Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1443: Hắn là ai (1)

Chủ tướng mười doanh đã có tám vị trí, điều này mọi người đều biết.
Hai vị trí còn lại cũng chỉ có Điền Thường, Văn Liên Mục, Lôi Chiêm Càn có thể cạnh tranh với Cao Triết hắn. Còn những thiên kiêu ở bên ngoài Tề Quốc căn bản không nằm trong phạm vi suy nghĩ của hắn ta.
Trận chiến đột nhiên xảy ra này nhìn như rất kịch liệt nhưng xét về bản chất thì chỉ là va chạm giữa thế hệ trẻ của Tề Quốc và Cảnh Quốc mà thôi. Hai bên đều phải kiểm tra chất lượng của đối phương chứ không muốn tăng cường độ kịch liệt.
Nếu đất nước bá chủ dốc sức mà tranh. Tượng, Húc là quốc gia chỉ sợ đều sẽ bị đánh thành phế tích.
Cho nên đứng ở góc độ hai nước Tượng và Húc, bọn họ cũng tình nguyện vì mình mà đại diện cho trận chiến này. Ít nhất là sau cuộc chiến còn được nước bá chủ bồi thường cho mình.
Hai quyền đánh nhau, không thể không chọn.
Cho nên mới có cục diện lần này, thiên kiêu trẻ tuổi của hai nước Tề Cảnh đi đến Tinh Nguyệt Nguyên, được xưng là quần tinh tranh vinh.
Cho nên thống soái của Đấu Ách quân Vu Khuyết chỉ ở Vạn Hòa miếu xem voi chứ không tới chiến trường Tinh Nguyệt Nguyên, chính là thể hiện thái độ này. Trên thực tế là thi triển uy thế trong thiên hạ chứ không phải ra oai với Tề.
Tinh Nguyệt Nguyên, ngoại trừ các quốc gia bên ngoài Tề Cảnh, đều là nhân vật cổ vũ mà thôi.
Dưới tình huống tám người đã ổn định chỗ ngồi, Cao Triết tự nhận là đã muốn mở miệng trước, rất có thể để cho mọi người bán hắn một cái mặt mũi, nhằm vào một cái danh ngạch.
Dù sao với Cao Triết thì hắn ta là một trong số ít người không nhiều, danh môn công tử đã xác lập vị trí người thừa kế, hơn nữa vòng giao tiếp vô cùng có sức nặng. Yến Phủ, Khương Vọng, Trọng Huyền Thắng, Lý Long Xuyên... Đều là thường đi uống rượu chơi bời. Hôm qua tuy có một chút mâu thuẫn nhỏ, nhưng cũng không ảnh hưởng đến đại cục. Cao gia và Trọng Huyền gia có liên quan lợi ích, Cao Triết hắn cũng có giá trị đầu tư cực lớn!
Nhưng Cao Triết vừa dứt lời, Lôi Chiêm Càn đang ngồi ở đối diện lập tức ngước mắt lên nhìn hắn ta.
Người này ngồi như hổ vậy.
Đôi mắt kia như biển giận dữ.
"Về văn hay là võ ngươi chọn đi." Lôi Chiêm Càn nói.
Cao Triết: ...
Ngươi con mẹ nó có bệnh không?!
Có hai vị trí, ta vừa mở miệng, ngươi đã đòi so tài với ta ư?
Ta nói là một chút ưu thế của ta, ngươi cũng có thể nói một chút ưu thế của ngươi, mọi người cùng nhau thương lượng một chút không được sao?
Con mẹ ngươi nhìn xem cái vị trí kế tiếp có ai tranh giành, chọn quả hồng mềm nhất để bóp không được sao?
Lẽ nào lại như vậy, khinh người quá đáng!
Nhưng dưới tình huống như thế, hắn tuyệt đối không có khả năng đi lên liền tỏ ra yếu thế, bằng không "Vì Đại Tề mà lập công" liền thành một chuyện cười.
Cho nên hắn cười lạnh nói: "Văn so thì như thế nào? Võ cạnh thì thế nào?"
Kỳ thực nghe Cao Triết lên tiếng, Văn Liên Mục vốn muốn nói một câu: "Nói đến binh pháp thì ta liền không mệt." Nhưng thấy Lôi Chiêm Càn mở miệng liền kiềm chế trước.
Lúc này nghe Cao Triết mạnh miệng càng tỉnh táo hơn, phấn chấn bừng bừng vểnh tai lên nghe.
Vấn đề lớn nhất của Cao Triết chính là không hiểu rõ, ở điểm này hoàn toàn giống hệt như Cao Khánh bị phế bỏ kia. Toàn bộ Tịnh Hải Cao thị, nhân vật ưu tú nhất thế hệ trẻ có lẽ là Cao Kinh, đáng tiếc đã thất thủ trong bí cảnh Thiên Phủ.
Hơn nữa Cao Kinh cũng có vấn đề tương tự. Đây đại khái là vấn đề của toàn bộ Tịnh Hải Cao thị bọn họ coi sự sủng ái của Tề Thiên Tử đối với Tĩnh quý phi, xem như quyền uy mà Tịnh Hải Cao thị sẽ không suy giảm, cho nên lại tự cho mình là thế gia đỉnh cấp Đại Tề.
Lần trước bọn họ có thể lấy được hai danh ngạch trong bí cảnh Thiên Phủ, Cao Thiếu Lăng có thể ngồi vững vị trí Trấn Phủ Sứ quận Xích Vĩ... Những chuyện này đều cho bọn họ ảo giác.
Nhưng căn cơ này không vững chắc chút nào.
Khương Vô Khí thân sinh cốt nhục như vậy, có phong thái của quân phụ đều có ngày thất sủng, Tĩnh Quý phi thật sự có thể ân sủng bất suy?
Càng không chỉ có một điểm yếu trí mạng khác là Tĩnh quý phi không có con.
Giá trị của Cao Triết không lớn như tưởng tượng của hắn.
Bọn Yến Phủ Lý Long Xuyên vẫn luôn chơi đùa với hắn, là bởi vì trước kia hắn coi như tự hiểu rõ, mà không phải bởi vì Cao gia hắn rất giỏi.
Ngay cả người dị quốc như Lâm Tiện cũng chỉ liếc mắt một cái đã nhìn ra khe hở giữa hắn và Trọng Huyền Thắng, nhưng hết lần này tới lần khác chính hắn lại chỉ cảm thấy đây là chuyện nhỏ.
Trên đời này người nguyện ý nể mặt Tịnh Hải Cao thị đương nhiên rất nhiều, đáng tiếc trước mắt trong quân trướng này, không có mấy người.
Lôi Chiêm Càn không đánh mặt, Văn Liên Mục cũng lên tiếng.
Quân không thấy ngay cả Điền Thường cũng ở đó nóng lòng muốn thử sao?
Mà người như Lôi Chiêm Càn, nếu đã giơ tay lên, đương nhiên sẽ không lưu lực, không cần nghĩ ngợi nói: "Văn chương là hai ta từng đôi chém giết. Võ so là hai ta dẫn quân đối đầu. Sinh tử có mệnh, không thù không oán lẫn nhau. Ngươi chọn cái nào cũng được, ta đều có thể làm như vậy!"
Kể ra, Lôi Chiêm Càn hắn ta vốn dĩ vẫn có tư cách cố định vị trí chủ tướng. Mặc dù Lôi gia không đủ thế gia đỉnh cấp, nhưng hắn ta là anh họ của Trường Sinh cung chủ Khương Vô Khí.
Nhưng thành thì Khương Vô Khí, bại cũng bởi Khương Vô Khí. Hắn ta nhất định sẽ vinh cùng vinh với Khương Vô Khí, cùng tổn cùng nhục.
Sự gợn sóng từ vụ án đâm vua của Thôi Trữ, giống như đã chấm dứt ở sáng sớm trước Tử Cực Điện.
Nhưng bởi vậy gợn sóng lăn tăn cũng chưa từng ngừng lại ở Tề Quốc.
Ít nhất đối với Trường Sinh Cung mà nói, chính là như thế...
So với Trường Nhạc cung, Dưỡng Tâm cung, Trường Sinh cung rõ ràng đã xuống dốc không phanh.
Mặc dù Hoàng đế khoan dung cho Khương Vô Khí, nhưng đợi vị Thập Nhất hoàng tử này là không thân mật bằng trước kia.
Trước kia cách năm ba ngày, triệu vào trong cung bồi thiện, từ sau Thôi Trữ án, lại chưa từng có lần nào.
Cứ như vậy đủ chuyện, trong Tinh Nguyệt Nguyên, Lôi Chiêm Càn còn phải tiếp tục tranh giành.
Chỉ là...
Để tranh đoạt danh ngạch với con cháu nhà giàu mới nổi như Cao Triết, là sỉ nhục bực nào với Lôi Chiêm Càn hắn!
Cho nên hắn mở miệng ra là sinh tử có số, không chừa chút mặt mũi nào cho Cao Triết cả.
Cao Triết: ...
Con mẹ ngươi. Cái này so văn tranh võ, nào có chữ "Văn" nào? Trừ liều mạng hay vẫn là liều mạng!
Nhưng sao hắn dám liều mạng với Lôi Chiêm Càn?
Đừng thấy Khương Vọng đánh Lôi Chiêm Càn giống như đánh trẻ con, người này cũng có tư cách tranh thủ lên đài Quan Hà!
Khuôn mặt của Cao Triết đã bắt đầu có vẻ khó coi, nhưng cũng may hôm qua hắn đã xấu hổ một lần, cảm nhận này cũng không lạ lẫm gì.
Chống đỡ khóe miệng giật giật, miễn cưỡng nói: "Cái gì mà văn so võ sánh sinh tử không oán, khiến người chê cười. Còn có hai vị trí chủ tướng, chúng ta có thể mỗi người một vị trí. Không cần phải nháo chuyện lưỡng bại câu thương, trên mặt không dễ nhìn."
Nói đến mức này, hắn đã chịu thua, chỉ miễn cưỡng chống đỡ được một tầng da mặt.
Ngoài buồn cười, thật ra còn có một chút đáng thương.
Nhưng hắn dứt khoát lưu loát phân vị trí một chút, Văn Liên Mục và Điền Thường sao có thể đồng ý?
"Lôi huynh có thể có được một vị trí hay không, ta không biết." Điền Thường ngữ khí bình thản nói: "Bất quá Cao huynh, ngươi bỏ ta ra ngoài, điểm này còn thương thảo chỗ nào. Bằng không... So văn đọ võ, ngươi cũng chọn một cái với ta đi?"
Cái người cực kỳ điệu thấp này lại ngang nhiên lộ ra răng nanh, không ngờ lại có hàn mang lẫm liệt!
Văn Liên Mục mỉm cười nói: "Nếu là dẫn quân đối đầu, ta cũng không ngại chống lại bất kỳ kẻ nào."
Không ai nhường ai!
Bạn cần đăng nhập để bình luận