Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 664: Tất không sinh oán

Trì Vân Sơn vốn là sơn môn của Vân Đỉnh tiên cung.
Tại một thời điểm nào đó trong lịch sử, Vân Đỉnh tiên cung bị đánh thành phế tích, Trì Vân Sơn cũng vì vậy mà đóng lại.
Thần thông quả cứ ba mươi ba năm lại kết một quả, thật ra là nội tình sau cùng của Vân Đỉnh tiên cung, mỗi ba mươi ba năm, mới dưỡng ra đủ, để duy trì Trì Vân Sơn khai sơn, tìm truyền nhân cho Vân Đỉnh tiên cung.
Nói cách khác, thần thông quả đúng là thiên hạ kỳ trân, nhưng không phải nhờ Trì Vân Sơn thần thông quả mới tồn tại được, mà ngược lại, thần thông quả chính là ngọn nguồn sức mạnh của Trì Vân Sơn, để duy trì những bố trí trên Trì Vân Sơn còn hiệu lực.
Thí dụ như Nghênh Khách Đình ở phía nam, đầm nước ở phía bắc, ngay cả vân thú ở trên núi, cho nên khi thần thông quả bị hái đi, thời gian của Trì Vân Sơn cũng muốn kết thúc, bởi vì sức mạnh đã không còn.
Lúc Khương Vọng lấy được quyền khống chế Trì Vân Sơn, mới biết điều này.
Hắn không biết tại sao Vân Đỉnh tiên cung bị đánh thành phế tích. Từ lời đồng tử đón khách, đó là một trường hạo kiếp, nhưng hắn chưa nói rõ ràng tràng hạo kiếp đó là cái gì, thì đã tiêu tán.
Nên hắn cũng không biết làm sao để hồi phục Vân Đỉnh tiên cung. Đúng là hắn đã lấy được Vân Đỉnh tiên cung, nhưng hắn cũng thật sự là không lấy được gì cả, trừ một đống phế tích.
Hắn áp chế Vân Du Ông và Đấu Miễn, là nhờ dùng sức mạnh bản nguyên của Trì Vân Sơn. Loại sức mạnh này không thể tự khôi phục, dùng miếng nào là mất đi miếng đó. Nói theo kiểu hình ảnh là, nếu Trì Vân Sơn là cái lò, thần thông quả là phần củi đốt mỗi ba mươi ba năm mới bỏ vào một lần, thì sức mạnh bản nguyên chính là tổng số củi tích lũy được, trước khi Khương Vọng tìm được củi mới, cũng sẽ không tăng thêm nữa.
Cho nên trong hệ thống vận hành của Trì Vân Sơn, một khi củi mới thần thông quả bị rút ra, cái lò Trì Vân Sơn sẽ dừng vận hành. Nên phải giữ gìn sức mạnh bổn nguyên, bảo đảm truyền thừa của Trì Vân Sơn vẫn được kéo dài, đến khi truyền nhân xuất hiện.
Khương Vọng không tiếc sử dụng sức mạnh bản nguyên của Trì Vân Sơn để áp chế Vân Du Ông cùng Đấu Miễn, chính là để tạo cảm giác đại cục đã định, dùng phương thức nghiền áp trực diện để hai người nhìn thấy được sự chênh lệch, không chống cự nữa, chứ thật sự, sức mạnh còn lại của Trì Vân Sơn chưa chắc đã đủ để giết được hai người.
Vân Du Ông đầy căm hận điên cuồng vẫn còn dịch được cổ, chính là một loại chứng minh. Chỉ vì trong lòng hắn đã bị sự ghét hận choán hết chỗ, nên không phát hiện được điều này.
Nói chuyện với đồng tử đón khách trong ngũ phủ hải xong, thời gian cũng chẳng còn lại bao nhiêu.
Vân Du Ông gào lên giận dữ, lòng tràn đầy oán hận, hận trời bất công, hận đời tệ bạc.
Khi biết hắn nhiều đời luân hồi đều sống trong ám ảnh, đời nào cũng chết trong thất bại, Khương Vọng đã lý giải được một phần cảm xúc ấy.
Đương nhiên, dù hắn có hiểu cho người khác, thì cũng vẫn luôn có nguyên tắc của mình.
Kiếp trước của Vân Du Ông là đồng tử đón khách của Vân Đỉnh tiên cung, đã xin để hắn chết trong chịu phục, để không tiếp tục mang sự không cam lòng sang đời kế tiếp.
Khương Vọng vốn đã định từ chối. Trắc ẩn là một chuyện, đối mặt một kẻ tàn nhẫn sẵn sàng tử bỏ tám mươi năm tuổi thọ để lấy chiến lực như Vân Du Ông, nếu không dùng mọi cách giết hắn, mà còn nghĩ làm sao để hắn chịu phục, thì quá là mơ mộng hão huyền, tự lấy mình ra làm trò đùa. Thế nhưng đồng tử đón khách còn nói, thời cơ để Vân Đỉnh tiên cung hồi phục lại trên người Vân Du Ông!
Hắn không có đầu mối gì về chuyện Vân Đỉnh tiên cung hồi phục, cứ như vào núi bảo, nhưng không biết bảo ở nơi nào.
Cái thời cơ này, có đáng để hắn đánh cược hay không?
Khương Vọng nghĩ một hồi, nhìn Vân Du Ông: "Ta không biết làm sao mình lấy được Vân Đỉnh tiên cung. Nhưng sau khi nghĩ tới nghĩ lui…"
Hắn nhìn qua Diệp Thanh Vũ.
"Chắc là có liên quan tới sắp xếp của Diệp các chủ."
Bây giờ nghĩ lại, chuyến đi Trì Vân Sơn lần này, đối thủ rất là mạnh mẽ, nhưng hắn và Diệp Thanh Vũ lại khá là thuận lợi chiếm hết chỗ tốt. Liên hệ với đủ loại dị thường trước đó của Diệp Lăng Tiêu, nếu bảo Diệp Lăng Tiêu không có sắp xếp gì, Khương Vọng tuyệt đối không tin.
Chỉ có một điều Khương Vọng nghĩ hoài không hiểu, là sao mình lại là người lấy được Vân Đỉnh tiên cung mà không phải Diệp Thanh Vũ. Diệp Lăng Tiêu không giống kiểu người tốt với hắn như vậy, hơn nữa làm gì có chuyện có chỗ tốt mà không để lại cho nữ nhi nhà mình?
Nhưng không nghĩ ra thì thôi, không ảnh hưởng tới việc Khương Vọng lấy việc này ra phân tích, kéo Diệp Lăng Tiêu ra làm da hổ, để áp chế sự không cam lòng của Vân Du Ông.
Hắn từ trên cao nhìn xuống Vân Du Ông, dáng vẻ ung dung của người chiến thắng: "Ngươi dựa vào cái gì mà cho là, ngươi cố gắng, ngươi bày mưu, thì ngươi thắng được chân nhân của đời này?"
Lúc nói lời này, kỳ thực cũng là để Khương Vọng âm thầm tự cảnh tỉnh mình. Vân Du Ông không biết cố gắng đã mấy đời, đời nào cũng lấy thất bại mà chấm dứt, đời này đối mặt với chân nhân một đời Diệp Lăng Tiêu, mọi cố gắng của hắn đều không đáng để nhắc tới. Diệp Thanh Vũ dễ dàng lấy được Vân Triện thần thông, những sự sắp xếp của Diệp Lăng Tiêu âm thầm nhưng lại nước chảy thành sông.
Trang Cao Tiện, cũng là chân nhân đời này, còn thành tựu Động Chân sớm hơn Diệp Lăng Tiêu.
Nếu không nhớ lầm, lúc Phong Lâm thành mới vừa xảy ra hỗn loạn, Bạch cốt đạo Âu Dương Liệt ở Vân quốc khuấy gió khuấy mưa, làm người ta chú ý, khi đó Diệp Lăng Tiêu còn chưa thành tựu Động Chân, trong khi chính biến cố Phong Lâm thành, lại giúp Trang Cao Tiện phục hồi thương thế, một phát tiến lên.
Đối với Trang Cao Tiện, chuẩn bị mà hắn cần hoàn thành nhất chính là sự không được tự cho là đúng.
"Thì sao?"
Vân Du Ông bỏ tám mươi năm tuổi thọ, từ một người trẻ chừng hai mươi, hóa thành già nua nửa người vào đất.
Hắn không phục lời của Khương Vọng.
Dưới mí mắt khô nhăn, là một đôi mắt đỏ bừng đầy oán hận.
"Đám người các ngươi, đâu có cần cố gắng, đâu có cần phấn đấu, đâu có cần bỏ ra. Chỉ cần có một phụ thân tốt, có đầu thai tốt, là có thể tùy tiện có hết rồi! ".
Khương Vọng không giải thích nữa. Hắn cũng có xuất thân bình thường, cũng là người không có bối cảnh, cũng là người từng bước một tự đi tới hôm nay. Hắn không muốn kể những chuyện này ra, nên chỉ hỏi: "Nên ngươi vẫn chưa chịu phục?"
"Đương nhiên ta không phục!" Vân Du Ông gào lên: "Đám công tử ca đại tiểu thư các ngươi, toàn là đồ phế vật! Nếu các ngươi có xuất thân giống ta, các ngươi đâu có sống nổi tới bây giờ! Tại sao ta phải phục? Ngươi ỷ có cấm chế của Trì Vân Sơn mới đứng được nói chuyện với ta! Tại sao ta phải phục?"
Giọng nói già nua, dáng vẻ già nua, nhưng lời trong lời ngoài, đều là giọng điệu của người trẻ tuổi. Tích lũy số mệnh qua không biết bao nhiêu đời, càng làm tăng sự không cam lòng.
"Vậy ta cho ngươi một cơ hội." Khương Vọng rút kiếm ra, rút sức mạnh áp chế của Trì Vân Sơn đi: "Hai chúng ta đánh một trận, định thắng bại, phân sinh tử, để ngươi tâm phục khẩu phục! Cũng để cho ngươi biết, có phải giống lời ngươi nói, mọi người đều là phế vật, chỉ có một mình ngươi là biết cố gắng phấn đấu liều mạng mà thôi!"
Nói là đánh một trận công bằng, nhưng thực ra không hề công bằng.
Bởi vì mối liên lạc với tinh quang thánh lầu của Vân Du Ông đã bị cắt đứt, trong thời gian ngắn không thể lập được liên lạc, năng lực của Ngoại Lâu cảnh gần như bị phế đi một nửa. Hơn nữa trước đó tranh đấu với Đấu Miễn, để xử lý Đấu Chiến Kim Thân của Đấu Miễn đã hao tổn rất nhiều, sau lại bị sức mạnh Trì Vân Sơn nghiền ép, khí thế đã xa không bằng trước.
Đương nhiên, nếu hắn vẫn còn ở trạng thái tam cảnh Ngoại Lâu đỉnh phong, chưa chắc Khương Vọng đưa ra quyết định này.
Trong tình huống năng lực cho phép, mới dành cho người ta sự công bằng, chứ không phải vì cái mà người ta gọi là công bằng, mà mình tự đi tìm chết.
Vân Du Ông cũng biết, đây đã là điều kiện tốt nhất rồi.
Mình là thịt cá, người ta là dao thớt, mà người ta chịu bỏ đi áp chế, chịu một đấu một với mình, còn muốn đòi sự công bằng xa xôi gì!
Hắn lập tức bật dậy: "Đấu! Độc Cô Vô Địch! Nếu ngươi giết được ta, ta nhất định không sinh oán!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận