Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1046: Cái danh anh hùng

Bất kể hiện giờ Tạ Bảo Thụ nguy hiểm đến mức nào, Triều Vũ đã ngoan cường như thế nào, Bảo Bá Chiêu phẫn nộ đến bao nhiêu...
Cho dù Khương Vọng lâm trận mới học đao đã khiến một số người chú ý.
Thì phần lớn những ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Trọng Huyền Tuân.
Ngay mới vừa rồi, hắn ta đã hoàn thành một hành động vĩ đại lấy một địch ba. Đã chứng minh mình là đệ nhất Ngoại Lâu thế hệ trẻ của Tề quốc, là người có tư cách đại diện cho Tề quốc xuất chiến Hoàng Hà hội.
Trên tay hắn vẫn còn cầm một quyển sách, rõ ràng là trước đó đang đọc sách, thì bị Tề đế ban chỉ gấp triệu hồi.
Hắn đến vội vàng như thế, mà vẫn sáng rực như vậy.
Áo trắng bay bay, nam nhân đứng một mình giữa quảng trường rộng lớn, ngày hôm nay... đã thật sự chiếm lấy hết phong hoa của Lâm Truy!
Đến tận lúc này, những người có tâm mới phát hiện ra.
Từ đầu tới cuối, Trọng Huyền Tuân chưa từng dùng đến cánh tay trái vẫn luôn để sau lưng.
Cánh tay trái đó vẫn luôn cầm quyển sách kia.
Hắn lấy một địch ba, chỉ dùng có một tay đối địch...
Mà còn chiến thắng!
Tuy rằng vẫn còn kém Thiên Phủ lão nhân năm đó dùng cảnh giới Nội Phủ mạnh mẽ giết chết ba cường giả Ngoại Lâu - phải gọi là chiến tích truyền kỳ bất hủ, nhưng trận đấu ngày hôm nay, cũng đã đủ với một câu có một không hai của Lâm Truy!
Biểu hiện như này, ai có thể nói ra một chữ "Không"?
Nếu như vậy mà còn không được đến Hoàng Hà hội, vậy còn ai xứng?
Hoàng đế Đại Tề ngồi trên cao nói với Hàn Lệnh: "Hôm nay thi đấu, đều là thiên kiêu của Đại Tề ta. Ngươi cho người đi để ý, bảo Ngự y chữa trị cho thật đàng hoàng, cần dược vật gì, cứ việc điều dùng, không phải lo tốn kém."
Lời này là nói với Hàn Lệnh, đương nhiên cũng nói cho tất cả mọi người nghe.
Hàn Lệnh khom người đáp ứng, dùng mắt ra hiệu, lập tức có hoạn quan dưới trướng lĩnh mệnh rời đi.
Lúc này hoàng đế mới chuyển mắt về lại quảng trường: "Cái tên Trọng Huyền Phong Hoa, khanh đã không phụ!"
Trọng Huyền Tuân khom mình hành lễ, trả lời: "Bệ hạ quá khen."
Hoàng đế Đại Tề đánh giá hắn thêm vài lần, mỉm cười: "Ái khanh đang đọc sách gì?"
Đây là một câu hỏi chẳng có gì quan trọng, nhưng chính bởi vì nó không quan trọng, mới chứng tỏ Hoàng đế đang hài lòng.
"Hồi bẩm bệ hạ." Trọng Huyền Tuân tiêu sái như gió nhẹ mây nhạt, hiếm khi có chút mất tự nhiên, cánh tay đang để sau lưng giật giật: "À, sách linh tinh thôi."
Khương Vọng đã sớm thông qua Hồng Trang Kính, nhìn thấy rõ cái tên của quyển sách kia.
Trước đó không biết nên gọi chính xác nó là cái gì, giờ nghe Trọng Huyền Tuân nói là sách linh tinh, nên có một ít suy đoán.
Tên của quyển sách kia, là Liệt Quốc Thiên Kiều Truyện.
Dưới tên sách còn có một hàng chữ nhỏ, hẳn là phó đề, viết "Võ Đế bí sử".
Xem ra có một chữ chắc là viết sai, sách này chắc là viết về chuyện Tề Võ Đế giao thủ với thiên kiêu các nước...
Vậy phải là Liệt Quốc Thiên Kiêu Truyện mới đúng.
Đúng là loại sách linh tinh. Chỉ giúp tăng thêm hiểu biết, biết thêm về phong thái thiên kiêu của các quốc gia, cũng không tệ.
Nếu còn có thêm ghi chép và đánh giá về trận chiến, thì nó sẽ thành một quyển sách rất có giá trị.
Tí về có thể đi mua một quyển để đọc.
Hoàng đế Đại Tề không hỏi thêm, nói: "Ban ngồi."
Hai hoạn quan khiêng ra một cái ghế dựa to phủ gấm đỏ, đặt ở mép quảng trường, hướng về phía Thái Miếu, đối diện với khu bậc thềm của hoàng gia.
Đặt ở vị trí này, có nghĩa đây là tương lai của Tề Quốc, để liệt tổ liệt tông nhìn thấy thiên kiêu của quốc gia.
Trọng Huyền Tuân hơi cúi đầu: "Tạ ơn bệ hạ."
Sau đó tiêu sái xoay người, đi tới chỗ cái ghế, bình thản ngồi xuống.
Phải biết Đại sư chi lễ hôm nay, ngoài hoàng tộc Khương thị, chỉ những lão nhân trăm tuổi trở lên kia mới có thể ngồi.
Nên đây đương nhiên là một loại vinh quang.
Sự vinh quang làm người ta kinh sợ.
Nhưng Trọng Huyền Tuân lại ngồi xuống rất tự nhiên, bình thản cứ như ngồi xuống bàn ăn nhà mình.
Tự nhiên đến mức cứ như…. Hôm nay hắn vốn cũng có một chỗ ngồi.
Sau khi Trọng Huyền Tuân ngồi xuống, mới có một hoạn quan đi tới mép quảng trường, không đi vào trong sân, chỉ đưa tay khẽ ấn hờ xuống đất.
Những khe nứt trong sân khép lại, đá vỡ dính trở về, những vệt máu biến mất...
Quảng trường bị đánh cho tan hoang nhanh chóng trở về hình dạng cũ. Cả quá trình không có lấy một chút khói lửa, cho thấy năng lực khống chế đã tinh diệu đến đỉnh điểm.
Lúc người kia thu tay về, đã không còn nhìn thấy dấu vết chiến đấu nào nữa.
Đại Tề tướng quốc Giang Nhữ Mặc hô: "Đại lễ tiếp tục!"
Loại việc tuyên đọc này vốn do lễ quan làm, nhưng Giang Nhữ Mặc làm cũng không khiến người ta bất ngờ.
Vị tướng quốc này trước nay khiêm tốn ôn hòa, phong cách chính trị cũng ôn hòa như nước. Trong lịch sử các đời tướng quốc Đại Tề, là người có năng lực khống chế Chính Sự đường yếu nhất, nhưng thanh danh ở trong triều rất tốt.
Hơn nữa hôm nay là so đấu tuyển chọn thiên kiêu cho quốc gia, ông ta là tướng quốc, đứng ra chủ trì cũng là một hành động hết mình vì chức trách.
Tiếng của Giang Nhữ vừa vang lên, Lôi Chiêm Càn, Khương Vọng, Thôi Trữ quay qua nhìn nhau, mỗi người đều có tâm tư riêng.
Quy tắc đấu võ đã được tuyên bố từ trước, ba người cạnh tranh danh ngạch, mỗi người đều phải đánh hai trận, thế nên ai ra đánh trước, đánh với ai trước đều rất quan trọng, nhất là khi thực lực gần như bằng nhau.
Nếu có thực lực nghiền ép như Trọng Huyền Tuân thì có thể lấy một đánh ba luôn, không cần phải rườm rà như vậy.
Nhớ tới sự chói mắt vừa rồi của Trọng Huyền Tuân, Khương Vọng thở một hơi dài, trong đầu suy nghĩ thật nhanh.
Mình cũng muốn đánh ba người!
Không được, ở đây chỉ có hai đối thủ thôi...
Một đánh hai dù có toàn thắng nghiền ép, cũng không vượt qua được danh tiếng của Trọng Huyền Tuân. Vì người cạnh tranh Nội Phủ cảnh chỉ có ba người, không thể biến ra thêm một người nữa được.
Được rồi, nếu đã như vậy thì thôi, cũng không cần phải để lộ quá nhiều. Vẫn là đánh từng người một...
Khương Vọng quyết định xong, không đợi Giang Nhữ Mặc chỉ tên ngẫu nhiên, tiến lên một bước: "Lôi huynh, xin chỉ giáo!"
Dù có thời gian để khôi phục, thì loại so đấu chỉ có ba người như này, hai người ra sân đầu tiên đương nhiên là bị thiệt.
Giống như Tam Thành Luận Đạo ở thành Phong Lâm hồi đó, Khương Vọng chính là được lợi kiểu này, dễ dàng giành giải nhất.
Nhưng ngày hôm nay, hắn có tự tin mười phần, không thèm để ý tới những thứ này.
Sự thay đổi này, là nhờ không biết bao nhiêu ngày và đêm cố gắng và nỗ lực.
Hắn chọn Lôi Chiêm Càn trước là bởi vì nhìn tên đó không ưa, có lợi cũng không cho tên đó chiếm.
Hơi thở của Lôi Chiêm Càn nghẹn lại trong lòng.
Trong lòng thì thầm mắng chửi, ngoài mặt vẫn phong độ ngời ngời.
Bật cười sảng khoái, bước tới trước: "Vậy để ta chỉ giáo cho ngươi!"
Lúc này đã khác với ngày xưa, Tam Phủ viên mãn, Cửu Thiên Lôi Diễn Quyết của hắn đã tiến thêm một bước, có lòng tin rất lớn đối với trận chiến này. Điểm không thoải mái duy nhất chính là Khương Vọng lại là người mở miệng trước.
Điều này cho thấy... Khương Vọng tự tin hơn mình!
Thôi Trữ vẫn giữ nguyên dáng vẻ lạnh nhạt nghiêm nghị, không có vẻ gì là vui vẻ, vẫn đứng im tại chỗ ở mép quảng trường, chừa đủ không gian cho hai người chiến đấu.
Trên đài cao, Khương Vô Hoa như để cải thiện mối quan hệ, nhìn chăm chú hai người dưới quảng trường, cười: "Bản cung phải nhìn xem, Khương Thanh Dương được Vô Ưu khen là anh hùng kia, nhất định sẽ có biểu hiện bất phàm!"
Khương Vô Ưu còn chưa nói gì.
Khương Vô Tà đã cười: "Có lẽ sẽ không làm hoàng huynh thất vọng".
"Ồ?" Khương Vô Hoa hỏi: "Vô Tà cũng rất xem trọng người này?"
Khương Vô Tà khẽ ngửi rượu trong chén, cười: "Ngày hôm nay, người ta mong đợi nhất chính là Khương Thanh Dương".
Có lẽ bọn họ đều rất tán thưởng Khương Vọng, nhưng lúc này lại nói ra như vậy, chính là muốn thể hiện một ý tứ khác là không coi trọng Lôi Chiêm Càn.
Tề đế quá yêu chiều Thập Nhất hoàng tử, khiến những ca ca tỷ tỷ này đều có cảm giác nguy cơ.
Khương Vô Khí chống cả hai tay lên đầu gối, chỉ cười, không nói lời nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận