Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1404: Tiên thiên ly loạn, Cực sát ngạ quỷ (2)

Đối mặt bốn vị Nhân Ma Ngoại Lâu Cảnh có thực lực kinh khủng, và có thần thông khác nhau, nếu bỏ chạy thì chẳng khác nào buông tha ván này.
Chính là giao tính mạng mình cho bọn họ quyết định.
Đánh cược một kèo xem bọn họ có mềm lòng hay không, có thất thủ hay không, có từ bi hay không.
Tất nhiên Khương Vọng cũng có lúc sẽ đánh cược, nhưng hắn chưa bao giờ đánh cược những thứ này.
Hắn chỉ đánh cược khi hắn có thể nắm trong tay vận mạng của mình, hắn chỉ đánh cược vào kiếm của hắn, có thể trước khi chết giết chết đối thủ của hắn hay không mà thôi!
Cho dù tình thế Thiên Phủ lão nhân đối mặt rồi lưu lại chiến tích bất hủ năm xưa cũng không bằng thế cuộc lúc này.
Bốn vị Nhân Ma, tên nào cũng có hung danh vang dội, so với thế hệ Diêm La mới sinh Địa Ngục Vô Môn thì chỉ có hơn chứ không kém.
Như vậy thì hắn nên bỏ cuộc hay sao? Dù sao thì cực hạn cũng đã sớm định rõ ở nơi đó rồi?
Bởi vì Thiên Phủ lão nhân, người được coi là tu sĩ Nội Phủ Cảnh mạnh nhất từ cổ chí kim, cũng chưa từng khiêu chiến đối thủ mạnh như vậy, nên đây là một chuyện không có chút hy vọng nào?
Không.
Cực hạn luôn là thứ mà con người vạch ra, Thiên Phủ lão nhân có thể vạch ra, Khương Vọng hắn tại sao không thể vạch ra một giới hạn mới?
Từ ngày bắt đầu tu hành tới nay, chưa một ngày hắn lười biếng.
Mỗi lần gặp ranh giới sinh tử, hắn chưa một lần bỏ cuộc.
Chẳng lẽ hắn chỉ có thể đứng ở “cực hạn” mà người đi trước vạch ra, sau đó thốt lên một câu ngưỡng mộ thôi sao?
Hắn sẽ đâm thẳng để tiến lên!
Năm toà Nội Phủ đồng loạt mở ra, ánh sáng Ngũ đạo thần thông tỏa sáng cả trong lẫn ngoài.
Chiếu lên người làm hắn tựa như thiên thần, kiếm như du long.
Gợn sóng Ngũ Phủ Hải trong cơ thể bình phục, Thiên Địa cô đảo đứng yên bất động, Vân Đỉnh Tiên cung ẩn nhẹ trong mây.
Chỉ có một vị Kiếm Tiên Nhân mặc áo xanh đeo trường kiếm, đứng thẳng ở trên bầu trời Ngũ Phủ Hải.
Thần thông Xích Tâm không có một chút màu u tối nào nhanh chóng xuất hiện, nhảy vào bên trong Kiếm Tiên Nhân.
Ầm ầm!
Ánh sáng rực rỡ vạn chuyển, thiên địa hồi phục.
Vì vậy bích hải sinh ba, vân khai vạn dặm.
Còn lại ba tòa Nội Phủ, đồng loạt rung, ầm ầm đánh tới.
Tiên nhân mở mắt!
Cho tới bây giờ chưa từng có một ai, gặp Khương Vọng như thế này.
Cho tới bây giờ chưa từng có một ai may mắn thấy được ánh sáng rực rỡ đến như thế.
Thế nhân đều biết Khương Vọng là đệ nhất Nội Phủ, nhưng không ai biết rằng từ sau một kiếm đánh bại Diêm La Thiên Tử trên đài Quan Hà, Khương Vọng ngày hôm nay đã mạnh mẽ đến trình độ nào!
Gần như cùng lúc Kiếm Tiên Nhân vừa mở mắt, Trường Tương Tư đã bắt đầu kêu lên.
Khương Vọng xuất kiếm, giống như đang nắm trong tay chân lý vĩnh hằng của thế gian.
Vào giờ phút này, hắn cảm thụ một bản thân mới trước kia chưa từng có, cường đại chưa từng có, lớn mạnh chưa từng có, một lực lượng mãnh liệt mà lại cuồn cuộn, chảy ầm ầm trong mỗi một ngóc ngách thân thể dù là chỗ nhỏ nhất.
Hắn hoảng hốt có loại cảm giác, kiếm của hắn nâng lên có thể khai thiên, hạ xuống có thể liệt địa, bất cứ chuyện phàm tục gì trong nhân gian thì chỉ cần một kiếm này là có thể giải quyết được!
Ai có thể chống đỡ đây?
Vì vậy một kiếm đi thẳng, một bước tiến lên.
Một làn thu thủy phủ kín tầm mắt.
Một đạo lưu quang nối liền giữa trời và đất.
Một kiếm chống đỡ cả thiên địa này, chính là vì “Nhân!’.
Hai nét của chữ nhân, trực diện đối đầu với Hoàn Đào, cũng trực diện đối đầu với ba vị Nhân Ma đứng phía sau Hoàn Đào.
Mà trong mắt của Yến Tử, nàng chỉ nhìn thấy một tu sĩ Nội Phủ trẻ tuổi. Đối mặt với bốn Nhân Ma Ngoại Lâu Cảnh hung danh lan bốn phía mà không chút chần chừ, trực tiếp rút kiếm chém tới.
Kiếm của hắn như đã được lau qua bởi ánh sáng rạng đông, để lại một cảm giác vui mừng như người đi lâu trong đêm dài đột nhiên thấy ánh sáng.
Ánh mắt của hắn kiên định đến như vậy, căn bản không hề thấy cái gọi là quyết tâm liều chết, cái gì là tức giận kịch liệt – nhưng vừa vặn như vậy, mới càng cảm thấy kiên quyết, càng cảm thấy trấn tĩnh.
Hắn một bước đạp vỡ Thanh Vân, áo khoác ngoài màu sương trắng mở ra sau lưng hắn.
Ngọn lửa màu đỏ thẫm lượn quanh người.
Ở trong thân thể của hắn, năm nguồn sáng màu trắng sáng rực rỡ, mang theo lực lượng không thể so sánh được, đó chính là ánh sáng Thiên Phủ, là thành tựu cao nhất của Nội Phủ Cảnh!
Mà trong đôi mắt của hắn ẩn ẩn hiện lên màu vàng tinh khiết, lại mang theo ý vị bất hủ.
Hắn không chút do dự một kiếm đánh tới, một kiếm này, tựa như chém cả thiên địa!
Một thiên kiêu cái thế là thế nào?
Giờ khắc này, trong lòng Yến Tử, từ ngữ nay đột nhiên đã được hình tượng cụ thể.
Để cho nàng bỗng nhiên có một thoáng hoảng hốt, nhớ lại một thiếu niên đã từng hăm hở như vậy.
Rất nhiều năm trước đây, nàng cũng như thế này, nàng si ngốc nhìn theo...
Keng!
Khảm Đầu Nhân Ma Hoàn Đào là người đầu tiên đối đầu trực diện với một kiếm này, nên gã cũng không có thời gian để chần chừ.
Uy áp kinh khủng như biển gầm kia đã trào tới.
Rõ ràng có người sau lưng, đều là cường giả trong cường giả, nhưng gã lại cảm thấy bản thân như đang một mình ngồi trên một con thuyền cô độc, đối mặt với thủy triều gầm thét kia.
Không thể giữ lại được!
Đây là ý niệm trực tiếp duy nhất xuất hiện trong đầu gã.
Từ chính giữa ngực gã, một bản tay quỷ xanh đậm, tràn đầy mạch máu dữ tợn đột nhiên xuất hiện. Năm ngón tay xòe ra, áp ngược vào chính giữa ngực gã, giống như trước ngực gã đang nở ra một đóa hoa ác quỷ vậy.
Năm ngón tay dữ tợn tạo thành “cánh hoa” kia điên cuồng dài ra, như dây mây và dây leo, trong phút chốc đã bò khắp người gã.
Mà trong tiếng “răng rắc”, “răng rắc”, trong tiếng xương cốt ma sát, Hoàn Đào với thân hình vô cùng cường tráng, vẫn tiếp tục bành trướng lên ...
Con mắt gã đột nhiên như lồi hẳn ra ngoài, gân xanh trên trán như những con rắn xanh nhỏ giãy giụa, trên sống lưng của gã thậm chí còn mọc ra ba đốt sương sống, cong hẳn về phía trước, giống hệt một bộ cốt giáp, bảo vệ gã vào trong...
Cuối cùng răng nanh mọc ra, gã hoàn toàn hóa thành một con quỷ khổng lồ cao hơn hai trượng! Khắp người quấn quanh quỷ khí, con mắt tham lam.
Thần thông Cực Sát Ngạ Quỷ!
Vì sao gã là cơ quan sư, bình thường lại còn vô cùng lễ phép và biết ăn nói, lại được gọi là Khảm Đầu Nhân Ma?
Bởi vì dưới trạng thái này, thức ăn của gã, chính là đầu lâu!
Thanh trọng kiếm trong tay gã, lúc này cũng phát sinh biến hóa.
Bỗng nghe “Rắc rắc rắc” mấy tiếng.
Thanh trọng kiếm giống hệt cây thương sắt, không ngừng mở rộng về hai phía, mũi kiếm đâm về phía trước, không ngừng bành trướng, cuối cùng khuếch trương thành một thanh đại kiếm to hơn một trượng, được Cực Sát Ngạ Quỷ nắm trong tay.
Trên tinh khung xa xôi, bốn tòa Tinh Lâu sáng lên, ánh sáng Thánh Lâu chiếu thẳng lên trên người Ngạ Quỷ, cường hóa quỷ khu, làm gã duy trì được trí khôn và thanh tỉnh.
Trước kia rất lâu, trong một lần đi làm nhiệm vụ của sư môn, khi gặp thời khắc nguy hiểm, gã đã thức tỉnh thân thể Cực Sát Ngạ Quỷ, ngang nhiên đánh chết địch nhân, thoát khỏi nguy hiểm!
Nhưng vì thần thông này đã làm gã mất đi tâm trí…cuối cùng gã đã cắn nuốt cả đồng môn của mình. Nếu gã không thức tỉnh Cực Sát Ngạ Quỷ thì những đồng môn kia chắc chắn cũng đã chết hết rồi. Cho nên gã ăn hết, ăn những người vốn định sẵn là sẽ chết, thì làm sao lại bị định thành tử tội chứ?
Thật là quá bất công!
Gã khổ sở cầu xin một cơ hội, thề sẽ đánh bại dục vọng mà Cực Sát Ngạ Quỷ mang tới, thậm chí gã nguyện ý để cho người khác hủy diệt môn thần thông này, còn chính bản thân mình thì chịu đình trệ đạo đồ. Nhưng ngay cả cơ hội này gã cũng không cầu tới được, tất cả thân hữu và cả đạo lữ của gã, tất cả mọi người đều muốn gã chết đi.
Gã vĩnh viễn nhớ cái ngày mà bọn họ muốn tử hình gã là ngày mùng chín tháng ba.
Gã vĩnh viễn nhớ cuộc sống khổ cực, cảm giác khi đếm từng ngày từng ngày một tử hình đến, cảm giác kinh khủng cỡ nào.
Gã cảm thấy cả bản thân như muốn sụp đổ!
Sau đó mỗi khi đến ngày mùng chín tháng ba, gã nhất định phải giết chết mấy người mới có thể bình tĩnh trở lại.
Năm đó bên trong tông môn phát sinh rối loạn, tù nhân bị nhốt ở tầng dưới chót nhất phá ngục trốn đi.
Gã cũng đi theo trong một mảnh hỗn loạn, trốn ra lao ngục, từ đây cách xa Mặc môn.
Theo thời gian trôi qua, tu vi cũng ngày càng tiến bộ, gã cũng dần có thể khống chế môn thần thông này, cũng không còn muốn khắc chế bản thân mình nữa.
Dẫu sao thì đầu lâu quả thật rất đẹp...
Vào giờ phút này gã nhìn đối thủ vô cùng cường đại vung kiếm đến, cảm thấy khí tức vô cùng rực rỡ mang đầy tiên khí kia, đói bụng và tham lam làm gã không nói ra lời.
“Hống!”
“Hống!”
Gã chỉ có thể biểu đạt như vậy, tay cầm đại kiếm, chém ra từng đạo hồ quang.
Bí truyền Mặc môn, phối hợp với võ sĩ Thập Cửu Hồ Thức khôi lỗi, lại phối hợp với thân thể Cực Sát Ngạ Quỷ mang tới ý vị như thế nào?
Trong trí nhớ của Hoàn Đào, nó chỉ mang ý nghĩa kinh khủng và mạnh mẽ.
Bên trong Cửu Đại Nhân Ma, trừ Quẻ sư và lão đại, không ai có thể khinh thường gã khi đang ở trong trạng thái này!
Con kiến hôi đang múa may trước mặt kia, làm sao có thể là ngoại lệ?
Hồ quang dày đặc cuồng liệt to lớn, xông thẳng trực tiếp tới mặt Khương Vọng.
Mà Khương Vọng với Ngũ Phủ Đồng Diêu, chỉ dùng Nhân Tự Kiếm, tiến thẳng về phía trước!
Từ xưa tới nay, khi đối mặt với nguy hiểm, đối mặt với khó khăn, đối mặt với tai kiếp đếm không hết, một chữ Nhân kia, luôn đi về phía trước.
Đơn giản như vậy, nhưng cũng kiên định đến như thế.
Dũng cảm như vậy, nhưng cũng khẳng định như thế.
Người có hai chân, trước sau lần lượt thay nhau.
Đi về phía trước, đi tới chỗ cao nhất, đi tới cuối chân trời!
Hồ quang kia mang thanh thế hiển hách to lớn, một đạo một đạo chém tới, nhưng một đạo lại tiếp một đạo tan tành!
Đây thuần túy là lực lượng giao phong, sự va chạm của thế, đối sát của ý.
Khương Vọng đi về phía trước, vì vậy Cực Ngạ Sát Quỷ lui về phía sau!
Cho dù Hoàn Đào đã triển khai ra thân thể Cực Ngạ Sát Quỷ, cũng không cản được một kiếm này!
Nhưng Hoàn Đào không phải một mình tiến công, bây giờ thứ mà Khương Vọng đối mặt, cũng không phải chỉ có duy nhất một đối thủ.
“Ta tới ta tới ta tới! Tới chơi với ta!” Một bóng người vừa to vừa cao, vô cùng khéo léo chui ra đằng trước Cực Ngạ Sát Quỷ.
Hai tay xòe ra, tựa như muốn ôm Khương Vọng, mà chính bản thân lại không hề đề phòng chút nào.
Vạn Ác Nhân Ma, thần thông Ác Báo, lấy người nghênh kiếm!
Yết Diện Nhân Ma Yến Tử, từ đằng sau lưng Cực Ngạ Sát Quỷ nhảy lên thật cao, hai tay giương lên một cái, từ sau lưng nàng có một con cự yến với ánh mắt màu đỏ hung ác giương cánh nhìn xuống, trên đầu nó là một cái bóng mờ mờ đang đứng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận