Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 132: Lại không còn cố hương

Đất đai tiếp tục nứt toạc, những khe hở như những con ác thú miệng to, nuốt chửng những người không kịp ứng phó.
Những người đó, đều sẽ bị dung nham "Tiêu hóa".
Người đi đường co giò chạy, kêu khóc ồn ào, nhưng không làm được chuyện gì.
Thật ra, cảnh tượng này không chỉ xuất hiện trong Phong Lâm thành, mà xuất hiện trong toàn Phong Lâm thành vực!
Các trấn các thôn, hầu như nơi nào cũng có.
Phạm vi lớn như thế, đất nứt kinh khủng như thế, vậy mà trước đó triều đình lại không hề có bất kỳ phát hiện nào!
Dẫn đến toàn bộ Phong Lâm thành vực xảy ra thảm trạng tử vong thảm thiết nhất từ khi Trang Quốc dựng nước tới nay.
Trước khi khe nứt đầu tiên xuất hiện, Ngụy Khứ Tật đang ở trong phủ thành chủ đã có cảm ứng.
Hắn nhanh chóng đoán ra, đây là một trận đại tai họa sẽ lan khắp Phong Lâm thành vực!
Ngụy Khứ Tật đứng trong phủ thành chủ, nhìn về phía thành vệ quân, nơi đó có huyết mạch chí thân của hắn, nhi tử của hắn.
Nhưng cũng chỉ nhìn một cái mà thôi.
Rồi sau đó người cuốn thành cơn lốc, xuất hiện trên bầu trời Phong Lâm thành!
Đây là lựa chọn của hắn.
Loại địa tai cấp bậc này, hắn phán định chính là nhân họa. Nếu có thể kịp thời tìm được ngọn nguồn tạo ra tai nạn, có lẽ sẽ vẫn có thể vãn hồi được một chút.
Hắn ở trên không trung, di chuyển lên chỗ cao hơn, hắn muốn dẫn dắt cơn lốc từ chỗ thật cao, để giúp mình mở rộng cảm giác ra cực hạn.
Nhưng ngay lúc này, hắn thấy một đôi mắt.
Một đôi mắt chỉ có tròng trắng.
"Kiệt kiệt kiệt kiệt, toàn bộ Phong Lâm thành vực, ai cũng đừng hòng chạy trốn!"
Một quả đấm từ trên trời hạ xuống, một quyền đánh hắn rơi khỏi trời cao!
Oanh!
Ngụy Khứ Tật bị đánh bay vào trong khe nứt.
Người này nói năng vô cùng kĩ xảo, vừa mới lên tiếng đã phán định hành động bay lên không của Ngụy Khứ Tật chính là để chạy trốn.
Mọi hành động để cứu viện của cả Phong Lâm thành lập tức trở nên tán loạn.
Ngay cả thành chủ cũng lựa chọn chạy thục mạng, tu sĩ cũng vậy, làm gì còn có ý chí chiến đấu?
Nhưng Ngụy Khứ Tật đã không lo được những thứ này.
Cơn lốc cuồng bạo đẩy dung nham ra, đưa hắn bay lên.
Giọng mang kinh ngạc: "Đổng A ở đâu? Sao ở đây lại có tu sĩ Ngoại Lâu Cảnh?"
Lục phẩm Đằng Long, ngũ phẩm Nội Phủ, tứ phẩm Ngoại Lâu.
Mở cánh cửa thiên địa rồi, thì mỗi cảnh là một thiên địa.
Nội Phủ Cảnh là thăm dò thân xác cực hạn, có cường giả còn lấy được thần thông.
Đến Ngoại Lâu Cảnh.
Tứ thánh linh trung khởi cao lầu. Ngoại Lâu Cảnh dẫn dắt tinh thần lực, thành lập tứ thánh chi lầu, đón lấy ánh sao, đăng lâm ngoại vực, uy năng vô cùng.
Nên mạnh như Ngụy Khứ Tật, là cường giả trong Nội Phủ Cảnh, nhưng chỉ một quyền là bị đánh rơi!
Nhưng không có câu trả lời.
Chỉ có tiếng kêu la huyên náo, tiếng kêu khóc nức nở, từng tiếng lọt vào trong tai.
Cả tòa thành, đều đang rên rỉ.
Đất nứt bất chợt xảy ra, từng nhóm người trong nháy mắt rơi xuống, bị dung nham nuốt chửng. Những người còn ở lại, thì rơi vào khủng hoảng.
Với thực lực của Đường Đôn, trong địa tai cỡ này, rất khó mà may mắn tránh khỏi.
Nhất là khi Khương Vọng có dự cảm mãnh liệt, địa tai này chẳng qua chỉ là bắt đầu!
Nhưng hắn không có cách gì.
Bạch Cốt Độn Pháp là phương pháp duy nhất vượt qua được tốc độ cực hạn của bản thân mà Khương Vọng có, giúp hắn lập tức chạy tới chỗ Khương An An.
An nguy toàn thành gì đó, hiến tế thọ nguyên gì đó, hắn đều không có tâm trí nghĩ tới.
Hắn chỉ có một mình, chỉ lo được cho Khương An An.
Trong tòa thành này, hắn có rất nhiều quyến luyến. bằng hữu, đồng môn, huynh đệ, sư trưởng...
Có món ăn hắn thích, phong cảnh hắn ưa, rượu hắn mê...
Trong tòa thành này có Lăng Hà, có Triệu Nhữ Thành.
Hắn có thể liều mạng vì bất cứ ai trong số họ, đây là chuyện không cần phải nghi ngờ.
Nhưng nếu cái mạng này chỉ dùng được một lần, hắn chỉ có thể dành cho muội muội. Thậm chí ngay cả bản thân mình, hắn cũng còn không nghĩ tới.
Chỉ có thể là Khương An An!
Lúc Khương Vọng xuất hiện ở Minh Đức Đường, đám trẻ con đang chạy loạn, khóc um sùm.
Lão tiên sinh dạy học hô to: "Bọn nhỏ! Qua đây ra sau lưng ta! Qua đây ra sau lưng ta!"
Ông không biết ra sau lưng ông thì được ích lợi gì, ông chỉ là làm theo bản năng, nghĩ mình là tiên sinh, thì phải đối đầu với nguy hiểm trước.
Trên thực tế, ông chỉ là một lão nhân, không có chiến lực, một người khỏe mạnh nào cũng có thể ung dung đánh ngã ông. Ông chẳng cứu nổi ai, không bảo vệ được ai.
Khương Vọng xuất hiện từ trong bạch quang, nhìn thấy ngay gương mặt kinh hoàng của Khương An An trong đám học sinh.
"Thiếu niên lang!" Lão tiên sinh dạy học nhận ra Khương Vọng, hô to: "Cứu bọn trẻ, cứu bọn trẻ!"
Mắt đỏ bừng đầy tia máu, trong nháy mắt bị nước mắt áy náy lấp đầy.
Nhưng Khương Vọng không có lựa chọn.
Hắn chỉ có thể ôm lấy Khương An An, tay còn lại tiện thể dắt một bé gái nữa, lại hóa thành bạch quang, lao ra ngoài thành!
Hắn không dám dừng lại, không thể dừng lại, mà cũng không có cách nào dừng lại!
Sự mạnh mẽ của hắn, chỉ ở trong phạm vi Chu Thiên cảnh mà thôi, đối mặt với thiên địa tai kiếp này, hoàn toàn bất lực.
Bạch quang nhanh chóng xuyên qua Phong Lâm thành, xuyên qua những thôn trang quen thuộc, một đường lao ra khỏi Phong Lâm thành vực.
Khi bạch quang tan biến, Khương Vọng hạ xuống, bên người chỉ có hai tiểu nữ hài vẫn còn chưa tỉnh hồn.
Khương An An và bằng hữu, Tống Thanh Chỉ.
Cái này đã là hắn năng lực cực hạn.
Vị trí họ đang đứng lúc này, là Tây Sơn ở hướng đông bắc, sau lưng là dãy núi Kỳ Xương.
Nơi này có thể nhìn thấy toàn bộ Phong Lâm thành vực, nhưng trong tầm mắt của họ hiện giờ, đều bị sương mù tràn ngập.
Khương Vọng nhận ra, đây là loại sương mù mà hồi đó họ nhìn thấy ở Tiểu Lâm Trấn.
Loại sương mù che giấu hiện thực và u minh!
Dưới sự bao phủ của sương mù này, cả Tiểu Lâm trấn gà chó cũng chẳng còn. Giờ phạm vi ảnh hưởng của nó đã lan đến toàn bộ Phong Lâm thành vực, kết cục sẽ như thế nào?
Hắn không dám tưởng tượng.
Khương An An chợt bật khóc òa, ôm lấy Khương Vọng, kêu: "Ca, tóc của ngươi!"
Khương Vọng kéo đứt đạo kế, để mái tóc dài xõa ra, mới biết tóc của mình, đã trở nên trắng xóa xác xơ từ lúc nào.
Mang hai đứa bé, trong tích tắc vượt qua toàn bộ Phong Lâm thành vực, vượt xa tốc độ cực hạn của hắn rất xa.
Cái giá phải trả chính là... tóc bạc trắng vì mất tuổi thọ.
Mãi đến lúc này, Khương Vọng mới tỉnh hồn lại từ trong đau đớn vô bờ, cảm nhận được sự yếu ớt, vô lực trước giờ chưa từng có.
Hắn chưa từng trải qua, nên không biết đó là cảm giác "Già yếu".
Lúc còn trẻ có thể thức cả đêm không ngủ, học tập, tu luyện, chơi bời, tinh lực vô cùng. Đến khi lớn tuổi, ánh trăng vừa lên, mí mắt lúc nào cũng nặng tựa thiên quân.
Sinh mạng ở những thời điểm khác nhau, có hình dáng khác nhau.
"Nhuộm đấy, nhìn đẹp không?" Khương Vọng xoa đầu An An, tận lực ra vẻ tự nhiên.
Nhưng giọng vừa ra khỏi miệng, ngay cả chính hắn cũng giật nảy mình.
Sự uể oải yếu ớt này, là giọng của Khương Vọng hắn ư? Thật sự là giọng của thiếu niên lang mười bảy tuổi?
"Đẹp!" An An gật mạnh đầu.
Mới vừa rồi, cô bé gặp phải thiên địa kịch biến, gặp phải tai nạn khủng bố chưa từng gặp bao giờ.
Ngay lúc sợ hãi cực kì, lại được ca ca như thiên thần hạ phàm tới cứu.
Chưa kịp nói lời từ biệt đã phải chia tay với tiên sinh và đồng môn trong học đường, cô bé không biết đó là sự chia ly sống chết vĩnh viễn.
Ca ca cùng trải qua tai nạn, trở nên thay đổi rất nhiều, già hẳn đi.
Quay đầu nhìn về phía nhà mình, nhưng cô bé không nhìn thấy gì. Chỉ có sương mù đáng ghét che khuất tất cả, từ từ che đậy tất cả.
Bé dù gì cũng chỉ mới năm tuổi, chưa biết được những việc này có ý nghĩa thế nào.
Bé chỉ muốn cố gắng để ca ca không quá khó chịu.
"Đẹp lắm..." bé nắm lấy vạt áo ca ca.
Thời khắc này, trong lòng Khương Vọng có một sự mềm yếu chưa từng có.
Hắn từ từ ngồi xổm xuống, ôm lấy muội muội, áp trán mình vào trán bé, không nói ra lời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận