Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 612: Mặt trời gay gắt rơi xuống biển

Thì ra đây mới là Phúc Hải Kiếp chân chính?
Phúc Hải không phải là biển rộng lật úp, mà là huỷ diệt toàn bộ biển rộng?
Khảo nghiệm thật sự từ kiếp nạn này cũng không đến từ bản thân biển cả!
Thái dương càng ngày càng gần.
Vầng thái dương treo trên trời cao kia không thể vãn hồi mà rơi xuống nhân gian, rơi xuống biển cả, cũng rơi vào... Khương Vọng đang bơi trong biển.
Cảnh tượng như tận thế giáng xuống này khiến người ta tuyệt vọng.
Lý trí vẫn luôn nói cho Khương Vọng biết, đây là ảo giác, đây là ảo giác.
Nhưng trải nghiệm từ Phi Tuyết Kiếp đã chứng minh, tất cả những chuyện xảy ra trong Hồng Trang Kính không thể chỉ nhìn đơn thuần là ảo giác được.
Chết ở chỗ này, chính là chết thật.
Cứ nán lại trong nước biển thì sẽ bị chậm rãi nấu chín.
Mà lao ra biển rộng thì sẽ bị thái đương thiêu cháy trong nháy mắt.
Trong hoàn cảnh không đường tiến thối này, Khương Vọng dựng thẳng ngón trỏ lên, một ngọn lửa như hạt đậu "Quật cường" mà cháy lên trong nước biển.
Thần thông, Tam Muội Chân Hỏa.
Tinh Khí Thần thống nhất một cách hoàn mỹ, điểm lửa này bỗng nhiên nổ tung.
Ngọn lửa lan tràn theo nước biển, lan tràn khắp bốn phương tám hướng trên dưới trái phải, không ngừng kéo dài ra ngoài.
Toàn bộ biển cả vốn đã bị thái dương chiếu rọi thành một mảnh đỏ đậm, bây giờ ngọn lửa bốc cháy lên bao trùm hết thảy.
Trước khi thái dương hoàn toàn rơi xuống, ngọn lửa đã cháy lan khắp mặt biển!
Vào lúc này.
"Ầm!"
Thái dương hoàn toàn rơi xuống.
Khắp thiên địa lâm vào hắc ám yên lặng.
Thị giác và thính giác của Khương Vọng đều bị cướp đoạt.
Nhìn thẳng thái dương sẽ bị chói mù, nghe gần tiếng nổ sẽ bị chấn điếc.
May mắn chính là, hắn đang ở trong Tam Muội Chân Hỏa.
Lửa không thể tổn thương lửa, đặc biệt không thể làm tổn thương đến Tam Muội Chân Hỏa.
Thần thông che chở hắn, thị giác trở về ngay sau đó.
Nhờ đó hắn nhìn thấy kỳ cảnh mà cuộc đời này khó quên.
Cũng không biết có phải vì quan sát thế giới này dưới sự che chở của Tam Muội Chân Hỏa hay không, mà tất cả mọi thứ đều bị phủ lên một màu đỏ rực như lửa.
Trong tầm nhìn của Khương Vọng, biển cả căn bản không nhìn thấy biên giới, trước đó ép tới hắn khó có thể hô hấp, đã hoàn toàn biến mất.
Hơi nước vô biên trào lên không trung, len vào tất cả khoảng cách trong thiên địa, biến tất cả những thứ hắn thấy thành một thế giới trắng xóa sương mù mênh mông.
Cảnh tượng này cực kỳ đồ sộ.
Nước biển như vô tận, lúc này hóa thành hơi nước cực nóng vô hạn.
Sau khi mặt trời chói chang sa xuống biển, biển rộng bị phơi khô trong nháy mắt!
Khương Vọng treo trên không trung, bởi vì biển rộng vô biên, nhìn không thấy bến bờ, cho nên hắn cũng không dễ nhìn ra rốt cuộc biển sâu bao nhiêu, thái đương đã làm khô bao nhiêu nước biển.
Nhưng nơi cực xa phía dưới, nơi vốn là đáy biển đã không có một giọt nước nào, chỉ còn đồi núi khô khốc trải dài ra xa.
Biển cả biến thành đồi núi.
Thần hồn của hắn vốn sẽ bị thái dương rơi xuống làm tan biến giống như nước biển.
Nhưng nhờ thần thông Tam Muội Chân Hỏa, hắn dung nhập vào lửa trước một bước, vì thế được thái dương nóng bỏng bỏ qua.
Như vậy, thái dương đi nơi nào?
Rơi xuống biển rộng, khiến biển rộng khô cạn, sau đó sao thái dương biến mất?
Khương Vọng ngửa đầu nhìn trời, hơi nước vô biên còn đang bốc hơi, giống như vĩnh viễn không ngừng nghỉ. Nhưng vẫn không nhìn thấy vầng thái dương đỏ rực kia.
Giữa chốn thiên địa vẫn có ánh sáng, nhưng ánh sáng kia không phải từ thái dương, mà đến từ Tam Muội Chân Hỏa đang thiêu đốt.
Thái dương mất tích!
Mà thời điểm này Khương Vọng mới phát hiện, giọng nói vẫn luôn kéo dài, oán độc kia đã biến mất.
"Phúc Hải Kiếp tan."
Giọng nói lạnh nhạt đó lại vang lên: "Thái dương tắt."
Tam Muội Chân Hỏa lan tràn kia cũng đột nhiên biến mất, trong nháy mắt thiên địa rơi vào bóng tối.
Đó là thứ bóng tối không có một tia sáng, nó tĩnh mịch vĩnh hằng như kéo dài mãi không có hồi kết.
Thần hồn của Khương Vọng xoay chuyển, trở về thân thể của mình.
Trong khoảnh khắc mở mắt ra, tinh quang trong mắt hắn sáng bừng lên.
Hướng Tiền canh giữ trước mặt hắn không thể không nhắm mắt lại để tránh né mũi nhọn này.
"Đã kết thúc?" Hướng Tiền hỏi.
Khương Vọng khẽ gật đầu.
Hướng Tiền cũng không nói gì, chỉ lật người nhảy trở về cái cây mà trước đó y nằm ngủ.
Y không hỏi Khương Vọng có thu hoạch gì, cũng không gặn hỏi vừa rồi Khương Vọng đã làm gì.
Mà Khương Vọng vẫn còn đắm chìm trong chấn động khổng lồ kia.
Sau khi vượt qua Phi Tuyết Kiếp, thế giới trong gương là cảnh sắc băng tuyết tan rã, xuân tới chổi non nảy nở.
Mà sau khi vượt qua Phúc Hải Kiếp, thế giới trong gương lại lâm vào màn đêm vĩnh hằng.
Đây là hai kết cục hoàn toàn bất đồng.
Đặc biệt, điều làm Khương Vọng suy nghĩ sâu xa chính là - Mặt trời rơi xuống biển đã từng thật sự xảy ra chưa?
Nếu không hái được Tam Muội Chân Hỏa, vậy làm sao mới có thể vượt qua Phúc Hải Kiếp lần này?
Có lẽ manh mối nằm ở Phi Tuyết Kiếp.
Có lẽ chỉ có thể bắt chước Phi Tuyết Kiếp, đông cứng biển rộng, lấy băng sơn hứng lấy thái dương, như vậy khi thái buông xuống, nhiệt lượng sẽ lập tức hòa tan sông băng, vậy thì chưa chắc có thể hông khô cả biển rộng.
Nhưng dù đó là thế giới trong gương, muốn bắt chước Phi Tuyết Kiếp thì nói dễ hơn làm.
Lúc trước hắn vượt qua Phi Tuyết Kiếp là dựa vào nguyện lực của bá tánh Thanh Dương trấn thêm vào, dựa vào khiêu chiến Phúc Địa của Thái Hư Huyễn Cảnh để lôi hắn ra, cũng không phải hoàn toàn dựa vào bản thân để vượt qua Phi Tuyết Kiếp.
Thần hồn của hắn không cường đại đến mức đó.
Lần này vượt qua Phúc Hải Kiếp là nhờ có thần thông trợ giúp, nhờ thế mới coi như hữu kinh vô hiểm. Lúc trước ở Phi Tuyết Kiếp, nếu có Tam Muội Chân Hỏa thì cũng không cần sợ phi tuyết.
Vượt qua Phi Tuyết Kiếp khiến Khương Vọng hoàn thành Thần Hồn Diễm Hoa, bức ra Khương Yểm đang ẩn nấp, ép gã hứa hẹn sẽ không tiếp tục làm ảnh hưởng ý chí của mình.
Vậy Phúc Hải Kiếp thì sao? Nó sẽ mang đến chỗ tốt như thế nào?
Đầu tiên là sức mạnh thần hồn đã biến hóa.
Hắn càng nhạy bén, càng tự nhiên, càng kiên định, nhưng lại cảm giác ước chừng, không cụ thể lắm.
Có một phương pháp thí nghiệm cực kỳ trực quan.
Khương Vọng chìm vào Nội Phủ, hẳn là Khương Yểm có thể cảm giác được thần hồn của hắn lớn mạnh, nhưng cũng không biết thần hồn mạnh lên bao nhiêu, Khương Vọng cũng không tính cho gã biết.
Cho nên hắn lựa chọn thí nghiệm trong Nội Phủ, mà không phải ở Thông Thiên Cung.
Đầu tiên là Nội Phủ của hắn có Tam Muội Chân Hỏa tọa trấn, sẽ chiếm ưu thế hơn ở Thông Thiên Cung, Khương Yểm tuyệt đối không dám tiến vào.
Thần hồn hạ xuống Nội Phủ, Khương Vọng lập tức thi triển thần hồn Nặc Xà.
Rắn đen thần bí điên cuồng bò ra, chỉ trong chớp mắt đã lên đến ba trăm con.
Ba trăm con là cực hạn của trước đó, mà rắn đen còn đang cuồn cuộn không ngừng trào ra.
Bốn trăm, năm trăm, bảy trăm...
Còn đang tiếp tục, còn đang xuất hiện, còn chưa tới cực hạn.
Số lượng thần hồn Nặc Xà chằng chịt không ngừng mở rộng về hướng Nội Phủ.
Một ngàn hai trăm con... Ba ngàn con!
Có lẽ đã gấp mười lần trước đó!
Số lượng thần hồn Nặc Xà cực kỳ trực quan, có thể chứng minh sau khi trải qua Phúc Hải Kiếp thì thần hồn của Khương Vọng đã cường đại lên bao nhiêu lần.
Khương Vọng vừa lòng kết thúc thí nghiệm, lại lấy thân thể tiến vào trong Hồng Trang Kính.
Không gian thế giới trong gương lại biến lớn, chu vi một vòng biến thành năm mươi bước. Không gian trong vòng có thể tự do hoạt động, nhưng không thể vượt qua sương mù bên ngoài. Mà phạm vi Hồng Trang Kính chiếu rọi, quả nhiên cũng mở rộng tới năm mươi dặm.
Một bước ở thế giới trong gương tương ứng với một dặm.
Nếu Hồng Trang Kính vẫn luôn khuếch trương như vậy, có khi nào đến một ngày... Có thể thấy rõ toàn bộ thế giới?
Khương Vọng lắc đầu, bỏ suy nghĩ này đi. Bảo vật cấp bậc đó... Sao có thể?
Trừ chuyện này ra, năng lực gây ảo giác của Hồng Trang Kính cũng đã xảy ra biến hóa.
Trước kia ảo giác của Hồng Trang Kính đòi hỏi người nắm giữ phải ở trong gương mới có thể vận dụng, đúng là tính thực dụng không cao. Bởi vì bản thân Hồng Trang Kính rất dễ bị phát hiện rồi đánh nát, hơn nữa ảo giác cũng không có chiến lực thực chất.
Khương Vọng chỉ từng sử dụng trong trận chiến với Tịch Tử Sở lúc trước, chủ yếu là vì thí nghiệm hiệu quả, từ đó về sau chưa từng ngó ngàng đến.
Nhưng sau khi vượt qua Phúc Hải Kiếp, hắn không cần ở thế giới trong gương cũng có thể dựa vào Hồng Trang Kính để chiết xạ ra ảo giác.
Tuy rằng ảo giác không có lực sát thương gì, nhưng lại giúp chiến đấu phong phú lên rất nhiều!
Thu hoạch trong Hồng Trang Kính thật sự khả quan, nhưng mà thứ trước sau luôn ấp ủ trong lòng Khương Vọng không phải là vui sướng, mà là câu nói sau khi vượt qua Phúc Hải Kiếp: "Thái dương tắt."
Thái dương nóng rực vĩnh hằng, quang nhiệt vô tận ... Cũng sẽ tắt sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận