Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 562: Kinh biến

Ngày thứ hai, một đám thanh bài bổ đầu tụ họp lại ở trong sân.
Từ sau khi đội truy bắt được thành lập, việc mỗi ngày mọi người gặp mặt một lần rồi tập hợp manh mối và thảo luận về vụ án dường như đã trở thành quy tắc.
Có lúc Khương Vọng có thể tham gia, cũng có lúc không thể, thường thường là do trình độ quan trọng của tính tiết vụ án.
Ngày hôm nay, lúc hắn ra ngoài thì có cố ý quan sát một chút, chỉ thấy vẻ mặt của Mã Hùng hơi không được tự nhiên.
Hiển nhiên thủ đoạn của Nhạc Lãnh khá khiến người ta sợ hãi, ngay cả thanh bài bổ đầu tứ phẩm quanh năm tiếp xúc với các loại hình phạt như Mã Hùng mà cũng khó có thể thích ứng.
Thế nhưng sắc mặt của Lâm Hữu Tà vẫn như bình thường. Cũng không biết do ý chí của nàng mạnh mẽ khác thường, hay là do nhìn nhiều thành quen.
Thái Sơn Vương vẫn ở trong phòng tiếp khách, đến hửng đông thì tiếng kêu thảm thiết đã ngừng lại, cũng không biết còn sống hay đã chết.
Sau khi mọi người tới gần đủ rồi, chỉ thấy Nhạc Lãnh dùng một chiếc khăn lau tay thật cẩn thận rồi ung dung thong thả đi ra ngoài.
Động tác này không khỏi khiến cho người ta phải suy nghĩ, không biết Nhạc Lãnh đã dùng đôi tay này thực hiện cực hình ra sao.
Mã Hùng nhìn một vòng rồi cau mày nói:
"Lưu Kiệt đâu? Sao giờ này vẫn chưa tới? Còn có quy củ gì hay không hả? Chẳng lẽ muốn để Nhạc đại nhân chờ hắn ta?"
Lưu Kiệt là một trong mười thanh bài bổ đầu Nội Phủ Cảnh.
Xem như tên Mã Hùng này cũng không tệ, còn biết bảo vệ đồng liêu. Hắn ta lên tiếng trách mắng trước vừa khéo có thể bảo vệ Lưu Kiệt, không đến nỗi để cho Nhạc Lãnh đợi đến phát cáu.
"Lúc ta đi ngang qua phòng hắn thì không thấy ai cả."
Một thanh bài bổ đầu ngập ngừng nói.
Nhiệm vụ truy bắt và tiêu diệt Địa Ngục Vô Môn lần này khá được phía Tề Đế quan tâm. Đây là cơ hội thăng chức tốt, nhưng cũng cực kỳ nghiêm khắc, ngoại trừ Khương Vọng thì tất cả những người khác trong đội truy bắt đều bị quản lý nghiêm ngặt. Nếu như trong lúc phá án mà có ai dám lơ là nhiệm vụ, thì chẳng khác nào không coi tiền đồ của mình ra gì.
Mọi người ở đây đều là thanh bài bổ đầu có thâm niên, vậy nên lập tức ý thức được có điểm không đúng.
"Lần gần đây nhất mà mọi người nhìn thấy Lưu Kiệt là lúc nào?" Nhạc Lãnh hỏi.
"Chắc là ngày hôm qua." Vẫn là vị thanh bài bổ đầu kia lên tiếng: "Ngày hôm qua, khi ngài thẩm vấn Thái Sơn Vương thì chúng ta cũng trở về phòng luôn, hắn ở ngay cạnh phòng của ta."
Nhạc Lãnh lại hỏi: "Ngươi xác định hắn không đi ra ngoài?"
"Ta chỉ có thể xác định ngày hôm qua hắn có về phòng. Nhưng sau đó có đi ra ngoài hay không, hay đi chỗ nào thì ta không biết."
Vị thanh bài bổ đầu này diễn đạt câu từ rất cẩn thận.
Tu vi của mọi người đều đã đến Nội Phủ Cảnh, lại còn là đồng liêu nên chẳng ai quan sát ai chằm chằm cả ngày hết. Nếu như nói Lưu Kiệt lén lút ra ngoài, thì hắn cũng rất khó phát hiện.
Mã Hùng trực tiếp khẳng định: "Chắc chắn Lưu Kiệt đã xảy ra chuyện."
Nhạc Lãnh nhíu mày không nói gì.
Lưu Kiệt cũng là một thanh bài có kinh nghiệm phong phú, sao có thể im hơi lặng tiếng rời khỏi trụ sở ngay vào lúc này? Là tìm thấy manh mối gì hay sao? Nếu như hắn xảy ra chuyện thì xảy ra chuyện ở chỗ nào?
Mọi người đang nghiêm túc thảo luận, phân tích các loại khả năng có thể xảy ra.
Bỗng nhiên có người của quận phủ Bối quận tiến vào bảo cáo.
"Phát hiện thi thể của thanh bài bổ đầu ngũ phẩm Lưu Kiệt ở bờ sông Thám Châu, quận phủ đã phong tỏa khu vực xung quanh, các vị đại nhân có muốn đi tới điều tra hay không?”
Thi thể của Lưu Kiệt ở bờ sông Thám Châu!
Đội truy bắt đến Bối quận này để bắt và tiêu diệt Địa Ngục Vô Môn, vậy nên không còn xa lạ gì với sông Thám Châu.
Đó là một con sông nhỏ thuộc nhánh sông Truy Hà, nghe nói trong con sông kia có rất nhiều trân châu, có không ít người đã phát tài nhờ vào việc mò trân châu rồi. Bao nhiêu năm trôi qua, từ lâu đã không còn trân châu nữa, nhưng mọi người vẫn giữ lại cái tên Thám Châu này.
Xét về mặt khoảng cách thì dòng sông kia cũng khá gần chỗ bọn họ, nếu đi với tốc độ bình thường thì mất khoảng nửa nén hương thời gian là có thể đến nơi.
Việc quận phủ Bối quận quyết định phong tỏa xung quanh, bảo vệ hiện trường và chờ đội truy bắt đến điều tra quả là một lựa chọn sáng suốt. Bởi vì bàn về điều tra manh mối, thì không một ai ở Bối quận có thể so được với bọn họ.
Nhưng bất kể nói thế nào thì cái chết của Lưu Kiệt vẫn để lại bóng ma trong lòng mọi người ở đội truy bắt.
"Lưu bổ đầu chết ở bờ sông Thám Châu, hay là sau khi chết thì thi thể mới xuất hiện ở bên sông Thám Châu?"
Nhạc Lãnh hỏi thắng vào chỗ quan trọng.
"Cái này..." Người được quận phủ Bối quận phái tới hơi ngập ngừng: "Hay là bên ngài phái một người qua xem một chút?"
"Sao hả? Ngay cả chuyện này mà thanh bài bên Bối quận các ngươi cũng không thể làm được hay sao? Nếu như thế thì tháo thanh bài xuống được rồi!"
Ngữ điệu của Mã Hùng không thân thiện cho lắm.
Tuy rằng thanh bài bổ đầu của Bối quận không thể so sánh với thanh bài bổ đầu xuất thân từ Bắc Nha, nhưng cũng không đến nỗi ngay cả phán đoán kiểu trình độ này mà cũng không làm được. Chỉ là người này không dám xác nhận mà thôi, sợ sẽ phải gánh trách nhiệm.
Mã Hùng ép như thế thì hắn ta cũng không thể tiếp tục từ chối, đành phải nói:
"Là chết ở bên sông Thám Châu."
"Ta hiểu rất rõ Lưu Kiệt, hắn không phải là người lơ là nhiệm vụ. Chắc chắn hắn đã phát hiện ra manh mối gì cho nên mới đi tới sông Thám Châu." Mã Hùng chủ động xin đi: "Nhạc đại nhân, ta dẫn ngài đi xem một chút."
Nhạc Lãnh lắc đầu: "Không. Tất cả các ngươi để trấn thủ ở đây, tự ta đi xem sao.”
Hiện tại vẫn chưa rõ quá trình Lưu Kiệt chết ở bên sông Thám Châu như nào. Nhưng không thể loại trừ khả năng đây là kế điệu hổ ly sơn của Địa Ngục Vô Môn, dù sao thì hiện tại Thái Sơn Vương xếp thứ bảy của Thập Diện Diêm La đang ở trong tay đội truy lùng.
Đồng thời cũng không thể bỏ qua khả năng bên sông Thám Châu có manh mối, một vị thanh bài bổ đầu còn bỏ mạng ở chỗ đó, Bổ Thần Nhạc Lãnh không thể nào không quan tâm.
Nếu như cái chết của Lưu Kiệt có liên quan đến Địa Ngục Vô Môn, thì việc Mã Hùng dẫn theo cả đội đến đó sẽ rất nguy hiểm.
Một mình Nhạc Lãnh đi đến sông Thám Châu điều tra manh mối, bốn vị thanh bài bổ đầu Ngoại Lâu canh giữ ở trụ sở. Không thể nghi ngờ gì nữa, đây chính là lựa chọn tốt nhất.
Dù đây thật sự là thủ đoạn điệu hổ ly sơn của Địa Ngục Vô Môn, thì cũng không phải lắng trụ sở sẽ bị công phá dễ dàng khi mà đã có bốn vị thanh bài bổ đầu Ngoại Lâu Cảnh trấn thủ. Huống hồ bản thân Nhạc Lãnh có thể trở về viện binh bất cứ lúc nào, thậm chí một khi bên phía quận phủ Bối quận phát hiện ra có động tĩnh gì thì chắc sẽ không keo kiệt đến mức không chỉ viện.
Địa Ngục Vô Môn mà muốn cứu Thái Sơn Vương, gần như là chuyện bất khả thi.
Đừng quên, Bối quận vẫn còn có một Yến gia. Tiền tướng Yến Bình đang tĩnh dưỡng ngay trên tộc địa, một khi kinh động đến ông ta...
Nói chung đội truy bắt hoàn toàn chiếm ưu thế, không có gì cần phải quá lo lắng cả.
Nhạc Lãnh làm việc sấm rền gió cuốn, nói đi là đi ngay lập tức, không dây dưa dài dòng chút nào.
Mà Mã Hùng cũng biểu hiện ra đầy đủ tố chất của một thanh bài thâm niên, sau khi sắp xếp nhiệm vụ cho mọi người xong thì tự mình lấy một cái ghế rồi ngồi ở trước cửa phòng khách.
Các bổ đầu khác cũng cấp tốc tản ra, tuần tra trấn giữ, đúng là được huấn luyện nghiêm chỉnh.
Tuy nhiên từ đầu đến cuối đều không có ai nghĩ đến việc vào kiểm tra Thái Sơn Vương.
Khương Vọng suy nghĩ một lát rồi cấp tốc đưa ra quyết định. Nhân dịp những người khác rời đi, hắn trực tiếp đi tới trước mặt Mã Hùng rồi nói:
"Mã bổ đầu, ta định hôm nay sẽ rời đi."
Mã Hùng biết giao dịch giữa Trịnh Thế và Trọng Huyền Thắng, bởi vậy cũng chẳng suy nghĩ gì nữa, chỉ là nhìn Khương Vọng hỏi:
"Ngay bây giờ?"
"Ta không có nhiều thời gian, thực sự không thể nán lại thêm được nữa".
Đương nhiên nguyên nhân thật sự không phải là như vậy.
Thái Sơn Vương bị bắt, Lưu Kiệt bỏ mạng, trong nháy mắt hành động truy lùng và tiêu diệt của đội truy bắt với Địa Ngục Vô Môn đã bước vào giai đoạn khốc liệt. Có xu thế gió thổi báo hiệu giông tố sắp đến.
Khương Vọng không muốn bị dính phiền toái, bởi vậy mới quyết định rời đi sớm một chút.
Đương nhiên, việc này hoặc nhiều hoặc ít vẫn có liên quan đến ánh mắt như thể nhìn thấu lòng người của Lâm Hữu Tà kia. Hắn không muốn bị lộ bí mật gì.
Mã Hùng suy nghĩ một chút, cũng không làm khó gì, chỉ nói: "Chờ Nhạc đại nhân trở về thì ngươi có thể đi."
"Được." Khương Vọng cũng không cò kè mặc cả, trực tiếp xoay người trở về phòng thu dọn đồ đạc. Nửa nén nhang hoặc là nhanh hơn thì hắn vẫn chờ được.
Nhưng ngay vào lúc hắn bước ra khỏi sân thì bất ngờ xảy ra chuyện!
Vốn dĩ Mã Hùng đang ngồi ngay ngắn trên ghế, mặt trời buổi sáng tỏa nắng rực rỡ, dưới chỗ hắn ngồi đã đổ bóng.
Nhưng đúng vào lúc này, ở trong cái bóng bỗng xuất hiện một cánh tay trắng bệch!
Lạnh lẽo, buốt giá, lặng yên không một tiếng động.
Bạn cần đăng nhập để bình luận