Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1961: Tối nay Bắc Đẩu chỉ chiếu mỗi Mân Tây (2)

Ngay tức khắc, một kiếm nhảy ra chém vào tâm hải, chém tan mọi suy nghĩ tạp nham linh tinh.
Đạo nguyên theo phương thức tu luyện độc môn của Nam Đẩu Điện rung lên, Bạc Hạnh Lang lóe lên hàn phong, cắt trời xẻ đất, trong nháy mắt đã chém ra chín trăm tám mươi bảy kiếm!
Ẩn chứa một trăm ba mươi sáu ngàn bảy trăm hai mươi mốt loại biến hóa!
Tính toán hết mọi đường, đỡ không được, tránh không thoát.
Nam Đẩu Sát Sinh Kiếm - Ích Toán !
Quả nhiên chỉ sau đó một khắc, lập tức có kiếm thức dày đặc như mưa rào đánh tới.
Khương Vọng xuất ra kiếm thuật gió bão.
Danh sĩ lạo đảo! Lão tướng trì mộ! Thân bất do kỷ! Niên thiểu khinh cuồng! Quét ngang chém dọc, móc lên kéo xuống! Kiếm quang đụng vào kiếm quang, kiếm khí đụng vào kiếm khí. Ích Toán kiếm khí thiên về sự tính toán, sự bền bỉ, sự biến hóa, bện thành một tấm lưới kiếm khít rịt, ôm phong, ôm mưa, từng tầng một làm tan rã đợt tấn công. Trong màn kiếm quang trong veo như lưu ly ấy, Dịch Thắng Phong khẽ cau mày kiếm. Không nên như vậy... Hắn không nên để mình mất kiểm soát như vậy! Đối với hắn, Nộ Hỏa không phải là một môn đạo thuật cường đại, đạo thuật này hắn đã biết từ lâu rồi, nhưng lại bị Khương Vọng không dấu vết sử dụng, mà mình còn suýt nữa là trúng chiêu! Không nói tới việc Khương Vọng vận dụng nó tinh tế thế nào, đúng lúc thế nào. Đối với Khương Vọng đây là chuyện đương nhiên, đương nhiên Khương Vọng phải có thực lực cỡ như vậy. Nhưng Dịch Thắng Phong hắn sao lại biểu hiện vụng về như thế ngay lúc chiến đấu sinh tử thế này? Phải biết học kiếm nhiều năm nay, thậm chí một lần run tay hắn cũng chưa từng có. Sư bá Nhậm Thu Ly từng đánh giá hắn là "Vô lậu chi kiếm", nghĩa là hắn không bao giờ phạm phải sai lầm khi chiến đấu. Phải biết hồi ấy khi đi theo sư phụ đến Kiếm Các vấn kiếm, đấu với mười bảy người đồng bối ở Kiếm Các, một lần cơ hội hắn cũng không cho đối diện. Phải biết cả nam vực rộng lớn, phủ Hoài Quốc công đã treo giải thưởng vô cùng phong phú, tu sĩ Ngoại Lâu muốn giết hắn không biết bao nhiêu. Trong đó có rất nhiều người bị khốn đốn ngay trước ngăn cách thiên, nhân, tích lũy biết bao năm, vì cầu cơ hội trở thành Thần Lâm mà bất chấp tất cả! Hắn chỉ cần phạm phải một lần sai, là hôm nay đã không còn đứng ở chỗ này. Hắn vốn là người không có khả năng phạm sai lầm, kiếm của hắn luôn luôn lạnh giá. Nhưng khi đối mặt Khương Vọng, hắn lại như trở về hồi tuổi thơ, trở lại khoảng thời gian mà hắn cho rằng mình đã quên đi, nhưng thật ra vẫn mãi nằm ở đó! Con nít đấu kiếm chẳng phải chỉ là chơi đùa hay sao! Hắn rõ ràng là vô cùng nghiêm túc cố gắng, rõ ràng đã nghĩ mọi cách, thế nhưng thanh kiếm gỗ của tiểu Khương Vọng lại vẫn cứ xuất hiện ở những nơi hắn không tưởng tượng tới.
"Ha ha ha ha, chúng ta sau này sẽ là Phượng Khê song kiếm!" Bé con Khương Vọng nói, nụ cười rạng rỡ, như hai thằng ngốc. Ai muốn trở thành Phượng Khê song kiếm với nhà ngươi! Không! Sao bây giờ lại là tuổi thơ!? Đã qua lâu như vậy, mình đã dùng hết tất cả cố gắng, chiến thắng tất cả thanh niên của Nam Đẩu Điện, được Thất Sát Chân Nhân công nhận, mới đi tới hôm nay mà! Tất cả những gì ta đã phải trải qua, nếu đổi lại là ngươi, chưa chắc ngươi đã làm được! Tất cả những gì ta phải cảm nhận, nếu đổi lại là ngươi, chưa chắc ngươi chịu đựng nổi bây giờ là tuổi thơ thế nào! Ánh mắt Dịch Thắng Phong lại trở về lãnh đạm, nhưng trong ấy có vô số hình ảnh lướt qua vùn vụt, như sóng dao động ở trong giếng, bao gồm cả sự tức giận hắn bị khơi lên, sự cố chấp của hắn, sự xấu hổ của hắn, sự không cam lòng của hắn, Họa Ý , mở ! Có câu “họa hổ họa bì nan họa cốt, tri nhân tri diện bất tri tâm”. Thần thông Họa Ý, vẽ là vẽ ý, vẽ là vẽ lòng người. Những hình ảnh tan thành ánh sáng, di chuyển làm bút vẽ, đầu tiên vẽ một chữ ‘hận’ cho Khương Vọng, những người hận ta đến tận xương, vì giết ta mà bất chấp tất cả, không màng cái chết. Trong lòng người có hận, là mê trong ngũ uẩn.
Ngũ uẩn là năm thành phần tạo nên con người và thế giới, gồm: Sắc uẩn là vật chất của vũ trụ quan, thế giới của nhân sinh quan được tạo nên bởi bốn yếu tố Địa, Thủy, Hỏa, Phong.
Thọ uẩn là những hoạt động của cảm giác vui buồn thuộc về phần tâm lý, thọ uẩn hình thành bởi bản năng do tiếp xúc giữa giác quan và đối tượng mà sinh ra.
Tưởng uẩn gồm những hình ảnh và âm thanh đã qua mà con người có thể hình dung ra hoặc là nghĩ đến.
Hành uẩn chính là sản phẩm của thọ và tưởng, hành chính là nguyên nhân để nảy sinh ra nghiệp, có năng lực đưa đến quả báo của nghiệp. Thức uẩn là năng dụng rõ biết, phân biệt mọi trạng thái của tâm linh với vũ trụ vạn hữu.
Thức nhận biết sự hiện diện của đối tượng, giống như tấm gương phản chiếu tất cả những hình ảnh đi ngang qua nó.
Tiếp theo, vẽ cho mình một chữ "Tĩnh", mặc ngoài kia gió thổi mây bay, ta ở trong giếng ngắm trăng.
Mãi đến lúc này, hắn mới có thể chân chính phát huy uy năng của [Ích Toán]. Cái gọi là "Ích Toán", tính công tính đức, toán nhân toán quả. Công đức thì tính như thế nào? Nhân quả thì đo như thế nào? Công đức nhân quả là do thiên đạo tự cân đo tính toán, tăng giảm thế nào con người làm sao tính nổi! Kiếm này cần phải có trí tuệ siêu phàm mới vận dụng được, cần dùng cái tâm vạn cổ vĩnh hằng để chiếu rọi, Dịch Thắng Phong vốn là không đủ sức, nhưng hắn có thể dùng thần thông Họa Ý để mô phỏng, giúp mình đến được trạng thái gần Thiên Cơ Chân Nhân.
Lòng như nước lặng, tính thế tính kiếm tính được thiên đạo không thiếu, tính được nhân đạo không sót, tính được tiên cơ của địch, tính để từng bước mưu cầu! Một trăm ba mươi sáu ngàn bảy trăm hai mươi mốt loại biến hóa, ở trong kiếm thức như nước chảy thẳng. Dịch Thắng Phong phản công! Nếu nói tấn công trước đó của Khương Vọng, là cuồng phong mưa rào. Thì phản công lúc này của Dịch Thắng Phong, chính là thác nước chảy băng băng. Khí cơ rít vang hầu như lấp đầy không gian, kiếm thức biến hóa phức tạp, như đã đạt đến cực hạn của tưởng tượng. Nhưng Dịch Thắng Phong lại nhận ra là Mặc dù hắn đã nhìn được hết một trăm ba mươi sáu ngàn bảy trăm hai mươi mốt loại biến hóa của kiếm thức Ích Toán, nhưng hắn lại không nhìn thấu được đôi mắt của người bạn tốt lúc này. Nó vẫn bình tĩnh như vậy, vẫn kiên định như vậy...
Đôi con ngươi màu vàng đỏ hoàn toàn không có lấy một tia dao động! Xích Tâm thần thông trấn áp vạn phương, thần thông Họa Ý vẽ thêm mối hận rồi, không thể là như vậy! Kiếm thức của hắn như biển động, nhưng đối phương lại như san hô vạn năm không suy suyển. Quá bền bỉ! Một kiếm đi, ngàn kiếm đi, vạn kiếm đi, nhưng chỉ có một kiếm lại. Thần thông không thể tạo thành ảnh hưởng, kiếm thức vô song cũng không thể tạo được sự đè ép. Chiến đấu càng lâu, khả năng ứng đối của người đó càng trở nên tinh chuẩn, càng trở nên ung dung! Cứ như mỗi một kiếm đều đang làm tích lũy, mỗi một lần giao phong, đều có thể lập tức trả ra được ngay.
Một trăm ba mươi sáu ngàn bảy trăm hai mươi mốt loại biến hóa, mà giống như vẫn không đủ để lấp đầy. Khả năng chiến đấu không đủ để giải thích điều này được! Dịch Thắng Phong chợt hiểu ra, Khương Vọng hình như có một loại thần thông thu nhặt thông tin trong chiến đấu, càng đánh lâu, thì càng có hiểu biết về đối thủ, từ đó tạo nên hiệu quả dự đoán được trước tiên cơ của địch. Nên chiến đấu với Khương Vọng, phải tốc chiến, không nên đánh dây dưa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận