Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 103: Ai tới viết chính nghĩa

"Đây chính là việc thứ hai ta muốn ngươi làm." Bạch Liên yếu ớt nói: "Cứu thủy tộc vô tội kia."
Giọng nói của nàng như vang bên tai Khương Vọng, như chui vào lòng hắn, tra hỏi linh hồn của hắn: "Cho nên, ngươi bây giờ định làm thế nào? Từ chối hay đồng ý?"
Khương Vọng rút kiếm.
Hắn lao ra khỏi nơi ẩn thân, người và kiếm nối thành một dải, xuyên qua không khí, nhanh chóng vọt tới chỗ người áo đen.
Người áo đen dám làm loại chuyện này ở Thanh Giang, đương nhiên là lúc nào cũng duy trì cảnh giác, sẵn sàng bắt pháp quyết.
Một tấm chắn như màng nước xuất hiện, chắn trước người hắn.
Kiếm của Khương Vọng chạm phải, tiếp tục xuyên vào, khí tím tận trời.
Người áo đen để tự vệ, đành phải nắm lấy cái túi vải đang vác trên vai đập về phía Khương Vọng.
Nếu đổi thành trước kia, khi đã xuất ra một kiếm hung mãnh như này, Khương Vọng không thể nào thu hồi lại được.
Nhưng qua khoảng thời gian so tài với Triệu Lãng, hắn đã luyện được cách kiểm soát Tử Khí Đông Lai của mình.
Kiếm thế lập tức tản đi, Khương Vọng đưa tay ra nhận lấy túi vải, xoay người một cái, vừa hóa giải kình lực, đồng thời tập trung đề phòng đối thủ.
Nhưng người áo đen kia đã thừa cơ hội này bỏ chạy.
Hắn làm loại chuyện này ở Thanh Giang, nếu bị Thanh Hà thủy quân bắt được, sẽ lập tức mất mạng, ai tới không cứu nổi, nên hoàn toàn không dám ham chiến.
Khương Vọng không đuổi theo, vung kiếm cắt túi vải, thấy bên trong là một bối nữ đã hôn mê.
Nàng ta có vẻ ngoài giống hệt một mỹ nhân nhân tộc, khác chăng là trước ngực có thêm hai cái vỏ sò.
Khương Vọng vội cởi áo khoác, che thân cho nàng ta, tiếp theo kiểm tra hơi thở, thấy nàng ta còn sống, lập tức bắt pháp quyết, tụ ra một mảng hơi nước, phủ lên mặt nàng ta.
Bối nữ yếu ớt tỉnh dậy, nhìn thấy Khương Vọng thì không khỏi thất kinh, tiếp sờ lên người thấy được đắp một cái áo, mới có mấy phần an tâm.
"Cô nương đừng sợ." Khương Vọng hiền hòa: "Kẻ bắt ngươi đã bị ta đuổi đi, ngươi có thể trở về Thanh Giang được rồi."
Bối nữ nắm lấy áo, đôi mắt vừa kinh sợ vừa u buồn, giọng mềm nhũn: "Ta tên Tiểu Sương, xin hỏi cao tính đại danh của ân công?"
"Tên ta không quan trọng. Ta chỉ muốn cô nương biết, trong nhân tộc không phải ai cũng là người xấu. Có người sẽ hại ngươi, nhưng cũng có người sẽ cứu ngươi. Đêm đã khuya lắm rồi, mời cô nương mau trở về, để người nhà khỏi lo lắng."
Thủy tộc đều là tu đạo trời sinh, không phải loại yếu ớt mặc cho người ta làm thịt.
Bối nữ Tiểu Sương nhìn Khương Vọng chăm chú, kéo áo lên che mình, hóa thành một dòng nước, nhảy vào Thanh Giang cuồn cuộn.
"Được rồi, mỹ nhân đã đi xa rồi!" Bạch Liên đến lúc này mới xuất hiện trước mặt Khương Vọng, còn cố tình đưa tay ra khua khua trước mắt hắn, chẳng quan tâm hắn đang nghĩ cái gì.
Khương Vọng bừng tỉnh lại, thấy trên tay Bạch Liên còn đang xách một người áo đen.
"Đây là?" Khương Vọng cau mày.
Đôi mắt xinh đẹp của Bạch Liên nhìn thẳng vào mắt hắn, nở nụ cười yêu kiều: "Ta nói cho ngươi biết, chuyện bắt cóc thủy tộc để kiếm ăn, không phải thế lực bình thường mà làm được. Tối nay ngươi đã lộ mặt, nếu để cho hắn chạy thoát, không tới một ngày, thế lực sau lưng hắn sẽ mò ra tất tần tật mọi thông tin về ngươi, tới lúc đó, không chỉ một mình ngươi phải gánh chịu hậu quả, mà bằng hữu của ngươi, huynh đệ của ngươi, tỷ muội của ngươi..."
Nàng cười, ném người áo đen xuống đất: "Cho nên, bây giờ ngươi có một cái lựa chọn."
Gần như nàng ta vừa mới dứt lời, kiếm của Khương Vọng đã xẹt qua cổ người áo đen chỗ yếu hại vạch qua.
"Ta không có lựa chọn nào hết."
Khương Vọng thu kiếm vào vỏ, dáng vẻ cứng rắn: "Thứ ngươi muốn nói, chẳng phải cái này sao?"
"Không phải." Bạch Liên cười: "Cái ta muốn nói là, sau lưng người này, là Tập Hình Ty, là Trang Đình, là cái nơi mà ngươi muốn tới đó!"
Có vẻ nàng ta vui lắm, vui tới mức trong giọng nói không che giấu nổi niềm vui.
Mặt Khương Vọng trầm như nước.
"Ta không tin." Hắn nói.
"Vậy ngươi giải thích thử, là đồng minh mấy trăm năm, tại sao Trang Đình lại sợ thủy tộc Thanh Giang bạo động? Tại sao quân của thủy tộc Thanh Hà chỉ cần nhích một cái, là toàn bộ thành vệ quân của cả quận Thanh Hà đều được điều động để đối phó? Khiến xuất hiện một điểm yếu lớn như thế, khiến thảm án của Tiểu Lâm trấn trở thành sự thực?"
Bạch Liên nói tiếp: "Đó là vì bọn chúng quá biết bọn chúng đã làm gì. Quá biết một khi bị bắt được chứng cớ, thủy phủ Thanh Hà sẽ bất chấp tất cả, gây nên đại chiến!"
Khương Vọng im lặng.
"Trang Đình, ở trong lòng ngươi là như thế nào? Quang minh? To lớn? Như một người phụ thân?"
"Ngươi thật sự nghĩ trước khi xảy ra chuyện tiểu Lâm trấn, toàn bộ nhân lực của Tập Hình Ty được điều động, đều là để đuổi giết Thôn Tâm Nhân Ma?"
"Chỉ một tên Thôn Tâm Nhân Ma, đáng để điều động nhiều người như vậy? Không, mục đích chính là để bảo vệ đám thú dữ kia đó..."
Khương Vọng không thể im lặng thêm được nữa, giọng trầm hẳn đi: "Ngươi chẳng khác gì ma quỷ, ta đang bị ngươi kéo từng bước một xuống vực sâu."
"Đừng có nói oan cho ta, ta đâu có lôi ngươi từ đỉnh Ngọc Hành tới đây đâu, đều là do ngươi tự quyết định mà, không phải hả?"
"Ngươi rất hiểu về ta. Trông thì giống ngươi cho ta lựa chọn, nhưng ngươi biết ta không có lựa chọn." Khương Vọng nhìn nàng ta: "Rốt cuộc ngươi là ai? Ngươi có mục đích gì?"
"Ta là..." Bạch Liên đang định cho hắn câu trả lời, thì lại chợt chuyển, buột ra một tiếng cười nhạo: "Ân nhân cứu mạng ngươi."
"Ta rất cảm ơn ngươi đã cứu ta. Nhưng nói thật, ta ước gì ngươi đừng cứu ta." Giọng Khương Vọng mang theo khổ sở. Đó là sự đau đớn khi tín ngưỡng bị sụp đổ. Hắn đang cố gắng lấy lại phương hướng từ trong suy sụp.
Quá trình này, rất đau khổ.
"Vậy ai sẽ lo cho muội muội của ngươi?"
"Các huynh đệ của ta nhất định sẽ chăm lo cho nó rất tốt."
"Ngươi ngây thơ quá! Trên thế giới này không có ai nhất định là sẽ luôn luôn chăm sóc cho ai. Cho dù là ngươi cũng chưa chắc làm được, đừng nói đám huynh đệ kết nghĩa kia của ngươi. Phương Bằng Cử chết thế nào, ngươi quên rồi sao?"
Khương Vọng trầm giọng: "Ngươi thật xấu xa!"
"A." Bạch Liên khẽ xùy một cái: "Ta chỉ là không ngây thơ thôi."
"Làm xong việc rồi, ta đi trước." Khương Vọng không muốn nói nữa, hắn chưa bao giờ thắng được Bạch Liên trong môn ăn nói.
"Trước khi đi, ngươi không ngại thì nghĩ thêm một vấn đề nữa đi." Bạch Liên ở sau lưng hắn nói: "Nếu hiến tế những người đó của Tiểu Lâm trấn, để cứu được nhiều hơn người dân cùng lâm vào loại hoàn cảnh này, giải cứu tình cảnh đáng buồn bị coi là lương thực tàn nhẫn của bọn họ, vậy bọn họ có còn là tà ác không?"
Bạch Liên nhìn vào lưng hắn, chờ hắn suy nghĩ, mong hắn thay đổi suy nghĩ. "Hoặc là, một loại chính nghĩa khác?"
Khương Vọng dừng bước, xoay phắt người lại! Hắn đè mạnh xuống kiếm, mái tóc dài tung bay!
"Đám tạp chủng khốn kiếp đó! Dù có lấy lý do gì, dù có mượn cái cớ gì, không dính dáng tí nào tới hai chữ chính nghĩa! Bạch Liên, ta thiếu ngươi một cái mạng, nhưng nếu ngươi với bọn chúng là một phe, thì cái mạng này ngươi cứ lấy về!"
Tiếng gió và ánh trăng, đều lặng đi một thoáng.
Bạch Liên ngẩn người, sau đó cười dịu dàng: "Nói cái gì vậy, ta với ngươi là một phe."
"Có một số việc không thể đưa ra đùa được đâu, Bạch Liên." Khương Vọng rất nghiêm túc nói.
"Biết rồi biết rồi." Bạch Liên gật đầu cho có, đang định nói gì đó, thì chợt vỗ một chưởng về phía Khương Vọng, kình khí nhu hòa đẩy Khương Vọng xoay người trên không trung, đẩy hắn bay đi cả hơn mười trượng.
"Đừng quay đầu lại. Đi đi!"
Khương Vọng lơ lửng giữa không trung, không dám quay đầu.
Bởi vì hắn đã cảm nhận được một uy áp kinh khủng đang đè xuống, như núi cao, như thác lũ.
Khiến hắn lập tức vận toàn lực mà chạy, vậy mà vẫn kịp thoáng nhìn thấy sau lưng mình bừng lên một luồng sáng trắng rực đến chói mắt.
Ánh sáng đó vô cùng mạnh mẽ, vô cùng nhức mắt.
Trong một cái nháy mắt đó, gần như đã làm toàn bộ thính giác, và thị giác bị tê liệt.
Cho dù chỉ quay lưng về phía nó, cho dù chỉ là nhìn thấy chút dư quang.
Cũng đã khiến mắt người ta đau nhói, nước mắt ào ạt tuôn ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận