Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1493: Gió lốc (2)

Từ ngày chiến tranh chính thức bắt đầu cho tới lúc này, khu vực chiến trường trung tâm luôn giữ vững số lượng một trăm ngàn người, không ngừng sục sôi quyết chiến.
Đây là chiến pháp tàn khốc nhất, bởi vì nó khiến nhiều người chết nhất.
Binh sĩ không ngừng được đẩy vào, sau đó không ngừng biến mất.
Nhưng kiểu chiến tranh này cũng là phương thức rèn luyện thiên kiêu của hai phe tốt nhất.
Phe Tề quốc chia làm mười doanh, phe Cảnh quốc chia làm hai mươi đội. Hai bên có hơn mười thiên kiêu dẫn quân ở khu vực chiến trường trung tâm, không ngừng tiến hành quyết chiến.
Tối nay, tinh quang vẫn sáng ngời, vô số đèn sáng treo cao, chiếu nơi này sáng như ban ngày, không nhìn thấy trăng sao. Món đồ chơi nhỏ do Mặc môn làm ra này vô cùng thích hợp cho chiến trường có nhiều người phàm tham dự.
Ban đêm không trở thành bức bình phong che chở an toàn, chiến tranh sẽ xảy ra vào bất kỳ lúc nào, với bất kì người nào, ở bất kỳ xó nào.
Tinh Nguyệt Nguyên không còn xinh đẹp như quá khứ, khu vực trung tâm nhất đã biến thành một cái cối xay thịt khổng lồ.
Thứ ném vào là chiến sĩ, thứ chảy ra là máu thịt, xương vỡ.
Có câu ‘mạng quý hơn trời’, nhưng cái thứ ‘mạng’ này, những lúc không đáng tiền, cũng là thứ không đáng giá tiền nhất.
Ai mà không có con cái, ai mà sau lưng không có gia đình?
Nhưng ở trên chiến trường, chỉ có máu và bùn trộn lẫn, thi thể chồng lên thi thể... Thậm chí không thể nhận diện ra được ai là ai.
Một mũi tên lạc không biết từ đâu bay tới, xuyên thủng ngọn đèn treo, ngọn đèn bằng vải bố màu tím rơi xuống, như con chim gãy cánh.
Bộp!
Vỡ ra.
Một chiếc giày lính đạp lên, đốm lửa đèn còn le lói tắt ngúm.
Chủ nhân chiếc giày, là một người trẻ tuổi đang gầm lên giận dữ, mặc quân phục Húc quốc, mặt vì máu dồn lên mà đỏ đến đáng sợ, hai bàn tay nắm chặt chiến đao, chém mạnh về phía trước!
Có thể nhìn ra được hắn là một tân binh, hoàn toàn không biết phải giữ bớt lực. Có lẽ đã trải qua rất nhiều huấn luyện, nhưng khi lên chiến trường thật sự thượng, lại hoàn toàn quên mất những bài học đó... Chắc phải sau khi chém giết mấy lần, mới có thể nhớ ra được những nội dung huấn luyện đó, lột xác trở nên lão luyện hơn, à, nếu hắn còn sống.
Lưỡi đao bị binh sĩ Tượng quốc ở đối diện vung đao chặn lại.
Đó là một nam tử trung niên, có dung mạo điển hình của người Tượng quốc. Gò má cao, tóc hơi xoăn.
Người này thì lão luyện hơn nhiều, dễ dàng chặn được nhát đao, rùn người hướng về phía trước. Quân đao đánh một đường vòng cung, nhẹ nhàng cắt vào bụng đối thủ.
Một đao này, chỉ dùng có bốn thành lực. Xẻ bụng xong, nhẹ nhàng rời khỏi phạm vi người ngã gục kia có thể phản kích làm mình bị thương, đối thủ chỉ còn cách ôm ruột tuôn ra mà chờ chết.
Lão binh Tượng quốc vô cùng tin vào ứng phó của mình, mắt đã chuyển đi, hướng về phía mục tiêu kế tiếp.
Nhưng bỗng nhiên mi lòng nhói lên, không còn biết gì nữa.
Đây là chiến trường, ai cũng có thể mất mạng. Dù ngươi là lão binh, hay là tân binh, là người tốt hay là người xấu, đã làm cha hay vẫn là trẻ con, cái chết đối với tất cả mọi người đều là bình đẳng.
Giết chết hắn là một mũi tên.
Đầu mũi tên như nanh sói, lóe hàn quang lạnh ngắt, từ một góc độ không thể tưởng tượng nổi bay vào chiến trường, ghim vào trán lão binh, lực mạnh đến nỗi kéo thi thể lão binh bay lên cao, bay ra sau mấy trượng, đụng ngã thêm năm người.
Một mũi tên giết người không khó, một mũi tên xâu chuỗi cũng không khó, khó là một mũi tên giết người mà không đâm xuyên qua thi thể, mang theo cả thi thể bay đi, phá vỡ trận hình quân địch... Cái khó chính là tầm mắt và sự tinh chuẩn đó!
Binh sẽ trẻ tuổi của Húc quốc thoát khỏi cái chết, vẫn còn chưa tỉnh hồn, đã nghe thấy tiếng quân lệnh vọng tới: "Trận 1!"
Giọng nói vô cùng có lực, vang lên bên tai, làm người ta nghiêm túc lắng nghe, không dám nghịch lại.
Dựa theo huấn luyện những ngày trước, hắn nhanh chóng tập hợp với chiến hữu xung quanh, kết thành "Trận 1".
Trận hình này vô cùng đơn giản, là xếp đội hình một ngang hai dọc, cơ thể của họ đã ghi nhớ thành bản năng.
Cầm đao nơi tay, mắt nhìn về phía trước. Hắn mặc dù không hiểu quân sự, nhưng cũng mơ hồ cảm nhận được, so với trước, trận hình đối diện hình như trở nên tán loạn hơn, không còn sự kín mít làm người ta hít thở không thông.
Ánh nhìn dời từ trận hình đơn giản này dịch về phía sau, nhìn thấy hậu nhân của Thạch môn Lý thị, Lý Long Xuyên tay cầm Khâu Sơn cung!
Ngọc đái trên trán thấm máu loang lổ, làm sự anh tuấn của hắn tăng thêm mấy phần lạnh lùng.
Trong chiến tranh, một mũi tên giết một người rất là ít thấy, nhưng nếu tên của Lý Long Xuyên đi giết một tiểu tốt thì quá lãng phí.
Lý Long Xuyên hắn không phải loại người giương cung chỉ giết tiểu tốt, doanh của hắn từ lúc thay phiên đi vào trận, đã chiến đấu suốt ba canh giờ.
Ba canh giờ này, hắn giống như chỉ lập Phong Thỉ trận đơn giản, trên chiến trường đông một chùy tây một búa, đánh chọt lung tung.
Nhưng trên thực tế, những lần xung kích nhìn như không có mục đích gì của hắn, lại không ngừng điều chỉnh, không ngừng điều chỉnh, khiến hai phương trận đang vận chuyển một cách tự nhiên của địch quân dần dẫn đến việc ngừng hoán chuyển cho nhau.
Nếu dừng lại ở đây, nếu người dẫn quân đối diện cũng là nhân vật thiên kiêu, có lẽ sẽ nhanh chóng nhận ra, điều chỉnh trở lại.
Nhưng lão binh Tượng quốc cắm ngay ranh giới chiến trận đã bị một mũi tên bắn chết, thi thể còn đánh bay năm người...
Lý Long Xuyên lại cho đổi trận, hai phương trận đối diện đồng loạt có nguy cơ sụp đổ!
Phải biết ở trên chiến trường, có lập chiến trận hay không, là hai khái niệm hoàn toàn khác biệt, vì nó là căn cứ để phân biệt chiến sĩ bình thường và sức mạnh siêu phàm. Khi ở trong quân, xác phàm có thể địch lại siêu phàm. Ra ngoài quân đội, bao nhiêu người cũng không đủ cho tu sĩ siêu phàm tàn sát.
Thiên kiêu Cảnh quốc kinh hãi, vội điều chỉnh lại trận.
Nhưng chiến trận đã tán loạn kia, đã rơi vào một đôi ánh mắt sáng ngời.
Bên dưới Càn Khôn Du Long kỳ cao cao, Bồng Lai đảo thiên kiêu Trần Toán dẫn hai đội binh mã tổng cộng năm ngàn người, dàn quân ở đằng sau chót của trận.
Nhìn xuyên qua đại chiến trường gần một trăm ngàn người đang chém giết hỗn loạn, ánh mắt rất là tỉnh táo.
Thấy rõ những hành động của Lý Long Xuyên, thấy rõ sau ba canh giờ kiên trì, một mũi tên bắn chết một tiểu tốt, sau đó đổi một phương trận đơn giản, làm chiến cục hoàn toàn thay đổi!
Dưới sự tác động không ngừng của Lý Long Xuyên, hai phương trận của Cảnh quốc xuất hiện lỗ hổng, và có khuynh hướng mở rộng ra, nếu xé nó ra từ chỗ này, cả chiến cục sẽ có nguy cơ tan vỡ.
"Hậu nhân của Thạch môn Lý thị." Trần Toán nhàn nhạt nghĩ.
"Lệnh cho Phó Thành nửa khắc nữa dẫn quân vào trận, mục tiêu vị trí thứ tư cung Tốn, không tiếc bất cứ giá nào, tử thủ vị trí thứ tư thứ năm cung Tốn."
Không có gì thoát dược ánh mắt hắn, cũng không có gì vượt ra khỏi được tính toán của hắn.
Nên giọng của hắn rất bình tĩnh.
Nhưng giọng nói bình tĩnh đó đã nhanh chóng nổi lên gợn sóng: "Không, đi ngay bây giờ!"
Hắn nhìn thấy gì?
Hắn thấy doanh của Lý Long Xuyên cực kỳ lưu loát tách ra làm ba, kết thành ba trận hình đơn giản. Chỉ là ba trận hình đơn giản, nhưng chỉ sau chút điều động đã hóa thành một chiến trận khủng bố!
Loại chiến trận này, tuyệt không có khả năng xuất hiện trong chiến tranh ở cấp độ này, vì thiên kiêu hai phe đều không có nhiều thời gian quen thuộc binh sĩ dưới trướng, không có nhiều thời gian để huấn luyện kết hợp... Vậy mà Lý Long Xuyên lại làm được!
Khả năng luyện binh đã bị rơi xuống đứng thứ hai.
Hắn chỉ dùng ba trận hình đơn giản đã tập hợp chiến trường đã vỡ thành nhiều mảnh thành một binh trận vốn phức tạp.
Tuổi còn trẻ, mà đã có năng lực phân giải binh trận!
Quan cầm cờ nhanh chóng vẫy cờ lệnh, thay đổi mệnh lệnh.
Tất cả bí thuật đều có khả năng bị phá giải. Binh sát cuộn lên, nguyên lực rối loạn, rất nhiều đạo thuật không dễ gì thành hình được. Ở trên chiến trường, chỗ dựa duy nhất mãi mãi là khả năng chỉ huy.
"Lệnh đội của Từ Tam rời khỏi vị trí thắt cổ, lui về vị trí thứ năm cung Chấn. Cụ thể làm gì, hắn sẽ tự biết." Trần Toán lại ra lệnh.
Quan cầm cờ mới vừa phát lệnh xong, tiếng Trần Toán ra lệnh lại vang lên.
"Kêu Vương Khôn kéo Hao Hổ chiến xa lên, chặn ở cách đó hai vị trí, chừng nào ta có lệnh xung phong, cứ thế xông tới!"
Liên tục phát ra ba quân lệnh, Trần Toán mới khẽ lắc đầu, rốt cuộc mới có tâm tình cảm khái: "Có phải ta nên khen không hổ là hậu nhân của Thôi Thành Hầu không! ".
Quân khí của thời đại này, lấy chiến xa làm đầu. chiến xa trong thiên hạ, nước Sở là hoàn mỹ nhất. Một xe năm người, chính là một chiến trận di động, là xứng đáng là đại sát khí.
Nhưng Hao Hổ chiến xa của Cảnh quốc, không hề thua kém nước Sở bao nhiêu.
Ra chiến trường Tinh Nguyệt Nguyên lần này, chỉ điều hai mươi chiếc tới, và đều nằm trong đội của Vương Khôn.
Trần Toán đây là muốn dùng sức nặng, lực mạnh bóp chết tên hậu nhân Thôi Thành Hầu đột nhiên bắt đầu phát lực kia.
Tiếc thay người điều khiển Hao Hổ chiến xa lúc này, không phải binh cường của Cảnh quốc. Đám binh sĩ Tượng quốc này mặc dù đã được huấn luyện đột kích, nhưng chưa nắm vững, điều khiển chúng được như ý...
Suy nghĩ này thoáng qua trong đầu, Trần Toán lãnh đạm nhìn chiến trường.
Trên chiến trường, Lý Long Xuyên chém giết không ngơi tay, một tay cầm cung, tay kia khẽ gẩy dây cung, sải bước đi tới trước. Nếu bỏ đi những tiếng kêu la thảm thiết và hình ảnh máu tanh, trông hắn sẽ không giống như đang ở trên chiến trường sát phạt, mà đang rảnh rỗi ngồi trước đình của đánh đàn.
Quá tự tin, quá ung dung.
Lý Long Xuyên lúc này sáng ngời, hoàn toàn không hề sắc sảo như thường ngày.
"Trận 1 vào!"
"Trận 2 đuổi theo!"
"Trận 3 dời sang trái!"
Hắn vừa hô, vừa bắn một mũi tên bay nhanh, vừa giết địch, vừa chỉ đường cho binh sĩ trong doanh.
Toái Giáp Trận với sát lực cực mạnh được hắn phân giải thành ba trận một hai ba đơn giản, chỉ trong mấy ngày chiến tranh này, đã giúp binh sĩ dưới quyền vững vàng ghi nhớ.
Người trong trận Toái Giáp, lấy chống địch để phá địch.
Bạn cần đăng nhập để bình luận