Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2919: Thanh hồng xuyên qua hoang dã (1)

Cách Phỉ gầy gò dựa vào gốc cây đại thụ, vui vẻ chơi đùa với những ngón tay của chính mình.
Gã không hề để tâm, mặc kệ vị quân vương của mình bước qua.
Sân vườn vừa mới được quét dọn sạch sẽ lại có thêm lá rụng. Chúng vô lễ rơi trên mái tóc vừa được chải gọn gàng của gã.
Gã ngẩng đầu lên, nhắm một con mắt của mình, bụm hai tay lại thành một cái lỗ. Con mắt phải đang mở thông qua lỗ hổng đó nhìn lên bầu trời. Gã thường xuyên chơi trò chơi như vậy, ngắm mây cuộn mây tan, mặt trời lặn mặt trăng lên, lạc thú không biết mệt mỏi.
Sợi xích nặng nề kia đã khóa chặt phạm vi hoạt động của gã.
Tòa đình viện cô quạnh này đã cầm tu nhân sinh của vị thiên kiêu này.
Đương nhiên gã không hề hay biết về điều này. Ý thức của gã đã bị xé rách, một nửa lạc lõng trong màn sương mù mông muội, một nửa chìm sâu dưới đáy Ngũ phủ, cả hai nơi đều là tuyệt địa.
Cơ thể con người như vũ trụ, ngay cả Chân quân đến đây cũng lạc lối!
Cho nên Cao Chính đương nhiên không thể tìm được gã trở về. An quốc công Ngũ Chiếu Xương tự mình đến xem qua, cũng đành bất lực quay lại - đường đường là Chân quân Diễn Đạo, là cường giả trấn quốc của Đại Sở, sao có thể mạo hiểm thăm dò đến đáy Ngũ phủ của Cách Phỉ chứ?
Lực lượng rót vào quá ít nói không chừng cũng sẽ lạc lối. Lực lượng rót vào quá nhiều, cỗ thân thể này chắc chắn không chịu nổi.
Cách Phỉ đã điên loạn bốn năm rồi.
Hắn và Vũ Lăng một người chết, một người điên, hai vị thiên kiêu vẫn lạc trở thành lời chú thích cho sự nguy hiểm của Vẫn Tiên Lâm.
Còn những người cùng đi với bọn họ cũng bất hạnh bỏ mạng trong Vẫn Tiên Lâm, ngay cả tư cách được người đời nhớ đến theo cách này cũng không có. Bọn họ chính là "mấy người" bất hạnh, ngoài Vũ Lăng của Vũ thị Đại Sở, Cách Phỉ của Cách thị Việt quốc.
Từng là hi vọng chấn hưng gia tộc, là thiên kiêu gánh vác tương lai quốc gia, là đệ tử thân truyền của vị ẩn tướng, là ái khanh của Thiên Tử, là đệ nhất Việt quốc, giờ đây đã điên điên khùng khùng nhiều năm như vậy.
Ban đầu vẫn còn có người ôm hy vọng, cho rằng Cao Chính nhất định sẽ có biện pháp, cho rằng Cách Phỉ có thể tạo ra kỳ tích, trở về từ trong mông muội. Bốn năm trôi qua trong lặng lẽ, cũng dần dần không còn ai nhắc đến nữa.
Việt quốc tuy không rộng lớn bằng Sở quốc, nhưng cũng có rất nhiều sông ngòi, dân số đông đúc, đời đời đều có thiên kiêu mới nổi.
Tuy rằng Bạch Ngọc Hà rời bỏ đất nước, Cách Phỉ thì điên điên khùng khùng, nhưng Việt quốc cũng không phải là không có người trẻ tuổi tài giỏi.
Cháu trai của Tể tướng hiện tại - Cung Thiên Nhai từ nhỏ đã được mệnh danh là thần đồng, hiện tại đang theo học ở Mộ Cổ Thư Viện, kiếm chỉ Hoàng Hà chi hội lần sau.
Đương nhiên những người như Bạch Ngọc Hà và Cách Phỉ, từng là thiên kiêu của quốc gia, bây giờ đáng lẽ phải là trụ cột của đất nước, tương lai kế thừa vị trí của những người như Cao Chính, Cung Tri Lương, phò tá quốc vương, vực dậy quốc thế.
Giờ đây lại đứt đoạn một thế hệ, thật sự có chút đáng tiếc.
Trong dân gian Việt quốc hiện tại có một lời đồn đại như vậy - nói rằng Bạch Ngọc Hà bị ép phải rời đi, Cách Phỉ điên điên khùng khùng, sau lưng đều là âm mưu của người Sở. Là người Sở ghen ghét nhân tài của Việt quốc.
Đương nhiên các vị công khanh của Việt quốc tuyệt đối sẽ không đồng ý với cách nói này. Sở - Việt hòa thuận, mới có được sự yên bình của Vẫn Tiên Lâm, Sở - Việt láng giềng hữu hảo là tình nghĩa ngàn năm. Làm sao Sở quốc lại không mong Việt quốc ngày càng tốt đẹp hơn chứ?
Việt quốc cũng vô cùng thân thiện với Sở quốc, "mọi chuyện đều xem như huynh trưởng". Khuất Trọng Ngô đến Việt quốc bắt người, Việt quốc trực tiếp trói đám dư nghiệt của Tam Phân Hương Khí Lâu đưa lên. Khuất Chân nhân nhân tiện đi ngắm cảnh, nơi nào đi qua cũng đều giăng đèn kết hoa.
Mấy ngày nay thủy triều trên sông Tiền Đường dâng cao, Việt tướng Cung Tri Lương còn viết thư mời các vị công khanh Sở quốc đến xem thủy triều.
Tình hữu nghị Sở - Việt trường tồn, duy chỉ có núi sông lặng lẽ không nói.
Văn Cảnh Dụ ngồi một mình ở hậu sơn, quan sát bàn cờ suốt một ngày một đêm.
Cách Phỉ cũng thông qua khe hở tạo thành từ hai bàn tay, nhìn bầu trời suốt khoảng thời gian này.
Hai tên đồ đệ của Cao Chính đều có vẻ trần mặc khác nhau.
Không nói không rằng, ai có thể phân biệt được người điên.
Trong khoảnh khắc Văn Cảnh Dụ dùng ngón tay ấn xuống bàn cờ, hai con ngươi của Cách Phỉ trong sân đột nhiên biến thành màu trắng, rồi lại chuyển sang màu đen kịt, cuối cùng trở về vẻ đục ngầu, vẫn là bộ dạng si ngốc như trước.
Gã nhe răng cười, nước miếng heo khóe miệng chảy xuống.
Gió thu thổi qua bình nguyên Hà Cốc vô cùng rộng lớn.
Khương Vọng tiếp tục đi về phía tây.
Hắn là nam nhân tâm cứng như sắt, luôn biết rõ bản thân mình nên làm gì.
Hiện tại, Ngu Uyên chính là chiến trường tốt nhất, đáng để Khương chân nhân hắn đại phóng thần uy. Trường Thành Ngu Uyên hùng vĩ như thế nào, hắn phải tận mắt chứng kiến mới được. Lời thề chém giết mười tám tên dị tộc chính là lời hứa nhất định phải thực hiện. Còn thiếu...
Ầm!
Một đạo cầu vồng màu xanh xé toạc bầu trời, chia cắt Hà Cốc hoang vu u ám, xé rách tầng mây thành bông tuyết bay lượn.
Thân pháp của Khương chân nhân kinh người như vậy, khi hắn trở lại Độ Ách Phong, quân Sở trên núi vẫn còn chưa lấy lại tinh thần.
"Ta tìm Tả Quang Thù!"
Sau khi mở miệng nói chuyện, Khương các viên đã khôi phục dáng vẻ bình tĩnh, phủi phủi bụi đất không hề có trên vạt áo:
"Tả Quang Thù tướng quân hiện tại có rảnh không? Ta có việc tìm hắn, phiền chư vị thông báo một tiếng."
Tả Quang Thù rất nhanh đã từ Nam Đấu bí cảnh đi ra.
Tay trái gã cầm một xấp quân báo dày cộp, tay phải cầm một chiếc bút lông, trên đầu bút lông vẫn còn nhỏ mực:
"Đại ca, sao huynh đi rồi quay lại, còn vội vàng đến như vậy?"
Khương Vọng hất cằm:
"Vào trong rồi nói."
"Được, huynh cứ đi theo đệ. Ngũ soái đã hạ lệnh phong tỏa nơi này, bất cứ ai ra vào đều phải báo cáo, quá trình kiểm tra rất phức tạp."
Tả Quang Thù vừa dẫn đường vừa nói:
"Huynh đi theo đệ là được."
Hai người bay vào Nam Đấu bí cảnh, Thần Tiêu Phượng Hoàng Kỳ tung bay phấp phới, trật tự mới đã được quân Sở thiết lập một cách nghiêm minh. Khương Vọng thuận miệng hỏi han:
"Thế nào, đã quen thuộc với chiến trường chưa?"
Tả Quang Thù nhìn hắn với một loại biểu cảm khó tả, gã giơ quân báo và bút lông trong tay mình lên:
"Đừng vòng vo nữa. Đệ còn đang thống kê quân nhu, Khuất tướng quân còn đang đợi quyết toán sổ sách kìa!"
Khương Vọng hỏi:
"Ngươi văn võ song toàn, có tài thống soái, chỉ làm việc này thôi ư?"
"Chứ sao nữa?"
Tả Quang Thù hỏi ngược lại:
"Quân mã chưa động, lương thảo đã đi trước, hậu cần vững chắc mới là quân công hàng đầu trong quân đội! Khuất tướng quân tin tưởng đệ, mới để cho đệ làm việc này - đại ca, nếu huynh không có chuyện gì, vậy thì đến Ngu Uyên trước đi, đệ còn đang rất bận."
Khương Vọng bèn nói:
"Lần trước ngươi có nhắc đến với ta về nữ nhân tên Muội Nguyệt kia, còn nhớ không?"
"Nhớ chứ, làm sao vậy?"
"Ngươi đã từng gặp nàng ta chưa?"
"Đã gặp qua rồi."
Tả Quang Thù gật đầu.
"Nàng ta trông như thế nào?"
Khương Vọng hỏi.
Tả Quang Thù lộ ra biểu tình kỳ quái:
"Người ta đã chết rồi, còn xem cái gì?"
‘Người ta đã chết rồi...’.
‘Người ta đã chết rồi.’.
"... Dẫn ta đi xem."
Khương Vọng ngẩng đầu nhìn sắc trời một chút, mím môi, chậm rãi nói:
"Sẽ không làm chậm trễ công việc của ngươi chứ?."
Tả Quang Thù lập tức không còn tâm trạng đùa giỡn nữa, trực tiếp lắc đầu.
"Vậy thì... dẫn đường đi?"
Khương Vọng nhìn gã, cười cười:
"Đi thôi, cứ nhìn ta như vậy làm gì?"
Tả Quang Thù tiện tay cất quân báo và bút lông trong tay đi, ngoan ngoãn dẫn đường phía trước.
Lần này quân Sở thảo phạt Nam Đẩu Điện, thi thể của các tu sĩ Siêu Phàm đều được chất đống riêng. Danh sách những tu sĩ Nam Đấu kia phải đối chiếu từng người một, bất kể là giết hay bị giam giữ, một người cũng không thể thiếu.
Ngay cả thi thể của quân Sở cũng không được vận chuyển đi ngay lập tức, mà phải xác minh thân phận từng người một, sau đó mới đưa về Sở quốc. Để tránh trường hợp vàng thau lẫn lộn, mượn xác hoàn hồn.
Tất cả thi thể đều được vận chuyển đến Thất Sát tinh, nơi đây yên tĩnh, vắng vẻ, không quấy rầy bất cứ người nào.
Đi theo Tả Quang Thù đáp xuống nơi này, cảm nhận lớn nhất của Khương Vọng chính là cô độc.
Đỉnh núi thẳng đứng, đá lởm chởm kỳ quái. Núi non hiu quạnh, hoang vu kéo dài vạn dặm.
Đây là nơi Dịch Thắng Phong lớn lên từ nhỏ đến lớn sau khi có được giấc mộng đẹp thành tiên.
Một khỏa tinh cầu rộng lớn như vậy, chỉ có hai người gã và Lục Sương Hà sinh sống, ngay cả một tên nô bộc cũng không có.
Chỉ xây dựng một tòa cung điện trên đỉnh núi.
Bản thân Thất Sát Điện cũng lạnh lẽo như băng, không có chút hơi người nào. Hoàn toàn không nhìn ra dấu vết có người từng sinh sống ở đây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận