Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 696: Ánh tà dương đỏ quạch như máu

Tà dương như máu.
Trận đại chiến trước Tỏa Long quan vẫn đang diễn ra.
Trận chiến này đã kéo dài suốt một ngày một đêm.
Điều khiến người khác chú ý nhất chính là trận chiến này diễn ra ở trên cao.
Hai vị Chân Nhân đương thời liều mạng tranh đấu.
Đương nhiên, rất nhiều người có lẽ chẳng nhìn thấy gì cả.
Trên cao dường như mọc lên hai mặt trời, chói lọi rực rỡ. Còn mặt trời thật thì lại chìm càng ngày càng xa ở phía tây, lúc này cũng bị che mất ánh sáng, nhìn có chút ảm đạm.
Thân Hàn Ân quấn long ảnh màu kim, trong lúc giơ tay nhấc chân đều lộ vẻ ngang nhiên vô pháp.
Trang Cao Tiện còn khá trẻ, ngược lại nội liễm hơn nhiều, không có bất kỳ ánh sáng rực rỡ nào, nhưng vẫn luôn một mực chống cự Hàn Ân.
Trang Cao Tiện vốn ẩn náu trong thâm cung nhiều năm điệu thấp không ra, một khi đột phá liền đạt được thành tựu Động Chân. Điều này càng làm cho sát khí của Hàn Ân cháy mạnh.
Trong hơn một năm qua, lão vẫn luôn muốn tìm cơ hội giết Trang Cao Tiện, không cho y có thời gian để phát triển. Tuy nhiên Trang Cao Tiện luôn tỏ ra thận trọng, cho đến tận bây giờ mới chỉ ra tay một lần ở tiền tuyến Trang - Mạch, cho thấy sức mạnh thực sự rồi sau đó lại biến mất.
Không ngờ lần thứ hai ra tay thì đã là trên chiến trường Trang - Ung.
Điều mà Hàn Ân không ngờ chính là Trang Cao Tiện hoàn toàn không giống mới vào Động Chân, thực lực y mạnh mẽ vô cùng. Cho dù lão trời sinh tự phụ, nhưng cũng phải thừa nhận sau trận chiến một ngày một đêm này lão vẫn không thể hạ gục được y.
Lão tự hỏi bản thân đã tu luyện Cửu Long Bá Điển đến tuyệt đỉnh, không thua gì huynh trưởng Hàn Chu năm đó, vậy thì ra tay giết một Trang Cao Tiện phải dễ như trở bàn tay mới đúng.
Nhưng không ngờ, tuy toàn bộ quá trình đều là lão chèn ép và đánh Trang Cao Tiện, nhưng vẫn không thể giết chết được. Sự bền bỉ của đối thủ thật khủng khiếp, như thể có thể kiên trì mãi mãi vậy.
Mà nhìn toàn bộ chiến trường, sự kiên cường của người dân Trang quốc đâu chỉ được thể hiện ở mỗi trên người Quốc quân Trang Cao Tiện?
Đoạn Ly và Hạ Bạt Đao đã bị đánh đến mức ánh sao Thánh Lâu sụp đổ, nhưng bọn họ vẫn còn đang chiến đấu.
Đao của Hoàng Phủ Đoan Minh đã bị gãy, da đầu cũng bị lột một đoạn, dáng vẻ rất chật vật, tay còn cầm cây đao gãy, nhưng vẫn đang cố chém giết!
Trong một ngày một đêm này, đại quân của Trang quốc đã đánh mất rất nhiều tính mạng ở dưới cổng thành, nhưng thế tấn công phát động vẫn ác liệt như ban đầu.
"Người Trang quốc không thể chết vô ích!"
Câu nói trong huyết thư này của Trần Thạch Khai đã mở đầu và trở thành một vết khắc trong trái tìm của mỗi tướng sĩ Trang quốc.
Đỗ Như Hối, người có thể thao túng cảm xúc của những quân dân này, tựa như Hà Bá trị thủy cũng đã bị đứt một đoạn cánh tay. Đây là cái giá cao mà lão phải trả để thoát khỏi sự đeo bám của Uy Ninh hầu Ung quốc trong cuộc truy đuổi lúc trước.
Hạt giống thần thông của lão đã mọc rễ nảy mầm từ lâu, đơm hoa kết trái. Có được thần thông Chỉ Xích Thiên Nhai, một mình liên tục chinh chiến ngàn dặm cũng không phải là nói quá.
Nhưng lần này có bốn vị Hầu gia Ung quốc truy đuổi vây bắt. Có thể tiến vào Thần Lâm, chẳng ai là dễ đối phó cả. Tầng tầng lớp lớp bí pháp cấm thuật, không ngừng đàn áp việc di chuyển trong không gian của lão.
Nếu ngay từ đầu lão chạy trốn ra ngoài biên giới Ung quốc thì sẽ chẳng có ai có thể đuổi kịp. Nhưng lão đã chọn cách ở lại biên giới Ung quốc để kiềm chế chiến lực mạnh nhất của Ung quốc, ngược lại, lão cũng bị kiềm chế.
Phía Ung quốc đã cử bốn vị Ung hầu đuổi theo và bao vây, điều đó cũng phần nào chứng tỏ rằng việc giết chết Đỗ Như Hối là quan trọng hơn đại thắng ở Tỏa Long quan.
Trong lúc bốn vị Ung hầu truy kích Đỗ Như Hối, bọn họ vừa không cho lão cơ hội để phá hoại nội địa Ung quốc, đồng thời tốn rất nhiều sức lực để bịt kín khả năng Đỗ Như Hối trốn thoát khỏi biên giới Ung quốc.
Đây mới chính là lý do khiến Đỗ Như Hối có thể chống đỡ đến tận bây giờ.
Đã khá lâu lão chưa có cơ hội ra tay phá hoại, mỗi lần tới nơi, một quyền chưa kịp đánh đã phải lập tức di chuyển đến nơi khác.
Bây giờ có vẻ như việc hoàn toàn bị bao vây và giết chết chỉ còn là vấn đề thời gian.
Kể cả bản thân Đỗ Như Hối và bốn vị Ung hầu truy kích, ai cũng biết rằng việc Đỗ Như Hối bại vong chỉ là vấn đề thời gian.
Nhưng bản thân thời gian đã là vấn đề lớn nhất rồi!
Mỗi lần tưởng rằng đã đến lúc, Đỗ Như Hối lại có thể hết lần này tới lần khác kiếm được một khe hở và tiếp tục dây dưa!
"Phấn Qua hầu." Trong một khoảnh khắc giao nhau ngắn ngủi, Uy Ninh hầu, người có lai lịch sâu nhất trong bốn vị Ung hầu truyền đến một đạo linh thức: "Đỗ Như Hối đã chạy không thoát rồi, ngươi đến Tỏa Long quan để thủ thành đi, cần phải đảm bảo một chiến thắng toàn diện, một lần hành động phải đánh bọn họ thật đau!"
Phấn Qua hầu không nói hai lời lập tức cong người bay đi.
Trong số bốn vị Ung hầu tham gia truy kích lần này, gã người không am hiểu vây bắt nhất, mà từ trước đến nay luôn nổi tiếng với sức mạnh giết người tàn bạo của mình.
Nhưng hiện tại với trạng thái của Đỗ Như Hối đã không cần gã tham gia bao vây nữa. Chỉ cần Đỗ Như Hối bị vây lại một lần nữa, ông ta nhất định bị giết, có gã hay không cũng không có gì khác biệt.
Nếu sức chiến đấu đỉnh cao của gã ở chiến trường Tỏa Long quan, ở một mức độ nào đó, cũng có thể ảnh hưởng đến phương hướng của cuộc chiến!
Cảm nhận được sự rời đi của Phấn Qua hầu, áp lực của Đỗ Như Hối giảm mạnh, nhưng trong lòng vẫn chẳng hề nhẹ nhõm hơn chút nào.
Trận chiến đánh Ung lần này là cuộc chiến do lão và Trang Cao Tiện cùng chỉ huy, sau nhiều năm lên kế hoạch và chuẩn bị rất nhiều, vốn hai người nắm chắc vô cùng. Nhưng vẫn có nhiều việc ngoài dự đoán xảy ra.
Việc Hàn Ân đột nhiên xuất quan với phong thái không kém năm đó, một thân một mình mạo hiểm đến đây, vững vàng tọa trấn Tỏa Long quan, là điều thứ nhất.
Phó tướng Đổng A đang trấn thủ hậu phương đột ngột bỏ mình, là điều thứ hai.
Dưới tình huống chẳng biết gì về chuyện ở hậu phương, bọn lão chỉ có thể mạo hiểm, khơi lên một trận quyết chiến. Lúc đó thắng bại của trận chiến đã đi theo một hướng không thể biết trước được.
Việc đã đến nước này, cũng chỉ có thể cố gắng đánh cược một lần.
Nhưng để ngăn chặn bốn cường giả Thần Lâm này một ngày một đêm, lão đã dốc hết sức lực, cố liều cái mạng già này, cũng thực sự không thể làm gì hơn được nữa.
Lão biết rất rõ Phấn Qua hầu rời đi có ý nghĩa như thế nào.
Nhưng cũng chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn, hoàn toàn bất lực rồi!
Thậm chí đến lúc này, lão càng không thể xúc động, bởi vì lão vốn đi lại ở bên vách núi, chỉ cần sơ ý một cái là sẽ rơi xuống vực sâu. Nếu bây giờ lão bị giết trong trận chiến này, sẽ có thêm ba vị Ung hầu Thần Lâm nữa tham gia trận chiến ở Tỏa Long quan... Sau đó trực tiếp cắt đứt hy vọng chiến thắng.
Vì vậy, lão phải thận trọng hơn, cố gắng ngăn cản ba vị Ung hầu càng lâu càng tốt, và chờ đợi... Tỏa Long quan xảy ra thay đổi.
Đỗ Như Hối không phải là người duy nhất đang cố gắng giãy giụa trên bờ vực của sự tuyệt vọng.
Đoạn Ly xé toạc chiếc giáp tàn tạ trên người, trong tay chỉ có một cây thiết giản, gắng gượng chống đỡ những đợt tấn công chính diện, gã nổi tiếng với thể phách và khả năng phòng thủ tuyệt vời, nhưng dưới sự tấn công của cường giả Thần Lâm Lý Ứng cũng đã lung lay sắp đổ từ lâu.
Bốn tòa Tinh Quang Thánh Lâu đã bị đánh nát, gã gần như chắc chắn vô vọng với Thần Lâm.
Hạ Bạt Đao tập trung vào tấn công cũng không khá hơn chút nào, y chỉ còn đúng một tòa Bạch Hổ Thánh Lâu cộng hưởng sát phạt là vẫn đang trụ vững trên tinh không xa xôi, còn ba tòa còn lại đã sớm vỡ vụn thành ngôi sao và về với vũ trụ.
Từ Quốc quân Trang quốc trở xuống, tất cả mọi người đều mong đợi chiến thắng, tất cả mọi người đều đang liều mạng.
Nhưng chiến thắng dường như không phải chỉ cần mong đợi là có được, cũng không phải liều mạng là có được.
"Phù!"
Đoạn Ly phát ra một tiếng thở dốc nặng nề, cắn răng liều mạng xông lên.
Nhưng khi Lý Ứng đang xông tới, lão đột nhiên lộn một vòng, bắt lấy ánh đao đang trào dâng của Hạ Bạt Đao, và nắm được chân thân của gã.
Hạ Bạt Đao dùng Ngoại Lâu đối chiến Thần Lâm, đã là nỏ mạnh hết đà từ lâu, lần này lại xảy ra đột ngột nên không kịp né tránh.
Mà đại thủ của Lý Ứng vặn một cái, đã lôi được cái đầu người này xuống!
Bậc thầy Đao đạo ở Trang quốc, cường giả Ngoại Lâu đỉnh cấp, Chủ tướng Bạch Vũ Quân bảo vệ xung quanh đô thành - Hạ Bạt Đao đã chiến tử như vậy!
Đoạn Ly phát ra một tiếng gào trầm muộn từ trong cổ họng và lao thẳng lên.
Thiêu đốt tất cả đạo nguyên còn lại, chỉ để lại khí huyết.
Cả người y như một huyết nhân.
Phải giữ lão lại, phải giữ lão. Vẫn còn cơ hội... Vẫn còn cơ hội. Trong lòng Đoạn Ly gầm lên như thế.
Nhưng Lý Ứng chỉ hờ hững liếc nhìn y một cái, đột ngột từ mặt đất nhảy lên, lao thẳng lên bầu trời!
Mục tiêu của lão là Trang Cao Tiện!
Đầu của Hạ Bạt Đao lăn xuống, lăn mấy vòng trên chiến trường, hướng về phía Tỏa Long quan.
Trong đôi mắt tức giận đã mất đi tất cả ánh sáng.
Một thân hình to lớn mạnh mẽ chạy đến Quan thành và cắm đại kỳ của Trang quốc lên trên thành.
Đó chính là thiên tướng duy nhất ở Đằng Long Cảnh, người tu hành theo con đường binh đạo cổ xưa của Cửu Giang Huyền Giáp - Đỗ Dã Hổi. Chỉ thấy gã cắm một lá cờ rách nát lên trên Quan thành, sau khi gã dồn đạo nguyên vào thì cán cờ trực tiếp đập vỡ những viên gạch xây thành và cắm rất chắc chắn.
Lá cờ rách nát bay phần phật, cả người gã giống như hổ điên, ngửa mặt lên trời gào thét: "Trăm năm nhục nhã... Hôm nay xin trả lại!"
Tỏa Long quan, phá!
Bạn cần đăng nhập để bình luận