Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1236: Diêm La Thiên Tử (4)

Tần Chí Trăn một tay nhấc Phán Quan, bước đi trong hư không, mở khe hở hư không để quan sát thế giới hiện thực bên ngoài, đang khi định đi ra, thì nhìn thấy một bóng áo xanh bước trên mây xông tới, một luồng sương phong từ giữa ngón tay bay ra!
Hai người một người ở trong hư không, một người ở ngoài hiện thực, nên hắn đương nhiên không thèm để ý, nhưng nếu vẫn cứ thế đi ra, với khoảng cách gần như thế này, Sinh Tử Phán Quan khó tránh khỏi bị xớt thêm một miếng, sẽ gây ảnh hưởng rất lớn đến trạng thái của Diêm La Thiên Tử.
Hắn chuyển người, dịch qua chỗ khác, đang định đi ra, thì bất ngờ phát hiện, bóng áo xanh kia lại tới!
Bất Chu Phong không ngừng quanh quẩn giữa không trung!
Một lần thì là bất ngờ, nhưng hai lần có nghĩa đã "đoán ra".
Tần Chí Trăn lặng người, xách Sinh Tử Phán Quan tiếp tục dịch chuyển, quả nhiên, người còn chưa bước vào hiện thực, chiếc áo xanh đã lại tới rồi, Bất Chu Phong cũng thổi tới ngay sau đó.
Không nghi ngờ gì nữa, Khương Vọng đã đoán ra hắn định bước ra ở đâu, luôn kịp thời xông tới “chặn cửa”.
Ý đồ vô cùng rõ ràng, chính là chặn hắn ở lại trong hư không, đến khi thần thông lực tiêu hao đến cạn kiệt, vùi hắn trong hư không!
Nhưng vấn đề là...
Sao Khương Vọng ở ngoài hiện thực, lại nắm bắt được vị trí xuất hiện của hắn từ trong hư không?
Tần Chí Trăn lập tức nghĩ tới sức mạnh thần hồn đáng sợ của Khương Vọng. Tất cả những chuyện này, chỉ có một khả năng...
Khương Vọng sử dụng một thủ đoạn thần hồn nào đó, để lại dấu tích trên người hắn?
Chẳng lẽ hồn y lúc nãy chưa cởi ra hết?
Vậy mới có thể giải thích, tại sao lúc đó đao của hắn lại bị chặn dễ dàng như vậy.
Tần Chí Trăn đứng trong hư không không bước ra, ánh mắt trầm xuống, nhìn chằm chằm Khương Vọng ở hiện thực bên ngoài.
Ánh sáng của Ngũ Phủ cùng diệu sáng lên, trong nháy mắt gột rửa toàn thân, gột qua bắp thịt xương cốt, chiếu sáng Ngũ Phủ lưỡng hải.
Ánh sáng toàn thân đại phóng, nhưng...
Không tìm thấy gì cả!
Trong thân thể không tồn tại bất kỳ một sức mạnh thần hồn khác thường nào.
Có loại sức mạnh thần hồn nào tránh thoát được ánh sáng chiếu của Thiên Phủ không?
Tần Chí Trăn xác nhận chiến lực thần hồn của mình không bằng đối thủ, nên không chắc chắn được mình có ‘nhìn thấu’ hay không.
Sức mạnh thần hồn của Khương Vọng giống như Hạng Bắc, quá mạnh đã vượt quá khả năng hiểu biết của hắn.
Trong hư không mịt mờ.
Tần Chí Trăn thở dài.
Tiếng thở dài quanh quẩn trong hư không, không truyền được ra ngoài hiện thực.
Hắn không muốn thừa nhận.
Nhưng hắn không thể không thừa nhận, đối mặt Khương Vọng, hắn thật sự không có đường sống nào.
Có lẽ vị truyền nhân cổ kiếm kia không nói quá, Khương Vọng này quả là một trong mấy Nội Phủ mạnh nhất...
Nhưng không phải là người mạnh nhất!
Người mạnh nhất Nội Phủ chỉ có một, tên của hắn, mới là tên của người mạnh nhất!
Người quan chiến trên khán đài nhìn thấy trên Diễn võ đài rộng lớn, Tần Chí Trăn mãi không xuất hiện nữa. Khương Vọng cầm kiếm, kéo theo Bất Chu Phong, bước trên mây mờ ảo, chớp nhoáng tới lui.
Dáng vẻ tiêu sái khỏi bàn.
Nhưng khó tránh khỏi làm người ta thắc mắc, hắn đang làm gì?
Một người ở trong hư không bất động, một người bay loạn xạ khắp diễn võ đài, hai người đây là đang làm gì?
Rất ít người đoán ra được một hai, cực ít người nhìn ra được sự thật Khương Vọng đang chặn Tần Chí Trăn ra khỏi hư không, không ngừng làm tiêu hao thần thông lực của Tần Chí Trăn!
Cường giả càng mạnh, càng nhìn thấu, thì càng kinh hãi.
Đối với Khương Vọng, mọi thứ rất đơn giản, chẳng qua chỉ là bắt chước Niệm Trần của Lâm Hữu Tà, để lại một chút thần hồn lực lượng mà thôi.
Đương nhiên hắn không tái hiện nổi Niệm Trần, không thể tạo ra được hiệu quả “Như Tâm Hệ Trần” như của Lâm Hữu Tà. Thậm chí cho dù là Lâm Hữu Tà tự mình tới bày Niệm Trần, thì cũng không thoát nổi ánh sáng soi chiếu của Ngũ Phủ cùng diệu. Lâm Huống có sống lại thì cũng thế!
Khương Vọng tránh được ‘nhìn thấu’ của Tần Chí Trăn vì hắn không ẩn giấu sức mạnh thần hồn trên người Tần Chí Trăn. Lúc Bất Chu Phong thổi vỡ cánh tay của Sinh Tử Phán Quan, hắn đã giấu đặt sức mạnh thần hồn lên người Sinh Tử Phán Quan!
Đây gọi là ‘dưới đèn thì tối’.
Tần Chí Trăn không thể nghĩ ra lúc Khương Vọng dồn toàn lực tiêu diệt Sinh Tử Phán Quan lại còn tốn tâm tư để lại ký hiệu trên thân vật mình định tiêu diệt.
Vì nếu không dồn toàn lực dùng Bất Chu Phong để tiêu diệt, thì sẽ không kịp tới cản hắn, chứ khỏi nói tới chuyện tạo nên thương tổn gì cho Phán Quan trước khi Phán Quan bị Tần Chí Trăn giết chết. Mà nếu đã thật sự là toàn tâm ứng phó, nếu đã quyết định dùng Bất Chu Phong để tiêu diệt hoàn toàn Sinh Tử Phán Quan, thì còn để lại ký hiệu để làm gì!
Tần Chí Trăn vẫn chưa nhận ra, hắn đang không ngừng tự đề cao đối thủ.
Từ thời điểm câu nói của vị bên bờ Vị Thủy kia, đến cuộc chiến lúc này, Khương Vọng không ngừng mang đến bất ngờ, trong lòng hắn, hình tượng Khương Vọng đã trở nên vô cùng mạnh mẽ, và vẫn đang không ngừng tăng cao.
Chính vì hắn đã nhận định sai về tài năng kiếm thuật của Khương Vọng, đã khiến hắn bỏ qua khả năng đánh cận chiến với người ta. Và chính vì đã đánh giá quá cao thủ đoạn thần hồn của Khương Vọng, đã khiến hắn bỏ qua việc đi tìm sơ hở.
Hắn không nghĩ mình sẽ tìm ra được thủ đoạn ẩn núp thần hồn của Khương Vọng.
Mà hắn cũng không định đi tìm nữa.
Hắn quá chú tâm vào trận chiến này, muốn giành được một chiến thắng mang đến cho mình sự hưởng thụ với mức độ cao nhất, một thành quả thắng lợi vui vẻ nhất!
Mọi người nhìn thấy, trên Diễn võ đài, cánh cửa hình chiếu Diêm La điện lại xuất hiện, Tần Chí Trăn xách Phán Quan đột ngột bước ra.
Đây là một quyết định mới!
Khương Vọng đang chạy tới cong ngón tay bắn ra, ba cây Sát Sinh Đinh tạo hình chữ phẩm bắn tới.
Đinh đinh đinh đinh!
Quanh người Tần Chí Trăn chợt mọc lên một bức Tường Sắt đen nhánh.
Trong chớp mắt đã che kín quanh người hắn!
Quy tắc thiên địa chặn Khương Vọng lại ở bên ngoài.
Thần thông, Thiết Bích!
Đây là một thần thông khá là bình thường, nhưng vào tay Tần Chí Trăn, thì không bình thường chút nào!
Hoặc là nói, trên đời trước giờ không hề có thần thông nào là bình thường, chỉ có người với tài năng bình thường nhưng may mắn lấy được thần thông mà thôi!
Đây là một môn thần thông mang tính phòng ngự tuyệt đối.
Không giống Tinh Luân, chỉ ngăn chặn những thương tổn trí mạng nằm trong phạm vi thừa nhận được.
Cũng không giống Lôi Âm Tháp, một loại thần thông hoàn toàn đi theo người sử dụng, phòng ngự công kích của đối thủ nhưng không ảnh hưởng đến việc người tấn công sử dụng thần thông.
Tường Sắt ngăn cách hoàn toàn địch và ta.
Người sử dụng có năng lực phòng ngự tối đa, đồng thời hoàn toàn không có khả năng tấn công.
Trong tay Tần Chí Trăn, nó thật sự đã làm được "gió không vào nổi, mưa không xuống nổi, đao không chạm nổi, tên không tới nổi!"
Hắn đã từng ở trong Ngu Uyên dùng thần thông này ngăn cách Tu La, bảo vệ chiến hữu ở phía sau.
Hắn cũng từng ở giữa thiên quân dùng Tường Sắt tạo thành một chiến trường cỡ nhỏ, giữa bốn bề công kích, giết chết tướng địch ở trong trận.
Hôm nay hắn vốn định dùng thần thông này để tạo cơ hội tái sử dụng Diêm La điện lúc nghênh chiến với Hoàng Xá Lợi.
Nhưng Khương Vọng đã ép hắn không thể không lôi ra trước dự kiến!
Nếu Tường Sắt đã xuất hiện, hắn cũng không cần phải giữ lại gì nữa.
Sát Sinh Đinh không gì cản nổi, Sát Sinh Đinh nhẹ nhàng diệt tặc sát phách, quét ngang tất cả, ép Tần Chí Trăn phải né tránh khắp nơi... hung uy ngút trời kia ghim vào Tường Sắt.
Nhưng chỉ ghim vào được nửa cây, thì không tiến thêm được nữa!
Từ bên trong Tường Sắt, một làn khí tức khủng bố bắt đầu tỏa ra.
Tần Chí Trăn nhất định đã giết Sinh Tử Phán Quan, giờ chỉ còn chờ Diêm La điện tiến đến giai đoạn cuối cùng.
Đến khi Tường Sắt rút đi, Diêm La Thiên Tử sẽ hạ xuống hiện thực, càn quét nhân gian!
Bạn cần đăng nhập để bình luận