầu tước thế tập võng thế truyền đời mà ngay cả Tào Giai chứng đạo Chân Quân phạt diệt Hạ quốc cũng không có được, so sánh với một Thập Tứ... Sao có thể so sánh được? Những thứ kia, dựa vào cái gì mà so với Thập Tứ? Lúc này Trọng Huyền Thắng chỉ cảm thấy thản nhiên, gã vô cùng bình tĩnh nói:
"Ngoài Thập Tứ, tôn nhi không hối tiếc điều gì."
"Trọng Huyền Thắng!" Thanh âm của Trọng Huyền Vân Ba đột nhiên cao lên. Ông ta dùng đôi mắt đã có chút đục ngầu nhìn Trọng Huyền Thắng, tựa như dùng hết toàn bộ sức lực:
"Ta sắp chết rồi!" Cả đời chinh chiến, cũng chưa từng có thời khắc yếu đuối như vậy. Ngay cả khi Trọng Huyền Minh Đồ ra biển năm đó, ông ta cũng chưa từng liếc mắt một cái. Thế nhưng hôm nay nhìn cháu trai của mình, lại đau thương đến như vậy... "Ta không thể sống qua năm nay." Ông nói. Ông ta chỉ muốn sắp xếp xong tương lai của gia tộc trước khi cưỡi hạc về tây. Chỉ muốn để cho hy sinh và phấn đấu cả đời của mình có thể có một kết thúc khiến bản thân yên tâm. Trên khuôn mặt già nua của Trọng Huyền Vân Ba lộ ra cảm xúc yếu ớt như vậy. Trọng Huyền Thắng sững sờ ngay tại chỗ. Rất lâu sau đó. Gã bỗng quỳ xuống, cái trán đập xuống sàn gạch, dập đầu thật mạnh. Dập đến mức sàn gạch vỡ vụn, dập đến mức trên trán chảy máu. Sau đó gã đứng dậy, không quay đầu lại đi ra ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận