Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2363: Nhân gian ngóng trông bao năm

Khoảng cách cuối cùng từ thế giới Thần Tiêu đến thiên ngoại, bị Hành Niệm thiền sư thân tử đạo tiêu trong quá khứ xóa sạch.
Huyền Nam Công ra chiêu vào “lúc này”, vốn buộc phải thành công nhưng lại thất bại từ “lúc đó”.
Lúc này thế giới Thần Tiêu đang thăng hoa bản chất, bầu trời là một mảnh mờ mịt.
Chỉ thấy tinh lộ kia uốn lượn ngoài thiên ngoại, rẽ về phương xa, chỉ lối cho Nhân tộc xa quê trở về nhà.
Dưới vòm trời là kim quang rực rỡ của hộ pháp thần tướng, phía dưới là núi non sông ngòi không ngừng sụp đổ rồi lại không ngừng sinh thành.
Rầm rầm! Ầm ầm!
Tuy âm thanh thiên băng địa liệt chẳng lọt vào tai, nhưng Huyền Nam Công vẫn như nghe thấy, trong dòng sông thời gian vĩnh hằng kia, có tiếng vang của giọt nước rơi.
Đó là thời gian tuột khỏi kẽ tay ngươi, là cơ hội ngươi tự tay đánh mất.
Một tiếng ngàn lần vọng, một điểm vạn lần lan.
Ngàn vạn tượng thần trên Thiên Yêu pháp đàn bày trận, tựa như một đóa thần hoa đã tàn lụi một nửa.
Mà vị hộ pháp thần tướng do hắn khống chế này lại giơ cao tay phải, dường như đang từ biệt tiểu tử Nhân tộc kia...
Thật nực cười!
Tuy rằng đây không phải là trận quyết đấu giữa hắn và Khương Vọng, hắn chỉ bỏ sót mất một nước cờ của Hành Niệm thiền sư mà thôi. Nhưng "hiện tại" lại bại bởi "quá khứ", chẳng lẽ còn có thể ngẩng mặt lên được hay sao?
So với thể diện, hậu quả khi Khương Vọng mang tin tức về thế giới Thần Tiêu đi mới là điều quan trọng hơn!
Hắn không thể chấp nhận được.
Hộ pháp thần tướng ánh vàng rực rỡ trực tiếp ngửa ra sau, ngã vào trong dòng lũ gào thét.
Mà có một vệt kim quang phóng lên từ trong dòng lũ, vụt ngang trời cao, chỉ trong nháy mắt đã hạ xuống Phong Thần đài kia, rơi vào thân thể Thần Vương hoàn mỹ không tỳ vết.
Cùng lúc đó, tất cả tượng chư thần trên Thiên Yêu pháp đàn đều ngã xuống.
Bỗng chốc như hoa sen úa tàn.
Phong Thần đài vận dụng thân thể Thần Vương tích lũy mấy vạn năm mới thành, kết cục vĩ đại nhất là Vũ Trinh Đại Tổ quy về nơi này, ngự trị siêu thoát.
Dưới nữa là phương pháp lợi dụng tốt nhất, thông qua Phong Thần đài của Thái Cổ hoàng thành, tìm kiếm một vị thần linh xứng đôi nhất trong Thần đạo Yêu giới, trải qua một đoạn thời gian rèn giũa mới hoàn thành sắc phong, trở thành thần linh đứng đầu Phong Thần đài.
Phong thần như vậy tuy không được siêu thoát, không thể thành Tôn Thần, nhưng thành tựu vị cách của Dương Thần tuyệt đỉnh quả thực không thành vấn đề. Hơn nữa, vị Dương Thần tuyệt đỉnh này hoàn toàn bị Phong Thần đài khống chế, quả là tay sai không thể thích hợp hơn.
Trực tiếp lợi dụng Phong Thần đài của Vạn Thần hải sắc phong vị Thần Vương này làm Thần Chủ của Thần Tiêu thế giới, chính là lựa chọn tốt nhất mà Huyền Nam Công đưa ra trong tình huống trước mắt.
Nhưng cõi này không có thần linh tương ứng để hợp nhất, quá trình Thần Vương tự sinh linh tính là điều không thể tránh khỏi, còn cần Huyền Nam Công từ từ dẫn dắt, tránh để sau khi thành tựu hoàn toàn thoát khỏi ảnh hưởng của Phong Thần đài, triệt để thuộc về bản thân Thần Tiêu thế giới.
Thế nhưng vào giây phút vớt trăng đáy nước này, Huyền Nam Công lại đưa ra một lựa chọn mới!
Hắn cắt đứt hoàn toàn bộ phận bản ngã của mình, đưa toàn bộ vào thân thể Thần Vương này... lấy thân hợp thần!
Hắn vốn đã là một vị Thiên Yêu, chấp chưởng Phong Thần đài đương thời. Đối với hắn mà nói chức vị Dương Thần không có sức hấp dẫn gì. Chỉ có đỉnh cao tuyệt đối mới là thứ hắn dốc hết tâm huyết mong cầu.
Sau một phen cắt đứt như vậy.
Huyền Nam Công ở Yêu giới sẽ không còn khả năng siêu thoát.
Huyền Nam Công tại thế giới Thần Tiêu, sẽ tự phân giải bản thân trong quá trình chuyển biến thành Thần Chủ, thật sự quy về thế giới Thần Tiêu.
Bởi lẽ thế giới vĩ đại đang vươn lên này, bản chất tồn tại của nó chính là hai chữ "mở rộng", cho nên Thần Chủ của thế giới Thần Tiêu, cũng tuyệt đối không thể có sự tồn tại của "bản ngã" chưa đủ mở rộng.
Nhưng phân giải như vậy dù sao cũng cần thời gian, Thiên Yêu Huyền Nam Công lại cố ý kháng cự, thời gian còn có thể kéo dài thêm một chút.
Đối với một vị Thiên Yêu mà nói, trong khoảng thời gian này có thể làm quá nhiều việc!
Ví dụ như tăng tốc độ thăng hoa của thế giới Thần Tiêu.
Ví dụ như ảnh hưởng đến biến đổi của toàn bộ thế giới, để cho tính chất càng tiếp cận với Yêu giới.
Ví dụ như Thần thể hoàn mỹ lơ lửng trên Phong Thần đài Vạn Thần hải kia, chỉ trong giây lát đã khắc họa ra ngũ quan rõ ràng. Loáng thoáng có thể thấy đôi chút bóng dáng của Huyền Nam Công, nhưng toàn thể đã là một khuôn mặt khác... Mỗi một đường nét đều phù hợp với quy tắc của thế gian này.
Phong Thần đài suýt nữa bị Hổ Thái Tuế cướp lấy cuối cùng lại bị Huyền Nam Công đoạt lại, trong Vạn Thần hải đỉnh núi cao vút, sừng sững giữa trời cao. Tựa như một ngọn núi huy hoàng đột ngột vươn lên từ mặt đất, tự đứng sừng sững giữa thế giới đảo điên, thẳng tắp lên tận trời xanh.
Lấy đài cao này làm trung tâm, phong ba bốn phía lắng xuống từng đợt.
Hàng phục Long Hổ, trấn áp phong vân!
Huyền Nam Công lấy thân hợp thần đứng trên thần đài, tay trái giơ lên đã nắm một cây cung mạ vàng khổng lồ. Cây cung này lấy thời không làm thân, nhân quả làm dây, cánh cung khắc có sông núi.
Tay phải của hắn đặt lên dây, kéo dây cung ra thành một vầng trăng tròn.
Lần này ngón trỏ, ngón giữa và ngón cái của hắn mới xuất hiện một mũi tên. Một mũi tên đen thui tản ra lực lượng hủy diệt, hơn nữa mũi tên này còn đang không ngừng ngưng tụ, không ngừng hấp thu.
Huyền Nam Công lấy quyền hành Thần Chủ của thế giới này, điều động lực lượng rải rác trong quá trình thế giới này đột phá trên quy mô lớn ! trật tự cũ sụp đổ, trật tự mới sinh ra, trong đó vốn đã có tương đối nhiều lực lượng sẽ tản mát, nhưng cuối cùng vẫn phải rơi vào trong thế giới này, vẫn sẽ bị thế giới này tiêu hóa.
Nhưng lúc này, Huyền Nam Công lại điều động nó.
Vì vậy ở trên thần đài này, giương cung cài tên, nhìn ra Bắc Đẩu xa xa.
Ngắm chính bắc bắn Tham Lang!
Đâu chỉ có Tham Lang?
Liêm Trinh, Vũ Khúc, Tham Lang, Phá Quân, bốn ngôi sao này, đều phải bắn rụng!
Đương nhiên bốn ngôi sao này không thật sự chiếu rọi đến thế giới Thần Tiêu.
Cho nên mũi tên của Huyền Nam Công là đi theo ánh sao của Khương Vọng, bắn trúng Tinh Quang thánh lâu của Khương Vọng.
Bầu trời sao cổ xưa hạ xuống ánh sao, đón Khương Vọng đi, tuy là nhờ sự trợ giúp của thế giới Thần Tiêu. Nhưng cũng bởi vậy mà Huyền Nam Công có thể thông qua thế giới Thần Tiêu để suy ngược nguồn cội.
Khương Vọng được trợ giúp từ Hành Niệm thiền sư đã chạy ra "thiên ngoại", đương nhiên bước này là tuyệt diệu đến cực điểm, khiến Huyền Nam Công cũng khó mà đuổi kịp. Nhưng Huyền Nam Công vốn dĩ không hề đuổi theo! Mà là lợi dụng lực lượng của thế giới Thần Tiêu để khóa chặt Tinh Lâu trong tinh không cổ xưa kia.
Trước hết phá hủy tín hiệu người này lập ra trong vũ trụ mênh mông, tiếp đó hủy diệt đạo đồ của hắn, lại thông qua liên hệ đạo đồ, cũng hủy diệt luôn thiên kiêu Nhân tộc này.
Đây là thủ đoạn của Thiên Yêu!
Vì sao nói "nay" tất thắng "xưa"?
Hành Niệm thiền sư dù có tài cao thế nào đi nữa cũng là bố cục từ quá khứ. Quá khứ tức đã là việc đã rồi.
Huyền Nam Công dù tài nghệ không bằng người, nhưng lúc này hạ cờ, lại là thiên biến vạn hóa.
Hắn thất bại còn có thể tiếp tục hạ cờ, nhưng Hành Niệm thiền sư lại không thể tiếp tục tiếp nước.
"Trong một thế giới bình thường, thành bại luôn có khả năng tương đối.
Nếu ví nhân quả thành bại của thế giới Thần Tiêu như một cây cung, thất bại là kéo dây cung ra ngoài, thành công là thả dây cung về. Vũ Trinh Đại Tổ đã xóa sạch tất cả thành công, khiến cây cung này... căng dây như trăng tròn, đã kéo đến cực hạn.
Khi thế giới này được thăng hoa, nhân quả được xác lập, cũng là lúc "dây cung" trở về vị trí cũ.
Nhờ có vạn bại mà được một thành công, cây cung này bắn ra mũi tên nhân quả mạnh mẽ nhất từ trước đến nay, bắn trúng thành công mà Vũ Trinh Đại Tổ mong muốn.
Khương Vọng nhìn thấy chính điểm này, trong lúc dây cung bật trở lại cũng gắn thêm mũi tên nhỏ bé không đáng kể của mình vào, chia sẻ nhân quả thế giới Thần Tiêu cùng Vũ Trinh Đại Tổ, lúc này mới có thể mở ra con đường, nắm bắt khả năng trở về nhà của mình.”
Kình phong như đao, khe núi đã bị vùi lấp, Xà Cô Dư phi thân trên những tảng đá hỗn loạn xuyên trời, giọng điệu bình tĩnh giải thích với Trư Đại Lực về con đường tinh tú trên vòm trời, còn thuận miệng lấy cung tên mà Huyền Nam Công tế ra làm ví dụ.
Thân là Thiên Bảng Tân Vương chân chính, tuy ả không thể phát hiện chân tướng thế giới sớm hơn, nhưng khi mọi việc đã gần như kết thúc, nhìn ra manh mối cũng không khó.
Thiên địa dẫu có đảo lộn ầm ầm, mái tóc tím của ả vẫn tung bay theo từng động tác, trông lại có phần nhẹ nhàng thanh thoát.
Trư Đại Lực im lặng không nói gì, gánh song đao trên lưng, linh hoạt nhảy nhót giữa đống đá tảng hỗn loạn, đuổi theo bóng hình tím kia nhanh chóng tiến về phía xa hơn của thế giới này. Bất kể thế giới Thần Tiêu là thế giới như thế nào, cũng đã định sẵn là hắn và Xà Cô Dư sẽ không được hoan nghênh ở đây. Vậy thì về phía xa hơn nữa, tìm kiếm khả năng để tự mình trở nên cường đại.
Có lẽ là nghe Xà Cô Dư dải thích quá nhập thần, có lẽ là thế giới này biến hóa long trời lở đất quá tác động đến tâm thần.
Hắn không chú ý, trong lúc hắn lao nhanh, từ trong ngực hắn trượt ra một khối vải thô, bay trong đá vụn, chẳng bao lâu sau đã bị hắn bỏ lại phía sau.
Đây là một tấm vải thô trông hết sức bình thường.
Thậm chí có thể là giẻ lau mà một tiểu nhị nào đó đã dùng qua.
Không khó phát hiện ra trên đó mấy điểm vết bẩn không rửa sạch được, có lẽ có thể chứng minh nó thật ra là gì.
Chính nó đã bao quanh Hồng Trang kính, lang thang qua lại trong Ma Vân thành.
Chính nó đã bọc Hồng Trang kính, giấu trong ngực Trư Đại Lực.
Lúc Khương Vọng nhảy ra thế giới trong gương, mang theo Hồng Trang kính, lại không mang theo tấm vải thô này. Không biết là xem nhẹ hay là vì để lại kỷ niệm, Trư Đại Lực không vứt bỏ nó.
Lúc này nó "lao" ra từ trong lòng Trư Đại Lực, xiêu xiêu vẹo vẹo bay lên, rời khỏi đất đá xung quanh, lại bay qua khe núi, bay qua dòng nước tuôn trào, bay qua núi cao... Bay đến gần Phong Thần đài cao vô hạn, rồi đột nhiên quay ngược lại.
Trong ánh mắt không dám tin của Linh Hi Hoa, thậm chí nó còn bay lượn linh hoạt, tránh được một kiếm như cầu vồng mà Lộc Thất Lang khẩn cấp đuổi theo.
Tấm vải thô này ắt có vấn đề!
Huyền Nam Công đã theo Phong Thần đài bay lên đến tầm mắt không thể với tới, mãi đến giờ khắc này mới phát giác được điều bất thường.
Lúc này mũi tên đã rời cung bắn về phía Bắc Đẩu.
Ngay trong khoảnh khắc đầu tiên Huyền Nam Công đã nâng cung chuyển hướng, hoàn toàn không kịp tụ lực, từ trên cao nhìn xuống, liên tiếp bắn chín mũi tên. Chín mũi tên liên châu, mũi tên này đâm trúng mũi tên kia.
Mũi tên cuối cùng đã vượt qua cực hạn, mang theo luồng khí xé gió đuôi tên tạo ra, gào thét hình thành vòi rồng!
Mà mũi tên đã đuổi kịp tấm vải thô thần bí kia, xuyên thủng nó!
Không đúng.
Huyền Nam Công tự ý thức được có điều gì đó bất thường.
Thần Tiêu chi tiễn của hắn, chỉ xuyên thủng được ảo ảnh.
Trước khi mũi tên này chạm đến, tấm vải thô kia đã biến mất.
Trên thần sơn lúc này, ngoại trừ Phong Thần đài cao vô hạn, còn có gì nữa?
Còn có khu rừng Lục Đạo, còn có tấm bia ghi chữ trước khu rừng Lục Đạo.
Còn có thứ trước tấm bia đá... một cánh cửa Thần Tiêu bị đè ép vô hạn.
Chính vì sự tồn tại của cánh môn này, thần sơn mới là trung tâm của Thần Tiêu thế giới.
Mặt mày Huyền Nam Công đột biên biến sắc, bước chân rời khỏi thần đài, tay cầm trường cung, đã hạ xuống trước cánh cửa Thần Tiêu to lớn.
Mà hắn chỉ thấy !
Miếng vải thô xấu xí kia đang mở ra, tùy tiện dán vào chính giữa cánh cửa Thần Tiêu màu trắng bạc kia.
Tựa như là... dán một tờ giấy niêm phong.
Trên vải thô có hai vết dầu mỡ lớn nhất, một dựng một chấm, lại giống một chữ "Bặc".
- Giải thích, chữ "Bặc" nghĩa là bói toán. Hết giải thích.
Lộc Thất Lang và Linh Hi Hoa đều không hiểu nổi, quay sang nhìn nhau.
Huyền Nam Công sắc mặt khó coi, nhưng không đợi hắn nói gì, trong cõi u minh tự có một âm thanh già nua vang lên, dường như dán bên tai người nghe, giọng điệu đều đều tuyên bố rằng !
"Lấy danh nghĩa Bặc Liêm ta, phong ấn thế giới này một trăm năm!"
Cảm giác lớn nhất mà âm thanh này tạo cho người ta chính là "hài hòa", mỗi một tiếng phát ra, mỗi một âm tiết đều ở vị trí vừa vặn đúng mực. Thậm chí đến cả núi lở đất nứt, gió gào sấm dậy, dường như cũng đang hòa tấu cùng nó. Nó hoàn toàn phù hợp với quy tắc của thế giới Thần Tiêu, hầu như tương đương với tiếng nói của thế gian.
Thế nhưng nội dung mà âm thanh này truyền đạt lại kinh khủng đến thế.
Bặc Liêm!
Trong bát đại hiền thần giúp đỡ Nhân Hoàng chèo chống Nhân tộc trong thời đại viễn cổ , cái tên này xếp hạng thứ nhất!
Hắn còn có một thân phận tôn quý, chính là sư phụ của Nhân Hoàng. Đúng là dưới sự dạy bảo của hắn, Toại Nhân Thị mới có thể trưởng thành trong thời đại viễn cổ hắc ám kia, trở thành vị hoàng giả đầu tiên của Nhân tộc.
Đừng nói đến tiểu bối như Lộc Thất Lang Linh Hi Hoa.
Ngay cả Thiên Yêu đương thời như Huyền Nam Công, đột nhiên nghe thấy cái tên này, cũng cảm thấy khó tin:
"Bặc Liêm?"
Bặc Liêm đã chết từ thời viễn cổ!
Từ viễn cổ, thượng cổ, trung cổ đến cận cổ, đã trải qua bao nhiêu đại thời đại? Yêu tộc cũng đã sớm từ hiện thế bại trận lui đến Thiên Ngục, sao lại còn có kẻ tự xưng là Bặc Liêm ở đây?
Phải chăng là hư trương thanh thế? Hay là giả thần giả quỷ?
Nhưng uy thế toát ra từ tờ niêm phong Thần Tiêu tiêu rách nát kia lại không thể nào giả mạo. Rốt cuộc thế này là sao?
Bên cạnh bình đài trên núi, giữa biển mây, vốn sừng sững một pho tượng thần tướng cự viên cao lớn. Bên ngoài nó khổng lồ như núi non, bên trong ẩn chứa Vạn Thần Quật máu thịt. Vốn nó đã chết từ lâu, chỉ còn chờ thời gian hủy hoại. Trong biến đổi long trời lở đất của thế giới Thần Tiêu, nó vốn đang tăng tốc tan rã... đã sụp đổ mất nửa thân hình.
Nhưng lúc này, từ trên đại đỉnh đồng xanh khổng lồ nơi Thiên Yêu pháp đàn, bốn chữ "Ngươi thay mệnh trẫm" bỗng nhiên bay vụt ra, rơi vào bên trong pho tượng thần cự viên này.
Đôi mắt trống rỗng của tượng thần cự viên đột nhiên bùng lên hai luồng hồn hỏa!
"Bặc Liêm... Bặc Liêm!"
Hắn há miệng hô lên:
"Trẫm đã khổ sở tìm ngươi rất nhiều năm!"
Thần tướng cự viên há miệng, mặc dù âm thanh không lớn, nhưng tựa như sấm sét giữa không trung, trái lại còn khiến sấm sét chân chính đều phải ngừng lại.
Huyền Nam Công lập tức quỳ một gối xuống, miệng hô Đại Đế. Lộc Thất Lang Linh Hi Hoa càng là cúi rạp người không dậy nổi.
"Ồ?"
Âm thanh già nua kia hỏi.
Bóng dáng của hắn cũng bước ra từ trong cõi u minh.
Đây là một ông lão gầy nhỏ lưng còng, đầu đầy tóc bạc, nếp nhăn hằn sâu, duy chỉ có đôi mắt trong suốt như sao treo trước thần tướng cự viên, bình tĩnh đối mặt.
"Tiểu yêu tìm lão phu có việc gì?"
Thần tướng cự viên cúi đầu cười khẽ, mới nói:
"Khi trẫm ngồi ở ngôi vị chí tôn, thường cảm thấy trên không trung của dòng sông vận mệnh có một vệt âm u tồn tại, nhưng mãi không tìm ra là ai, dùng thủ đoạn gì. Mãi đến hôm nay mới biết được chân tướng! Hóa ra là lão tiền bối thời đại viễn cổ! Lần đó Nhất Chân Đạo Chủ hành thích trẫm, chẳng lẽ là lão nhân gia ngài hỗ trợ che giấu thiên cơ?"
Huyền Nam Công im lặng quỳ một gối, nghe Nguyên Hy Đại Đế nói như vậy, giờ phút này mới dám tin chắc, lão già gầy gò này quả thật là Bặc Liêm.
Bặc Liêm vuốt râu ria lộn xộn, tự đắc nói:
"Bất quá chỉ là thi triển chút thủ đoạn nhỏ mà thôi."
Nguyên Hy khen:
"Tiên sinh thật cao tay, khiến trẫm bị ám sát một trận rất hay, suýt nữa đã bị giết thật!"
Bặc Liêm xua tay:
"Không đáng nhắc tới, không nhắc tới cũng được."
“Cũng phải. So với những Yêu Hoàng trước kia, trẫm quả thực không đáng nhắc tới."
Nguyên Hy tự giễu một câu, lại hỏi:
"Tiên sinh lấy thần thông vô thượng, giấu đoạn thần ý này vào vận mệnh Yêu tộc, mỗi khi Yêu tộc có xu thế trỗi dậy, sẽ ứng vận xuất hiện... Những năm qua, không biết tổng cộng xuất thủ bao nhiêu lần?"
Lão già lưng gù nhỏ bé này chỉ cười khà khà:
"Nhiều không đếm xuể."
Nguyên Hy cười nói:
"Là không đếm xuể, hay là không nhớ nổi? Mỗi lần tiên sinh ứng vận xuất thế, hẳn đều trong trạng thái hoàn toàn mới, không thể có dấu vết nhân quả trước kia, đương nhiên cũng có ký ức về những lần ra tay trước... Nếu không đã chẳng thể ẩn giấu nhiều năm như vậy mà vẫn chưa bị phát hiện."
Bặc Liêm nhíu hàng mi già nua:
"Tiểu yêu này sao khó lừa vậy?"
"Lần này bị trẫm tìm ra, cũng đừng trở lại nữa, được chứ?"
Nguyên Hy giọng nói ôn hòa.
Ánh mắt Bặc Liêm thong thả:
"Vậy phải xem bản lĩnh của ngươi."
Thần tướng cự viên chậm rãi di chuyển cái đầu, liếc nhìn "phong ấn" trên cánh cửa Thần Tiêu, lại ầm ầm quay đầu về, nhìn ông lão nhỏ thó lưng còng trước mặt:
"Ta và tiên sinh cũng coi như cố nhân... Một trăm năm này quá dài! Giảm giá đi! Như thế nào?"
Mỗi nếp nhăn trên dung nhan Bặc Liêm đều rất nặng nề, nhưng nụ cười của lão luôn có cảm giác rất nhẹ nhàng.
Lão cười nói:
"Từ xưa đến nay thiên địa vốn có quy luật của nó, mặc cả cũng là điều không thể tránh khỏi, để lão phu nghe xem thành ý của ngươi như thế nào!"
Nguyên Hy nói:
"Ba nhịp thở."
Bặc Liêm trực tiếp xoay người bỏ đi.
"Khoan đã! Ta còn có một việc chưa nói cho tiên sinh!"
Nguyên Hy vội vàng nói.
Bặc Liêm quay người lại.
Nguyên Huynh trong thần tướng cự viên, ầm ầm nói:
"Ngươi đã chết rồi, Bặc Liêm tiên sinh... Ngươi chết đã rất nhiều năm rồi!"
Bặc Liêm giậm chân mắng chửi:
"Nguyền rủa lão phu ư? Chẳng lẽ lại không biết dòng sông vận mệnh chính là bồn tắm của lão phu hay sao!"
Lão vừa nói vừa xắn tay áo:
"Đợi lão phu giội nước tắm xong, sẽ trấn áp Yêu tộc các ngươi vạn vạn năm!"
Giọng nói của Nguyên Hy bỗng chốc hóa thành tiếng vọng mênh mang, bàn tay tựa non cao ấn xuống bình đài trên núi !
Ào ào ào ào!
Dòng sông thời gian chợt nổi lên tiếng sóng dữ dội, cuộn sách vàng từ nơi sâu thẳm trong thời gian nhảy vọt ra, vô cùng nặng nề mà lơ lửng giữa không trung. Trên đó có đạo văn khắc ghi, chép lại lịch sử không thể sửa đổi.
"Hãy xem bút sử như sắt, sử sách điêu khắc! Nhân Hoàng giết Bặc Liêm, chính Nhân Hoàng đã giết sư phụ của Nhân Hoàng!"
Âm thanh của Nguyên Hy gằn từng chữ từng chữ một, như tuyên đọc khuôn vàng thước ngọc, miêu tả thiên quy địa củ.
“Tiên sinh, nếu không phải ngươi đưa phần lớn lực lượng vào dòng sông vận mệnh, để áp chế vận may của Yêu tộc ta... Với tu vi của ngươi, sao có thể bị thằng nhãi ranh đó chém?"
Ông lão nhỏ thó lưng gù thoáng cái sững sờ trên không trung:
"Ta... đã chết?"
Lão biết lần này mà kết thúc, sẽ là lần cuối cùng của lão. Nguyên Hy lưu lại tàn niệm trên đại đỉnh đồng xanh, chính là vì lão, để xóa bỏ bóng tối ẩn giấu trên dòng sông vận mệnh của Yêu tộc, cho mới chờ đợi ở đây lâu như vậy.
Đúng như Nguyên Hy Đại Đế nói, phần lớn lực lượng của lão đều đưa vào dòng sông vận mệnh, còn giấu thần ý của mình trong vận mệnh Yêu tộc, lặng lẽ tích góp lực lượng. Mỗi khi Yêu tộc có xu thế quật khởi, lực lượng của lão cũng tích góp đến một trình độ nhất định, thần ý này sẽ xuất hiện theo thời vận, bố cục phá hoại.
Mỗi một lần ra tay, đều là một ván cờ hoàn toàn mới mẻ. Mỗi một ván cờ đều không liên quan đến ván cờ khác.
Như thế mới có thể thoát khỏi truy lùng của các cường giả siêu thoát Yêu tộc.
Luồng thần ý này hoàn toàn độc lập với bản tôn của lão, không hề hay biết vật đổi sao rời. Chẳng qua là trong năm tháng dài lâu của mấy thời đại lớn, lần lượt ra tay đối phó Yêu tộc... không muốn người đời biết đến, cô độc đánh từng ván cờ cờ lại từng ván cờ.
Mà lão lại không biết, bản tôn của lão đã sớm chết đi.
Thậm chí đã không còn là chuyện của thời đại này .
Lão vẫn luôn chiến đấu vì Nhân tộc trong thời gian dài đằng đẵng. Nhưng đầu của lão đã rơi, đã hiến tế cho chiến kỳ từ thời đại viễn cổ.
Đây là câu trả lời tàn khốc mà dòng sông thời gian mang đến cho lão.
Là sự thật đẫm máu mà lão luôn tránh né đối mặt, nhưng lại bị Nguyên Hy Đại Đế cưỡng ép đưa đến trước mắt.
Quyển sách lịch sử được nắm bắt trong thời gian, không thể làm giả được.
Trên đời không tồn tại sách sử nào có thể lừa gạt được Bặc Liêm.
Lão già nhỏ thó bị vận mệnh Nhân tộc đè nén đến gù lưng này, tịch mịch ngắm nhìn vòm trời xa xăm.
Nhìn bóng dáng trẻ tuổi đã biến mất trong bầu trời sao kia, đó chính là người trẻ tuổi thuộc về tương lai của Nhân tộc, người đang tỏa sáng ánh sáng Nhân đạo. Cũng chính là "biến số" mà hắn cố ý đưa vào thế giới Thần Tiêu, nhằm phá vỡ toàn bộ cục diện Thần Tiêu.
Quả thực lão không tính toán trước được hùng tâm của Vũ Trinh, nhưng khi thần ý này hiện ra theo thời vận, tất nhiên phải có cảnh giác, phải đề phòng thế giới Thần Tiêu. Cho nên đã có những nước cờ tương ứng.
Mà nào ai có thể tưởng tượng, một quân cờ cảnh giới Thần Lâm, lại thật sự có thể khuấy động phong vân trong cục diện như vậy?
Ông lão này im lặng thật lâu.
Đại khái là nghĩ đến những năm tháng gian nan thấm máu thành lửa kia.
Nghĩ tới việc mình tính toán vô số lần, thiên mệnh đều ở Yêu tộc!
Nghĩ đến học trò mà lão vẫn luôn lấy làm kiêu hãnh, cuối cùng lại giết chết lão.
Lão suy nghĩ quá nhiều, cả một đời này, mỗi một luồng thần niệm đều không ngừng tư duy.
Cuối cùng chỉ nói !
"Ta nghĩ hắn có lý do của hắn."
Tiếng nói vừa dứt, thân hình của lão đã tiêu tán.
Giữa thiên địa không còn âm thanh dư thừa.
Chỉ có một tấm vải gai thô vẫn cô độc dán trên cánh cửa Thần Tiêu. Nếp nhăn trên tấm vải, sâu như những nếp nhăn của hắn.
Khi lão biết được lão đã chết, luồng thần ý này mới thật sự chết đi!
Nguy nga vạn vạn năm, che gió chắn mưa.
Hào hùng trong thế gian, trăm năm cuối cùng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận