Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2266: Thiếu ta, nợ ta, phải trả ta

"Còn chưa cảm ứng được sao?"
Trên tường thành rộng lớn có thể phi được ngựa, Nguyệt Thiên Nô lên tiếng hỏi.
Hai vị nữ ni Tẩy Nguyệt am vừa đi vừa trò chuyện, tất nhiên những binh sĩ tuần tra tường thành bình thường kia không nghe được lời nói của các nàng.
Nữ ni tên Ngọc Chân chỉ lắc đầu. Tăng bào màu xám rộng thùng thình che lấp thân hình mỹ miều, thần thái mị hoặc chúng sinh cũng chìm đắm trong mái tóc cắt ngắn thanh tịnh như nước.
Vì thành công hoán đổi thân xác, hai người bọn họ đã ở chung với nhau rất lâu, cố ý vun đắp tình cảm. Về sau Nguyệt Thiên Nô quyết tâm dùng Khôi Thân cầu đạo, không còn hoán đổi thân xác nữa, nhưng giao tình giữa hai người vẫn được kéo dài.
Nếu nói trong Tẩy Nguyệt am, còn có ai thật sự hiểu biết nhất định về Ngọc Chân, ngoại trừ vị tổ sư trong tranh kia, cũng chính là Nguyệt Thiên Nô nàng. Dù sao nàng ta vừa có giao tình thâm hậu với Ngọc Chân, lại có chút tình nghĩa kề vai sát cánh cùng Khương Vọng.
Đã từng là thủ tọa Diệu Hữu trai đường, tuy rằng thân hủy hồn tán một lần, rất nhiều chuyện cũng không còn nhớ kỹ. Nhưng tầm mắt đã từng là Động Chân vẫn còn lưu lại một phần, có thể nhìn nhận thấu triệt đối với rất nhiều việc đều.
Theo tu vi tăng trưởng, bắt đầu có một số nhận thức vụn vặt trước đây trở về.
Hiện tại nàng đang đi theo một con đường chưa bao giờ đi thông.
Vừa tu Khôi, vừa cầu đạo. Vừa thăm dò đạo đồ, vừa điều chỉnh linh kiện trên người... Mãi đến một ngày, nàng lại ngộ thế giới chân thật, khôi thân này cũng vô hạn tiếp cận với đạo thể lý tưởng. Nàng mới tính là bước ra khỏi con đường này.
Thân người vốn là kỳ tích của tạo vật. Người tu hành bình thường tu hành đến cảnh giới nhất định, đạo thể tự nhiên thành. Nàng lại phải thăm dò từng linh kiện, từng đao khắc lên đường nét hoàn mỹ.
Phải biết nó như thế nào, cũng phải vì sao lại thế.
So với người tu hành bình thường còn khó khăn hơn không biết bao nhiêu lần.
Nhưng con đường tu hành nguy hiểm như thế, sau khi đi sai bước còn có thể quay đầu lại, đã là cơ duyên khó có được.
Nàng không có gì bất mãn.
Sau khi hoàn toàn cáo biệt quá khứ, dùng khôi thân làm bản thể, lấy thân mình làm linh chu, "Tự vượt bể khổ, như Phật của ta" .
Nàng mới tính là chân chính nhìn thấu mình, sau đó mỗi một bước đều đi rất vững vàng.
Con đường khó đi nhất này, mới là con đường lưu ly vô cấu chân chính.
"Ngươi cảm thấy hắn còn sống không?"
Nguyệt Thiên Nô nhẹ giọng hỏi.
Ngọc Chân chỉ tiếp tục tiến về phía trước:
"Còn sống cũng phải tìm hắn, chết rồi cũng phải tìm hắn."
Lúc này, phong tỏa ngoài thành đột nhiên mở ra, thân hình của Đại Sở Hoài Quốc Công và Đại Tề Quân Thần đã khuất xa... Mà tiếng hô chiến tranh của Văn Nhân Trầm đã vang vọng khắp thành.
Cả tòa Võ An thành thoáng chốc sôi sục, binh sĩ nhanh chóng bày trận, vô số tu sĩ cầm đao rút kiếm xông ra ngoài. Chiến xa trên mặt đất lao nhanh, phi chu trên trời như bão táp, từng cỗ nỏ lớn bị đẩy về phía hoang nguyên...
Một trận chiến tranh chủng tộc hùng tráng đột ngột bắt đầu.
Ngọc Chân đã xoay người lại.
Nguyệt Thiên Nô nhận ra quyết tâm của nàng, bước đi vẫn chậm chạp, thậm chí chần chừ:
"Ta chưa từng thích một người, hoặc có thể nói là từng thích nhưng đã quên. Cho nên không thể lý giải nổi."
Nàng có phần mê mang nói rằng:
"Vì sao người ta lại cố chấp với một người khác đến như vậy?"
"Ta không biết."
Lúc này, sóng nước trong giếng cổ đã tan, tâm trạng tịch mịch mà ưu sầu lưu chuyển trong đôi mắt quyến rũ của Ngọc Chân. Giọng nói của nàng còn mềm mại hơn gió:
"Ta chỉ nắm được tâm trạng của bản thân, ta không phải đáp án của người khác."
Nguyệt Thiên Nô hỏi:
"Cho nên tâm trạng của ngươi là gì?"
“Ta nợ hắn thì phải trả lại cho hắn, hắn nợ ta thì trả lại cho ta.”
Ngọc Chân phi thân hạ xuống thành lâu, tăng y phất phới trong gió:
"Sao lại không thể tính toán như vậy chứ."
...
...
Bạch Ngọc Hà dẫn theo vệ đội của Võ An hầu, ngày đầu tiên Võ An thành gây dựng đã từ Viêm Lao thành dời đến đây.
Là thủ hạ chính thống của Võ An hầu, hoạt động trong thành trì kỷ niệm Võ An hầu, luôn có một loại cảm giác trách nhiệm rất khác biệt. Nhưng dưới thế cục hiện tại, với thực lực của bọn họ, ngoại trừ vất vả thao luyện, thật ra cũng chẳng làm được việc gì khác.
Chiến lược của thượng tầng Tề quốc không phải là thứ bọn họ có thể ảnh hưởng. Bên phía Yêu tộc thì bọn họ lại không có thực lực tiếp cận, chỉ nói riêng việc truy tìm kẻ chủ mưu đứng sau màn, Tề quốc và Cảnh quốc liên hợp điều tra cũng không tra ra manh mối gì, bọn họ có thể làm được điều chi?
Thiên Ngục thế giới, quả là một nơi quá tàn khốc đối với kẻ yếu.
Nhưng dưới sự dẫn dắt của Bạch Ngọc Hà, vệ đội hai trăm người mỗi ngày đều diễn luyện binh trận không ngừng. Bọn họ triển khai điều tra thăm dò nhằm vào việc Võ An hầu thất thủ, cũng chưa bao giờ kết thúc.
Như Bạch Ngọc Hà đã nói, có một phần lực thì dốc một phần lực. Thân ở trong thành này, không thể để mất uy phong của hai chữ "Võ An".
Dưới tình huống không hề có điềm báo trước, Văn Nhân Trầm đột nhiên hiệu lệnh tướng sĩ toàn thành xuất chinh Thiên Tức hoang nguyên, thảo phạt Nam Thiên thành của Yêu tộc.
Không thể nghi ngờ đây là đại kỵ của binh gia.
Cho dù trước đây mỗi ngày đều diễn tập chuẩn bị chiến đấu, quyết định chiến sự quy mô lớn này cũng không khỏi quá lỗ mãng.
Nhưng nếu liên hệ đến việc Hoài Quốc công Đại Sở - Tả Hiêu đột nhiên giáng lâm, cân nhắc đến việc Tả Hiêu và Khương Mộng Hùng tự mình xông trận ở tuyến đầu, như vậy tất cả nghi vấn liên quan đến chiến sự đều không còn là nghi vấn.
Hoài Quốc công tự có mưu lược, Quân Thần tự có suy tính.
Đây không phải tin tưởng mù quáng, mà là tiếp nối của vô số lần huy hoàng trong quá khứ.
Người có thể biên soạn binh thư, hành động của bọn họ, bản thân tức là giáo án trên binh thư!
Từ Bạch Ngọc Hà trở xuống, toàn bộ đội ngũ thân vệ Võ An hầu, tất nhiên là không một ai khiếp chiến. Là bộ phận đầu tiên trong toàn bộ Võ An thành đáp ứng mệnh lệnh xuất chinh.
Tập kết ngay lập tức, dưới sự dẫn dắt của Bạch Ngọc Hà, vọt tới cửa thành. Nhưng từ bên cạnh lại có một nhánh Lang kỵ binh uy vũ xông ra, trước một bước giết ra ngoài thành.
Cự lang thân dài hơn một trượng thần uy lẫm liệt, kỵ sĩ trên lưng sói người người mặc giáp, người người cầm thiết thương đặc ruột. Hung khí như thế, căn bản là không cần kỹ xảo phức tạp. Đối địch trên chiến trường, đánh trúng là chết chắc, đụng phải là bị thương.
Trong lúc lao băng băng tới, không có một tiếng tạp âm, không có một ai rối loạn, mấy trăm kỵ binh như một, thế như vòi rồng.
Thương Đồ thần kỵ danh tiếng lẫy lừng, đệ nhất kỵ binh trong hiện thế, tất nhiên có tư cách xung phong phía trước nhất.
Nhưng sau khi lao ra cửa thành, tướng lĩnh cưỡi sói cầm đầu kia lại đột nhiên ghìm chân thú cưỡi, quay đầu lại nhìn lá cờ cắm trên lưng Phương Nguyên Du, như có điều suy nghĩ:
"Các ngươi là người của Tam ca ta?"
Phương Nguyên Du ngơ ngác nhìn nam nhân có khuôn mặt tuấn mỹ đến mức không cách nào hình dung này, không hiểu cho lắm.
Bạch Ngọc Hà cũng từng lên Quan Hà Đài, từng thấy người này và Khương Vọng quen biết nhau, cũng hiểu nam nhân tên Triệu Nhữ Thành này có quan hệ thân thiết như tay chân với Khương Vọng.
Bởi vậy lên tiếng nói:
"Ta là môn khách thủ tịch của Võ An Hầu phủ Bạch Ngọc Hà, đội ngũ này là thân vệ của Võ An hầu, sau khi chúng ta đến Vạn Yêu Chi Môn, vốn phải theo Võ An hầu ra chiến trường xông pha liều chết. Do Hầu gia xảy ra chuyện bất trắc, cho nên dừng lại chờ đợi ở chỗ này."
Triệu Nhữ Thành lại không có ấn tượng gì với Bạch Ngọc Hà, nhưng vẫn rất tôn trọng gật đầu một cái, quay đầu sói nói:
"Đợi lát nữa lên chiến trường, theo ta."
Trong thời khắc sắp lâm trận đối đầu sinh tử này, hiển nhiên lời này còn có trọng lượng hơn bất cứ câu nói nào khác.
Bạch Ngọc Hà chắp tay nói:
"Chỉ cần mũi kiếm của tướng quân chỉ hướng, chúng ta tất không lùi bước!"
Thương lang khổng lồ kia tung người nhảy lên, Triệu Nhữ Thành đã sánh vai cùng Hách Liên Vân Vân, Hách Liên Hao Hổ đi đầu lang kỵ.
"Thế nào, lần đầu tiên tác chiến với Yêu tộc, có căng thẳng không?"
Giọng điệu của Hách Liên Hao Hổ không hề bình tĩnh, tuy quan tâm tới hai tiểu bối, nhưng lại có một loại cảm xúc kích động không thể xóa nhòa.
Đối với hắn mà nói, loại kích động này đã rất lâu rồi không xuất hiện.
Hoàng tộc Đại Mục, Chân Nhân đương thời, lại là một trong những Thống soái của kỵ binh Vương trướng, trên đời này còn có bao nhiêu chuyện khiến cho hắn rung động?
Nhiệm vụ lần này của hắn tới Yêu giới chỉ là đảm bảo an toàn cho Hách Liên Vân Vân và Triệu Nhữ Thành, đối với chiến cuộc Yêu giới gì đó, cái gì mà mở ra chiến trường chủng tộc hoàn toàn mới, hắn không quan tâm.
Nhưng nói thật, chiến tranh chủng tộc đột nhiên bộc phát này là do Hoài Quốc công Đại Sở và Quân Thần Đại Tề liên thủ khơi mào, có thể tham dự vào trong một trận chiến tranh như vậy, hắn khó mà không hưng phấn.
Hai vị Đại tông sư Binh gia cùng nhau phạt yêu!
Còn có gì dễ dàng cảm thụ được mị lực của Binh gia hơn so với việc tham dự một trận chiến tranh như vậy?
Hách Liên Vân Vân chính là con gái của Hách Liên Sơn Hải, trong cơ thể đang chảy dòng máu xanh biếc, đương nhiên sẽ không căng thẳng trong trường hợp này. Nhưng nàng lại hỏi:
"Nhữ Thành, huynh có căng thẳng không?"
"Căng thẳng."
Vị hãn tướng giết chóc vô số trên chiến trường Cảnh Mục, giết ra danh hiệu Thanh Quỷ, giờ phút này lại thì thầm nói:
"Căng thẳng muốn chết."
"Khương Vọng là người tranh mệnh với trời, huynh không cần quá mức lo lắng."
Lúc này có nhiều người, Hách Liên Vân Vân không tiện động tay động chân, liền chỉ lấy roi phất phất con sói của Triệu Nhữ Thành:
"Đợi đến lúc thích hợp, ta sẽ mở Thiên Chi Mâu, giúp huynh tìm người."
"Đừng mở Thiên Chi Mâu, như vậy quá dễ bị phát hiện."
Triệu Nhữ Thành lập tức cự tuyệt:
"Nếu Tam ca của ta còn sống, Yêu tộc mà phát hiện ra chúng ta đang tìm người, thế thì huynh ấy sẽ vô cùng nguy hiểm."
"Huynh nói đúng."
Hách Liên Vân Vân đáp:
"Ta quan tâm tới huynh quá nên mới loạn."
Triệu Nhữ Thành nói:
"Điện hạ đừng làm lỡ việc lớn. Lần này đến Yêu giới, việc rèn luyện và an toàn của ngươi mới là quan trọng nhất. Tìm người là chuyện của ta."
"Tất nhiên sẽ không làm lỡ!"
Hách Liên Vân Vân lớn tiếng nghiêm túc nói:
"Huynh chính là đại sự của ta!"
Cả đội lang kỵ đều im lặng, thiết thương buông xuống, thần lang vùi đầu chạy về phía trước.
Hách Liên Kiệt Hổ chỉ coi như không nghe thấy, nghiêm túc nhìn về phía xa xa.
Nơi đó bóng xanh bóng đỏ quyền kình kích kình dường như đã xen lẫn vào nhau, không ngừng quay cuồng, phủ một bức tranh sặc sỡ trên trời cao.
Lần này Tả Hiêu và Khương Mộng Hùng ra tay, rõ ràng là mang theo khí thế quyết đánh chết Thiên Yêu của đối phương!
Chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, bầu trời kia đã vỡ vụn đi rồi lại hồi phục không biết bao nhiêu lần!
Thiên Yêu Viên Tiên Đình tuy còn đứng vững, nhưng mắt thường cũng có thể thấy được Chu Ý đã lộ rõ vẻ suy yếu.
Phải chăng hôm nay sẽ có Thiên Yêu ngã xuống?
...
Phía sau đội ngũ Lang kỵ, trong kỵ binh cưỡi ngựa đang phi nhanh.
Phương Nguyên Du cắn chặt răng, nắm chặt trường kiếm.
Triệu Nhữ Thành cùng sói chạy ngang với Công chúa Đại Mục, Chân Nhân Đại Mục, dung nhan của hắn là xuất sắc nhất mà đời này hắn từng thấy. Mà phong thái ung dung ra lệnh như vậy cũng đủ thấy thân phận địa vị.
Tuyệt đối là đại nhân vật!
Mà Võ An hầu chính là tam ca của đại nhân vật Mục quốc này!
Trước đây hắn hoàn toàn chưa từng nghe nói Hầu gia nhà mình còn có một đệ đệ như vậy, lại liên hệ đến những điều tai nghe mắt thấy mấy ngày nay, một cảm giác tự hào tự nhiên sinh ra... Thiên hạ ai chẳng biết đến người?!
Nhưng hắn cũng có phần buồn rầu, không nhịn được hỏi Bạch Ngọc Hà:
"Đại nhân, lúc trước Diệp Chân Nhân cũng nói một khi chiến tranh bắt đầu, chúng ta có thể theo lão nhân gia. Hiện tại Thương Đồ thần kỵ của Mục quốc cũng bảo chúng ta đi theo, rốt cuộc chúng ta theo ai?"
Bạch Ngọc Hà đã sớm cân nhắc:
"Người khác có lòng yêu quý Hầu gia, chúng ta không thể thay Hầu gia chối từ. Ta dẫn một đội theo Triệu Nhữ Thành tướng quân, ngươi dẫn một đội đi gặp Diệp Chân Nhân."
Phương Nguyên Cương líu lưỡi nói:
"Chỗ dựa nhiều lắm, may mà chúng ta cũng nhiều người, nếu không thật sự không đủ chia."
Bạch Ngọc Hà không để ý tới lời cảm khái của hắn, chỉ ra lệnh:
"Nhớ kỹ, bất luận Diệp Chân Nhân phân phó điều gì, đều phải hoàn thành không sai lệch. Sau đó, phải bảo vệ Diệp Thanh Vũ cô nương như bảo vệ Hầu gia."
"Tuân lệnh!"
Phương Nguyên Cương nhẹ nhàng kéo dây cương, tự dẫn trăm người lên đường, hai đội nhân mã cứ như vậy tách ra.
Bạch Ngọc Hà dẫn đội theo sát phía sau Thương Đồ Thần Kỵ.
Còn hướng đi của Phương Nguyên Du !
Nguyên một đội Mặc võ sĩ bốn cánh bay ngang trên không trung, mở đường phía trước. Bốn con rối Ngưu Giác Hoành Đao, bốn con rối Ưng Nhãn Trọng Tiễn, bốn con rối Song Kiếm Bạc Giáp, như dải sao quây quần quanh vầng trăng, bảo vệ một chiếc Thải Vân xa lóng lánh hào quang.
Thiếu các chủ của Lăng Tiêu các, đang đứng trong vân xa. Lụa mỏng che mặt, phong thái như tiên.
Mà Chân Nhân đương thời Diệp Lăng Tiêu thì nhảy lên không trung, toàn thân bao bọc trong một luồng khí kình gào thét, đâm thẳng về phía Thiên Tức hoang nguyên, đâm về phía hai chữ "Nam Thiên" kia.
Phương xa đã nghe thấy tiếng hô quát của Anh Dũng bá, Yên Lôi quân một trong Cửu Tốt thế như nước lũ.
Mà cả tòa Võ An thành vẫn đang không ngừng lao ra ngoài.
Một cuộc chiến chủng tộc trước đó không ai ngờ tới đột nhiên bùng nổ ở chiến trường Võ An.
Trận chiến này, phía Nhân tộc có một vạn chủ lực Yên Lôi quân, ba trăm Thương Đồ thần kỵ, hai trăm vệ đội Võ An hầu... quận binh Tề quốc bốn vạn.
Chân Nhân: Diệp Lăng Tiêu, Hách Liên Hao Hổ, Văn Nhân Trầm.
Chân Quân: Tả Hiêu! Khương Mộng Hùng!
Huyết chiến trời chưa lạnh!
Lúc này Khương Vọng hoàn toàn không hề hay biết, thế giới Thiên Ngục này đã vì hắn mà dấy lên một trận đại chiến với quy mô cỡ nào.
Hắn một mình bò qua cánh đồng hoang vu lạnh lẽo tuyết rơi, bò về trong Thập Vạn Đại Sơn. Giờ phút này đang hết sức cẩn thận đi qua núi rừng, lẳng lặng không một tiếng động lẻn qua khe hở trong tầm mắt Yêu tộc, tránh né một đám chiến sĩ Yêu tộc mà hắn hoàn toàn có thể quét ngang.
Đại thành Yêu tộc sừng sững ngoài Sương Phong cốc đã cắt đứt đường về của hắn. Nhưng Yêu giới lớn như vậy, lòng chảo văn minh rộng lớn như vậy, giới tuyến hai tộc dài như vậy, chiến trường hai tộc nhiều như vậy, hắn không tin không có nơi chốn để hắn sinh tồn.
Cuộc đời chỉ đơn giản là một mực đi về phía trước, hôm qua đi đến hôm nay, hôm nay đi đến ngày mai.
Con đường này không thông, thì đi theo con đường khác.
Trong kinh nghiệm của hắn, không hề có hai chữ từ bỏ.
Đương nhiên, thế cục trước mắt quả thực ác liệt.
Đầu tiên là thương thế khó lành, thứ hai là ngôn ngữ không thông, lại còn đường về đã đứt, cuối cùng là tin tức thiếu thốn.
Ngoại trừ tấm bản đồ giản lược do hai tiểu yêu đã vẽ trước kia, ngoại trừ một khu vực nhỏ hẹp trên bản đồ, hắn hoàn toàn không hay về những nơi khác trong lãnh địa Yêu tộc .
Mà dùng thân thể thăm dò bản đồ khu vực đối địch, vốn đã là lựa chọn nguy hiểm nhất.
Hắn từng đánh trận, biết muốn tra rõ khu vực chưa biết trong hoàn cảnh chiến tranh, thường phải trả giá bằng sinh mệnh do thám.
Rất nhiều đội ngũ tiểu yêu bị xua vào sâu trong dãy núi.
Khương Vọng bình tĩnh đứng cạnh quan sát những chiến sĩ Yêu tộc chuẩn bị chiến tranh, xem bọn họ đốn củi tạo xe, kết dây leo làm lưới, đốn trúc tạo tên... Xem bọn họ thu thập các loại độc vật, chế tạo thùng nọc độc, buộc mũi tên thành bó lại ngâm độc ngay tại chỗ. Cũng nhìn bọn họ bố trí đại trận ở trên núi.
Ngoại trừ có thêm hiểu biết nhất định đối với quân đội Yêu tộc, chỉ e thu hoạch lớn nhất ở chỗ những các loại phát âm khẩu lệnh quân sự của những chiến sĩ Yêu tộc này tương đối nhất trí, tương đối dễ hiểu, cho nên cũng làm phong phú thêm vốn từ Yêu tộc của hắn.
Trận pháp của Yêu tộc đơn giản hơn so với trận pháp của Nhân tộc, thuận theo địa thế, có một loại cảm giác chỉ thẳng vào bản chất. Đương nhiên với kiến thức của Khương Vọng về trận pháp cũng không nhìn ra được nhiều thứ.
Trước khi đại trận Yêu tộc thành hình, hắn đã rời xa phạm vi đại trận bao phủ.
Ngay thời khắc này, những chiến sĩ Yêu tộc vào núi dường như nhận được mệnh lệnh gì đó, vội vàng kết thúc bố trí đại trận, bắt đầu rút lui có hệ thống ! hắn không dám theo sau quan sát, mà là đi ngược lại hướng vào sâu trong dãy núi.
Có Chân Yêu trấn thủ chiến trường, hắn không thể mạo hiểm.
Thân thể và tinh thần cũng không cho phép hắn lại xông pha Thiên Tức hoang nguyên một lần nữa.
Khương Vọng hết sức chú ý, ẩn nấp theo sau một đội tiểu yêu đang vào trong núi thi hành nhiệm vụ.
Lướt qua bên một cây đại thụ bị khắc ấn ký hoa kinh cức, Khương Vọng thuận tay xóa bỏ, lưu lại trên thân cây một dấu vuốt thô ráp, ngụy trang thành ác thú phá hủy.
Để đám tiểu yêu này dẫn đường, đồng thời quan sát thói quen sinh hoạt của chúng, học tập ngôn ngữ của chúng, cũng suy nghĩ phương pháp phá vỡ cục diện.
Cứ lượn lờ giữa núi rừng như cô hồn dã quỷ, dẫu áo cũng không phải là kế lâu dài. Tiếp tục qua lại trong kẽ hở tầm mắt của Yêu tộc cũng không khác gì nhảy múa trên lưỡi đao... Con người luôn có lúc hồ đồ, luôn có lúc sai lầm. Nhưng lúc này đang ở trong địa phận của Yêu tộc, lại không thể để mình phạm sai lầm.
Vấn đề tình báo và thương thế, càng thêm cấp bách cần giải quyết.
Đường ra ở đâu?
Nên làm gì bây giờ?
Rống!
Đang lúc suy nghĩ, bỗng nhiên một tiếng rống to vang vọng khắp núi rừng.
Một con gấu lớn màu đen, từ phía trước chạy xồ ra, bẻ gãy vô số gốc đại thụ, khiến cho tiểu đội Yêu tộc làm nhiệm vụ này kinh hãi bỏ chạy tứ tán. Gió tanh thổi qua, rất trùng hợp lại lao thẳng đến trước mặt Khương Vọng!
Con gấu này cao chừng ba trượng, rộng hai trượng, ép ngang tới như một bức tường, hoàn toàn không có không gian để né tránh.
Khương Vọng trợn mắt nhìn.
Trong nháy mắt gió tanh hung ác đều tan đi, con gấu khổng lồ màu đen này bỗng thu lại răng nanh, ngồi phịch xuống, làm bắn tung vô số bụi lá. Mắt gấu trợn tròn, bàn tay gấu ngoan ngoãn đặt lên trên bụng, trông qua có vẻ ngây thơ chân thành.
Nhưng tâm trạng Khương Vọng lại trầm xuống...
Bị phát hiện rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận