Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1799: Không có ai một thân cẩm tú (2)

Bất kỳ ai chỉ cần có thể lấy được đầu Dịch Thắng Phong, đều có thể đến phủ Hoài Quốc công lĩnh thưởng.
Phần thưởng là một ngàn viên Nguyên thạch, một kiện pháp khí cấp Ngoại Lâu, một môn đạo thuật siêu phẩm, một bộ pháp môn cô đọng linh thức.
Hơn nữa, phủ Hoài Quốc công hứa hẹn sẽ bảo đảm an toàn cho kẻ giết người, khiến họ không nhận bất kỳ trả thù từ thế lực nào."
Gã nhìn Khương Vọng: "Ta nhớ ngươi có quan hệ rất tốt với tiểu công gia của phủ Hoài Quốc công, việc này có liên quan đến ngươi không?"
Khương Vọng kinh ngạc!
Lúc trước khi gặp phải phục kích, hắn đã từng nghĩ đến đối thủ ẩn núp trong bóng tối có phải là Dịch Thắng Phong hay không.
Hắn đã sớm thông qua phủ Hoài Quốc công, biết Dịch Thắng Phong vẫn luôn thu thập thông tin liên quan đến mình, biết đối phương chắc chắn hiểu rất rõ về hắn, là người có khả năng nhất nhắm vào hắn để phục sát.
Hắn cũng đã chuẩn bị cho một trận quyết chiến sinh tử.
Nhưng hắn không ngờ rằng trong một thời gian dài sau đó, Dịch Thắng Phong lại không xuất hiện nữa.
Sở mặc dù đã bại ở Hà Cốc, nhưng vẫn là bá chủ Nam vực.
Tả thị chính là thế gia ngàn năm của Đại Sở, là hào môn có thể chi phối cục diện triều đình Đại Sở.
Lệnh truy sát không hạn chế của phủ Hoài Quốc công có ý nghĩa như thế nào?
Nó có nghĩa là từ nay về sau, trừ khi Dịch Thắng Phong không bước ra khỏi Nam Đấu điện nửa bước, bằng không thì y sẽ mãi mãi chìm trong nguy hiểm, từ đây ăn bữa hôm lo bữa mai, không một ngày ngừng lo lắng!
Giờ phút này Khương Vọng ngồi trong Tù Lâu của Bất Thục thành, nhớ lại lần đầu tiên bước vào thư phòng của Hoài Quốc công.
Vị lão giả kia nói: "Hài tử, ta hiện tại chỉ muốn nhìn ngươi một chút."
Hắn cảm nhận được rõ ràng tình nghĩa.
Sở dù không phải là cố thổ, lại khiến người ta xem như là cố hương vậy!
Khương Vọng thở dài: "Dịch Thắng Phong là đại địch sinh tử của đệ…Hận thù kéo dài từ hồi nhỏ đến bây giờ."
"Loại đại thù như thế nào?" Chúc Duy Ngã cho rằng hắn đang nói đùa, cười nói: "Hắn cướp đi trống lúc lắc của ngươi?"
Khương Vọng biểu lộ cổ quái nhìn gã một cái.
"Có vấn đề gì sao?" Chúc Duy Ngã hỏi.
Khương Vọng thở dài: "Đệ từng cho rằng người như sư huynh vậy, sẽ không biết trống lúc lắc là vật gì."
Chúc Duy Ngã ho khẽ một tiếng: "Sư huynh cũng có tuổi thơ chứ."
Khương Vọng nghĩ đến vị sư tẩu thích ngồi góc tường hóng chuyện kia, thức thời ngừng lời ‘chân tâm thật ý’ của mình lại, ngược lại giải thích: "Đệ cùng với hắn từ nhỏ đã là bằng hữu, mỗi ngày theo nhau như hình với bóng. Năm đó Thất Sát chân nhân Nam Đấu điện chọn đồ, nói với chúng ta sẽ chỉ tuyển một người mà thôi, hắn liền đẩy đệ vào trong sông. Về sau đệ tiến vào thành đạo viện, mà hắn ở Nam Đấu điện tu hành đến nay."
Mặc dù Khương Vọng nói đến chuyện này rất là yên lặng, nhưng một đứa trẻ không chút do dự đẩy bằng hữu sớm chiều chung đụng vào trong sông, thực sự để cho người cảm thụ được một loại lãnh khốc tựa như là bẩm sinh.
"Bọn hắn ngược lại thật sự là đôi sư đồ trời đất tạo nên" Chúc Duy Ngã cho ra bình luận như thế.
"Đại khái chính vì chuyện như thế cho nên hắn vẫn muốn giết đệ, đệ cũng một mực đang cho hắn cơ hội" Khương Vọng nói: "Thế nhưng hiện tại hắn cần phải sống sót trước tiên mới được."
Chúc Duy Ngã cười nói: "Nếu như hắn không tránh trong Nam Đấu điện, độ khó sống sót có chút lớn."
Khương Vọng cũng lập tức nở nụ cười: "Cảm giác ỷ thế hiếp người cũng không tệ lắm!"
Sau khi cười một trận, Chúc Duy Ngã đánh giá hắn một chút rồi nói: "Tổn thương khá hơn chút nào không?"
Khương Vọng nhận được quan tâm của Chúc sư huynh, nói ra: "Đã tốt hơn nhiều."
"Ngươi đi đi" Chúc Duy Ngã nói.
Khương Vọng hơi sửng sốt một chút, liền gật đầu nói: "Tốt."
Sau đó hắn đứng dậy.
Mặc cho thân thể của hắn giờ phút này vẫn rất cần điều dưỡng.
Dù cho hắn một mực dùng lực lượng ý chí áp chế thống khổ, bình sinh không muốn để cho người biết.
Hắn suy nghĩ một chút, nói ra với Chúc Duy Ngã: "Bên phía Đỗ Như Hối, đệ nghĩ như thế nào cũng cảm thấy có vấn đề. Một cái chùy thương kia của lão mặc dù là vì thăm dò đệ, nhưng nếu đệ quả thật bị thương, thật sự gánh không được thì sao? Lão sao dám mạo hiểm công khai giết đệ như vậy? Đệ nghĩ bọn chúng chắc chắn đang ấp ủ âm mưu gì đó, sư huynh phải cẩn thận nhiều hơn, tốt nhất…có thể ra ngoài tránh đầu gió."
“Nếu như tất cả như lời ngươi nói, Đỗ Dã Hổ đích thực có thể tin được, còn nếu Đỗ Như Hối lại nghi ngờ hắn, thì một cái Hà Sơn thứ của lão ngược lại thuận lý thành chương.”
Chúc Duy Ngã thản nhiên phân tích: "Lão biết ta sẽ đi cứu ngươi, nhưng lão cho rằng ngươi không biết ta sẽ đến, nên ngươi sẽ không chết. Nhưng lão có thể quan sát phản ứng của ngươi giữa lằn ranh sinh tử."
"Hơn nữa Hà Sơn thứ của lão còn có tác dụng khác."
Chúc Duy Ngã đột nhiên chỉ vào mũi thương: "Ép ta đến cứu ngươi, ngăn ta giết Lâm Chính Nhân và Đỗ Dã Hổ."
Khương Vọng trầm mặc hồi lâu, hắn hiểu được Chúc Duy Ngã và Đỗ Như Hối đã từng giao thủ.
Hắn cảnh giác Đỗ Như Hối, trong khi Chúc Duy Ngã hiểu rõ Đỗ Như Hối hơn hắn, đương nhiên cũng đang cảnh giác.
Cho nên lúc này Chúc Duy Ngã sẽ không giữ hắn dưỡng thương mà thúc giục hắn nhanh chóng rời đi.
Bởi vì sau đó Chúc Duy Ngã sẽ không còn đủ sức bảo vệ hắn. Không giống như trước đây, ôm lấy bờ vai hắn, mời hắn cùng quay đầu nhìn Tiêu Thứ xông phá Thần Lâm.
Bây giờ nghĩ lại, lúc đó Chúc sư huynh mới vào Thần Lâm, có thể tranh phong với Đỗ Như Hối như thế...
Trong trận chiến mà Chúc sư huynh tham gia kia, liệu Trang Cao Tiện có tự mình giá lâm hay không?
Chúc Duy Ngã chưa có một câu nào, thế nhưng Khương Vọng đã suy nghĩ rất nhiều.
Nhưng cuối cùng hắn chỉ nói: "Chúc sư huynh, bảo trọng."
Sau đó xoay người, một mình đi xuống Tù Lâu.
Trên đời này, điều khó tránh nhất là hiểu lầm giữa người với người.
Bởi vì tam quan, kinh lịch, thậm chí tâm tình của mỗi người đều không hoàn toàn giống nhau, nên cùng một câu nói cũng sẽ khiến người khác có cảm nhận khác biệt.
Cho nên tín nhiệm mới đáng quý như thế.
Giống như hắn cùng Chúc Duy Ngã lúc này.
Nếu nói trên đời này tín nhiệm đáng quý, vậy thì tín nhiệm của Dịch Thắng Phong đối với Khương Vọng không kém bất kỳ ai.
Chỉ là tín nhiệm của Đỗ Dã Hổ là phó thác sinh tử, còn tín nhiệm của Chúc Duy Ngã chính là không cần nhiều lời.
Còn tín nhiệm của Dịch Thắng Phong…
Y biết rằng dựa vào Lâm Chính Nhân cùng Đỗ Dã Hổ, tuyệt đối không thể giết chết được Khương Vọng.
Cho dù y bỏ ra cái giá lớn bao nhiêu, thu thập được nhiều ít tin tức tình báo, đưa ra bao nhiêu biện pháp nhắm vào, thậm chí cung cấp cho Trang gia bao nhiêu tin tức.
Chỉ cần Trang Cao Tiện không dám từ bỏ cơ nghiệp quốc gia của mình, không có dũng khí tự tay truy sát Khương Vọng lần nữa, vậy thì Khương Vọng sẽ không chết.
Y biết điều này, nhưng y vẫn cho nhiều như vậy.
Không có cách nào, chính y cũng đang bị truy sát, y cũng không thể để Khương Vọng sống tốt hơn.
Chỉ thế mà thôi.
Cũng không phải nói y căm hận Khương Vọng đến mức nào.
Năm đó y mới là người chiến thắng, y mới là kẻ vốn bị căm hận.
Mà là ở chỗ y hiểu rõ rằng mình và Khương Vọng nhất định phải phân ra sống chết.
Vậy thì trong khi chính mình phải chạy ngược chạy xuôi, khó có thể yên tĩnh tu hành, y cũng không thể để Khương Vọng có thời gian tu hành an ổn.
Đặc biệt là khi nghe gia hỏa họ Lâm kia nói, Đỗ Dã Hổ và Khương Vọng từng có tình nghĩa kết nghĩa.
Vậy thì càng tốt hơn.
Cho dù Khương Vọng giết chết Đỗ Dã Hổ hay Đỗ Dã Hổ giết chết hắn, đây đều là chuyện tốt.
Người sau thì không cần phải nói, xong hết mọi chuyện.
Người trước cũng có thể hỏng đạo tâm của Khương Vọng, nghiêm trọng hơn một chút không phải không thể sinh ra tâm yểm. Có lợi thật lớn cho y trong chém giết sau này.
"Phi!"
Dịch Thắng Phong phun một ngụm máu tươi trong mưa.
Y cầm kiếm không nói hai lời liền bạt thân bay xa.
Không lâu sau, từng bóng người lục tục xuất hiện trong màn mưa, lặng lẽ xúm lại ngôi miếu đổ nát dột nát này.
Nhưng trong miếu hiện tại đã trống rỗng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận