Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1570: Đã lâu (1)

"Gâu gâu gâu, gâu gâu gâu."
Xuẩn Hôi kêu lên với giọng đáng thương, chạy quanh người An An.
Khương An An ngồi xếp bằng trên mây, ngẩng đầu nhìn trời, khuôn mặt nhỏ nghiêm túc, tựa như đang tự hỏi nhân sinh, không để ý tới tiếng kêu của con chó bên cạnh.
Xuẩn Hôi tỏ vẻ đáng thương không có kết quả, lập tức ngoắt đuôi đi tìm Khương Vọng.
Chó xám vừa mới quay người lại, miệng nhỏ của Khương An An nhanh chóng hoạt động, nhai Nguyệt Lung Sa - thánh quả của Hồ tộc được tìm thấy phía sau Vạn Yêu Môn, không biết ngon tới mức nào.
Xuẩn Hôi chạy được hai bước, bỗng quay đầu lại, Khương An An cũng đồng thời ngừng nhai.
Nó nghi hoặc hít mũi, đáng tiếc không phát hiện gì.
Nó vẫy đuôi tựa như máy xay gió, chạy nhanh tới chỗ chủ nhân đã lâu không gặp. Quả này là ai mang tới, nó vẫn biết!
Khương Vọng đang ngồi đối diện với Diệp Thanh Vũ tại lương đình có mây khói lượn lờ, đang thảo luận độ khả thi khi thôi diễn "Bát Âm Diễm Tước", tức là lấy Vân triện để thay Phù triện, lấy Phù triện diễn hóa "Bát Âm Diễm Tước" thuật.
Nếu một bước này có thể thành công, bước kế tiếp chính là "Bát Âm Phần Hải".
Không gian ứng dụng của thần thông Vân triện thực sự rộng lớn, tu sĩ có thể sử dụng nó, tuyệt đối là thần thông đỉnh cấp. Nắm giữ càng nhiều đạo thuật, thần thông sẽ càng mạnh.
"Cho nên ngươi có được linh cảm từ Bát Âm Trà sao?" Diệp Thanh Vũ nháy đôi mắt trong sáng như nước hỏi.
"Đúng vậy, người Tề quốc thích trà, có rất nhiều loại trà ngon, Bát Âm trà chính một trong những danh trà đỉnh cấp. Ngươi xem ta dùng Diễm Tước diễn hóa tiếng tỳ bà của Vụ nữ, thanh âm của nó là như thế này ..." Khương Vọng vừa giải thích, vừa điều khiển mấy con diễm tước cùng kêu lên, phát ra tiếng tỳ bà động lòng người.
Diệp Thanh Vũ cái hiểu cái không gật đầu, hỏi lại: "Ta nghe nói Bát Âm Trà là bảo vật trấn quán của tứ đại danh quán tại Lâm Truy thành?"
"Cũng không tới mức đó, Tề quốc có không ít danh trà đỉnh cấp, ví dụ như trong nhà của Ôn Diên Ngọc Ôn đại phu chứa 'Tẩy Sương Nguyệt'. Lại nói, Ôn đại phu còn là nhạc phụ của bằng hữu Yến Phủ của ta! Lão đúng là người lịch sự tao nhã phi phàm, thật khiến người kính phục. Con gái của lão là Ôn Đinh Lan, cũng là quý nữ tại Lâm Truy thành, là giai nhân nổi danh, đương nhiên Yến Phủ hiền huynh của ta cũng tuyệt đối không thua kém..." Khương Vọng cố gắng nói lảng sang chuyện khác, sau đó bình tĩnh nói tiếp: "Chúng ta nói tiếp Bát Âm Diễm Tước đi, môn đạo thuật này dùng diễm tước làm hình, thế nhưng căn cơ lại tại một chữ 'Thanh', tuy rằng Vân triện thiên biến vạn hóa, thế nhưng ngươi cũng không nên câu nệ tại hành Hỏa, Bát Âm Vân Tước cũng rất tốt..."
Diệp Thanh Vũ 'A' một tiếng, lại hỏi: "Khách nhân bình thường ít đi sẽ không có tư cách uống trà chứ?"
"À, cũng không tới mức đó. Ta đi cũng rất ít, đều do Trọng Huyền Thắng dẫn đi, chủ yếu là để thưởng thức trà..." Khương Vọng lúng túng khó xử, nói: "Hiện tại chúng ta diễn luyện môn đạo thuật này, có thể công có thể thủ, có thể ứng dụng trong phần lớn hoàn cảnh, xem như thích hợp sử dụng trong giai đoạn Nội Phủ cảnh. Với lại ta cũng có thể giảng giải kỹ đạo thuật tiến giai tiếp theo của nó..."
Diệp Thanh Vũ nháy mắt, lông mi thật dài tựa như ánh sáng: "Hóa ra tứ đại danh quán chỉ là quán trà thôi sao? Chủ yếu là vì thưởng thức trà, thứ yếu là cái gì?"
"À này..."
"Gâu!"
"Gâu gâu gâu!"
Tiếng kêu của Xuẩn Hôi quả thực là tiếng trời.
Khương Vọng dịu dàng quay qua nơi khác, ôm con chó nhỏ đang chạy băng băng tới: "Làm sao vậy, Xuẩn Hôi?"
Xuẩn Hôi rũ cụp đầu, cắm đầu chui vào ngực của hắn, phát ra tiếng ư ư đáng thương.
Khương Vọng xoa nhẹ đầu nó, cười nói với Diệp Thanh Vũ: "Con chó này cũng quá bám người nha."
Diệp Thanh Vũ mỉm cười, không nói lời nào.
Hắn ôm chó đứng dậy, nói: "Ta tới xem An An bên kia, Xuẩn Hôi như vậy, có lẽ là mới bị đánh ... Lần sau chúng ta lại giao lưu đạo thuật."
"Được." Diệp Thanh Vũ mỉm cười dịu dàng.
Khương Vọng bước nhanh rời đi, lòng như quân đội tan tác, thế nhưng dáng người vẫn thẳng tắp. Hắn ôm chó rời khỏi đình nghỉ mát, đi về phía tiểu muội nhà mình.
Xuẩn Hôi cũng tỉnh táo lên, trở mình trong ngực Khương Vọng, hai chân trước đặt trên cánh tay đang nằm ngang của Khương Vọng, lỗ tai dựng thẳng lên, mắt mở to, uy phong lẫm liệt nhìn phía trước ...
Ai dám không chia thức ăn cho ta?
"Khụ, An An." Khương Vọng lấy uy của huynh trưởng ra: "Muội làm gì Xuẩn Hôi vậy..."
"Gâu gâu gâu gâu gâu!"
Xuẩn Hôi cậy gần chủ, lớn tiếng sủa bậy.
Khương An An đang ăn vui vẻ bỗng dừng lại, nghiêng đầu qua, liếc mắt ra ý cho Khương Vọng biết.
Khương Vọng ôm Xuẩn Hôi tới, xoay người một cái, không cho Xuẩn Hôi thấy Khương An An đang ăn cái gì.
Xuẩn Hôi lo lắng, sủa liên tục.
"Kêu gào cái gì!" Khương Vọng vỗ nhẹ trán nó, nói: "Lớn như vậy còn không hiểu chuyện, đừng ảnh hưởng tới suy nghĩ của muội muội ta!"
Xuẩn Hôi sững sờ nửa ngày, cuối cùng cũng biết loài người không đáng tin cậy, nằm rạp xuống đất, rên ư ử.
Khương An An tăng nhanh tốc độ, ăn sạch mấy quả Nguyệt Lung Sa trên tay, sau đó hỏi: "Ca, huynh dạy đạo thuật xong rồi à?"
Khương Vọng vô ý liếc qua đình nghỉ mát bên kia, Diệp Thanh Vũ đã rời đi.
Quay đầu cười nói: "À, đúng thế."
Xuẩn Hôi vẫn còn đang chôn trong ngực hắn kêu rên, cực kỳ đáng thương.
Khương Vọng ngẫm nghĩ, cuối cùng không nhịn được hỏi: "Còn Nguyệt Lung Sa không?"
"Không còn!" Khương An An tự hào lớn tiếng nói.
"Vậy Thiết Tương quả thì sao? Cho nó một quả đi!" Khương Vọng nói: "Muội xem nó đang khóc này."
"Nó chỉ biết giả khóc." Khương An An hừ một tiếng, bất đắc dĩ móc hộp ra.
Xuẩn Hôi lập tức nhổm dậy, kêu vài tiếng với Khương An An!
"Huynh xem, nó còn cãi nhau với muội nữa này!" Khương An An vội tố cáo.
Khương Vọng bất đắc dĩ nói: "Không phải cả hai là bạn tốt sao?"
"Bạn tốt là bạn tốt, thức ăn là thức ăn." Khương An An bĩu môi nói: "Lần trước nó ăn hết cá của muội, còn không chừa cho muội chút nào."
Thế nhưng cuối cùng nàng cũng lấy ra một Thiết Tương quả, lắc lư trước mặt Xuẩn Hôi.
Xuẩn Hôi lập tức trừng mắt chó, không còn tức giận, vẫy vùng trong ngực Khương Vọng.
Khương An An đặt Thiết Tương quả xuống mặt đất rồi lăn về phía xa, trong miệng còn lẩm bẩm: "Thiên mệnh chi chinh, hoang cổ mãnh thú, cấp cấp như luật, đi!"
Hiện tại cô bé đã là tu sĩ siêu phàm, đẩy quả đi ra cực xa.
Xuẩn Hôi lập tức thoát khỏi ngực Khương Vọng, nhảy xuống mặt đất, thân hình bắn ra như một mũi tên, nhanh chóng đuổi theo Thiết Tương quả đang đi xa.
Khương Vọng dở khóc dở cười, nói: "Câu chú vừa rồi là gì?"
"Hạch thần chú đó."
Khương An An dùng đôi mắt đen lúng liếng nhìn Khương Vọng, cười hì hì, giang hai tay ra nói: "Muội cũng muốn ôm."
Khương Vọng bất đắc dĩ ôm cô bé lên, đang định nói vài câu như là chia sẻ đức tính tốt đẹp của con người. Bọn họ đã là người không cha không mẹ, hắn lại là huynh trưởng, phải có trách nhiệm dạy tốt tiểu muội của mình.
Thế nhưng tay nhỏ của Khương An An bỗng dán trên miệng hắn, nhét một quả vào trong miệng hắn.
Khương Vọng cắn một miếng, miệng đầy lưu hương.
Không nhịn được hỏi: "Không phải muội nói đã hết rồi sao?"
Khương An An cười vui vẻ: "Để không chia cho người khác!"
Nàng lại lật tay móc ra hai quả nữa, một quả âm thầm đưa cho ca ca, một quả giữ lại cho mình ăn.
Hai huynh muội, vui vẻ hớn hở ăn trái cây.
Ngoài ra còn có một con chó ngốc, đang vui vẻ kêu to phía xa, vẫn còn cảm thấy mình chiếm lợi lớn.
Địa thế cực cao, thể chế lỏng lẻo, quốc sách trung lập... cùng với Diệp Lăng Tiêu, chính là nguyên nhân làm cho Vân quốc có thể yên bình trong thời gian dài như vậy.
A Sửu da dày thịt béo, khi đánh nhau lại vô cùng liều mạng, cũng có thể coi như một trong những nguyên nhân.
Từ khi trở thành siêu phàm tới nay, Khương Vọng chạy ngược chạy xuôi rất nhiều nơi. Chưa từng có nơi nào có thể mang cho hắn cảm giác yên bình giống như tại Vân quốc.
Cho dù địa vị hắn tại Tề quốc dần dần tăng cao, hắn cũng không thể cởi bỏ dây cung trong lòng.
Hắn vẫn luôn căng thẳng.
Có lẽ vì An An sinh sống tại đây, lại được Diệp Lăng Tiêu che chở.
Nơi này, làm cho hắn có một loại cảm giác được nghỉ ngơi.
Mặc dù mỗi lần chỉ có thể lén tới, dù sao vẫn rất nhớ nhung khoảng thời gian bình thản tại Vân quốc.
Có đôi khi, bình thản là một loại xa xỉ.
Trong khoảng thời gian ở tại Vân quốc, mỗi ngày hắn chơi đùa với An An, giám sát tình hình học tập của nàng, luận đạo với Diệp Thanh Vũ, trêu chọc chó ngốc, giám sát An An học tập, cố gắng tu hành, giám sát An An học tập...
Cuộc sống bình thản lại phong phú.
Người và chó đều rất vui vẻ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận