Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 155: Quốc sư Triệu Thương

Nếu hỏi ai là người đứng đầu Hựu quốc, rất nhiều người sẽ không nghĩ tới quốc vương Hựu quốc ham tài háo sắc, mà sẽ nghĩ tới quốc sư Triệu Thương.
Là người chấp chính nhiều năm, giúp Hựu quốc mưa thuận gió hòa, quốc thái dân an, được trăm họ vô cùng kính yêu.
Bởi vì kỳ thân dân chuyên cần chính, thậm chí còn thường tự mình khai đàn bố vũ, nên rất nhiều bách tính Hựu quốc từng nhìn thấy ông, biết ông.
Triệu Thương xuất hiện, đương nhiên tự động biến thành tiêu điểm của toàn trường.
Ông ta vừa hạ xuống đất, liền nhìn ngay vào Khương Vọng, thở dài nói: "Thiếu niên tốt! Còn nhỏ mà đã thông minh như thế."
Ông ta liếc mắt một cái là nhìn ra ngay độ tuổi thật sự của Khương Vọng, không bị cái đầu đầy tóc bạc kia lừa dối.
Khương Vọng không nhìn ra được ý đồ của ông ta, nên không lên tiếng.
"Lão phu mới vừa bói một quẻ, mới biết đạo nguyền rủa đầu tiên của tòa thành là bị ngươi xử lý, khiến cả ngàn nguyền rủa Duẫn Quan bố trí đành phải vội vàng kích phát, giúp chúng ta có nhiều đường sống hơn, giảm mạnh nguy cơ gây hại. Có thể nói ngươi chính là người cứu hai mươi bảy thành!"
Triệu Thương cúi người hành lễ với Khương Vọng: "Lão phu thay hai mươi bảy thành, cám ơn các hạ!"
Dân chúng xung quanh cũng bái lễ theo: "Cám ơn các hạ!"
Khương Vọng né người đi tránh, không dám nhận lễ của lão giả. Hắn không ngờ chuyện mình làm lại bị quẻ tính ra, đối phương rõ ràng là một đại nhân vật của Hựu quốc, vậy mà lại có thể hạ mình hành lễ với hắn, không thể không nói vô cùng khí độ.
"Không dám nhận, không dám nhận." Khương Vọng khoát tay lia lịa: "Chỉ là gặp chuyện bất bình mà thôi."
Lời lẽ đầy vẻ khiêm nhường, nhưng thật sự thì cũng có ý muốn gõ vào mặt công tử mặt phấn kia.
Triệu Thương là nhân vật bực nào, làm gì nghe mà không hiểu.
Ông ta đưa tay hư đỡ bốn phía: "Chư vị phụ lão hương thân xin đứng lên, là Triệu Thương vô năng, nhìn lầm Duẫn Quan, hôm nay suýt nữa gây ra đại họa cho cả thành!"
Lập tức lại có người quỳ xuống: "Quả quýt cùng một cây, còn có trái chua trái ngọt, huống chi người trong một nước! Quốc sư đại nhân, Duẫn Quan làm sai, sao có thể là lỗi của ngài! ".
"Đúng vậy, đều do lang tử Duẫn Quan kia có dã tâm! Chính chúng ta cũng nhìn lầm!"
"Lại còn chả phải! Đúng là kẻ xấu đáng chết ngàn đao!"
Bách tính hạ thành thi nhau lên tiếng.
"Ài." Triệu Thương thở dài, lại nói: "Khuyển tử Triệu Triệt, trước nay nóng nảy lỗ mãng, thấy Duẫn Quan mưu hại đất nước, nên giận quá mất khôn, chỉ mới thấy chút xíu đầu mối, đã vội nắm lấy không thả, không biết nhìn trước nhìn sau. Vừa rồi hẳn lại vô ý làm tầm bậy? Bất kể như thế nào, lão phu cũng thay mặt hắn xin lỗi chư vị."
Ông ta nhìn quanh một vòng, tư thái càng thêm hạ thấp, cúi đầu chắp tay: "Triệu Thương xin lỗi chư vị phụ lão hương thân!"
Thì ra công tử mặt phấn này, là nhi tử của quốc sư Hựu quốc!
Thái độ của dân chúng xung quanh lập tức thay đổi.
Vội vã đáp lễ, vội vã né tránh.
"Không dám, không dám."
"Thật ra cũng chỉ là hiểu lầm thôi."
"Hắn không phải..." Hứa Tượng Càn muốn phát biểu.
Nhưng bị Khương Vọng ngăn cản.
Nếu lão giả này là Hựu quốc quốc sư Triệu Thương, công tử mặt phấn là nhi tử của ông ta, vậy thì chuyện này cũng không cần phải dây dưa nữa.
Nói một ngàn, đạo mười ngàn, nơi này là Hựu quốc.
Ở Hựu quốc, Triệu Thương định đoạt.
Ông ta đã chịu ra mặt nói lời xin lỗi, đã là cho đủ mặt mũi. Thật lòng cũng được, cố ra vẻ cũng được, đã là kết quả tốt nhất rồi.
Còn tiếp tục làm khó, không những không trừng phạt được Triệu Triệt, ngược lại còn hại cả Tô Mộc Tình.
Hai người lại không định ở lại sinh sống ở Hựu quốc, chỉ cần phủi mông một cái là đi, nhưng Tô gia thì không thể.
Triệu Thương chắp tay với hai người Khương Vọng: "Cũng bồi lỗi với hai vị tiểu huynh đệ!"
Hứa Tượng Càn không đáp lại.
Khương Vọng đáp lễ: "Triệu Quốc sư không cần khách khí. Nói tới lỗ mãng, tại hạ cũng có phần. Mong quốc sư bỏ qua cho."
Chuyện nói đến đây, Thượng thành bên kia lại có một đống người khó khăn lắm mới đuổi kịp Triệu Thương, chạy tới.
Một người trung niên râu đen trong bọn đi tới hiện trường, cả kinh kêu lên: "Tình nhi!"
"Cha!" Tô Mộc Tình nức nở nhào vào lòng ông ta.
Hẳn người này chính là gia chủ tá chính gia tộc hai mươi bảy thành Tô gia Tô Toàn.
Trong đám người đi cùng Duẫn Quan lên Thượng thành báo cáo công việc, có ông ta.
Lúc này Triệu Thương lại hành lễ, hỏi: "Không biết vị thiếu niên lang này cao tính đại danh? Có thể cùng lão phu lên Thượng thành một chuyến, cũng tiện để cho lão phu bày tỏ cám ơn!"
Tu sĩ Hựu quốc đều biết, hộ quốc thánh thú lúc nào cũng hít vào thở ra rất rất nhiều nguyên khí, tu hành trên lưng hộ quốc thánh thú, sẽ giúp tăng nhanh tốc độ tu hành.
Đây là một trong những nguyên nhân khiến con rùa trở thành hộ quốc thánh thú đích, cũng là nguyên nhân người Hựu quốc muốn tới Thượng thành.
Chưa nói tới việc Hựu quốc sẽ khen thưởng cái gì, chỉ mỗi việc mời hắn đi Thượng thành, đã là một vinh dự cực lớn.
"Tại hạ họ Khương tên Vọng." Nơi này cách Trang quốc rất xa, cái tên Khương Vọng cũng không phải bí mật gì, hắn cũng không cần giấu giếm.
Nhưng hắn chắp tay từ chối: "Không dối gạt quốc sư đại nhân, lần này tới Hựu quốc chẳng qua chỉ là đi ngang qua. Ta có việc quan trọng phải làm, phải lập tức lên đường. Hảo ý của ngài, tiểu tử chỉ có thể tâm lĩnh."
"Không sao, không sao." Triệu Thương cũng không miễn cưỡng, móc từ ngực áo ra một cái bình ngọc, đưa cho Khương Vọng: "Trong này có một viên Dưỡng Niên Đan, chính dùng vỏ mai bị rơi ra của hộ quốc thánh thú nghiền thành bột, luyện chế mà thành. Có hiệu quả kéo dài tuổi thọ, để tỏ lòng cảm ơn của Hựu quốc."
Không thể không nói phần quà cám ơn này đưa thật là đúng lúc, chính là thứ Khương Vọng cần nhất hiện giờ.
Việc bị hiến tế mất thọ nguyên luôn là sự áp lực trong lòng hắn, mặc dù đến tận lúc này, hắn vẫn chưa từng hối hận.
Một năm thọ nguyên chẳng bù lại được bao nhiêu, nhưng đối với hắn đã là đáng quý.
Trước kia hồi cha vẫn còn, thường nói từ việc tặng quà có thể nhìn ra được thủ đoạn của người tặng. Mãi đến nhiều năm sau này, ở nước lạ tha hương gặp Triệu Thương, Khương Vọng mới thật sự hiểu những lời này.
"Quà này quá quý trọng!" Khương Vọng từ chối: "Quốc sư vẫn nên giữ lại cho mình."
"So với an nguy của bách tính hai mươi bảy thành thành, một viên Dưỡng Niên Đan cỏn con này, có gì mà quý trọng!" Triệu Thương không chịu thu hồi: "Viên thuốc này chỉ có thể tăng một năm tuổi thọ, có dùng nhiều hơn cũng vô dụng. Khương tiểu hữu, ngươi hãy nhận đi!"
Từ lúc Triệu Thương xuất hiện, công tử mặt phấn Triệu Triệt liền từ đầu đến cuối không nói một lời. Đến lúc này, có lẽ là vẫn thấy không cam lòng, nhưng cũng vẫn không dám nói gì, chỉ quay ngoắt đầu đi.
Hứa Tượng Càn ở một bên nói: "Có công thì nhận lộc, tại sao lại từ chối?"
Khương Vọng nghe vậy, nhận lấy.
Triệu Thương lại nói: "Không biết Khương tiểu hữu làm việc mình xong, có đồng ý đến Hựu quốc nhập sĩ không? Ta thấy Khương tiểu hữu, đạo nguyên đầy đặn, chu thiên hồn nhuận. Căn cơ thâm hậu như vậy, có một ngày sẽ nhất phi trùng thiên!"
Người vây xem đến lúc này mới hiểu vì sao quốc sư lại lễ ngộ với tiểu tử này như thế, thì ra là mời chào nhân tài cho Hựu quốc.
Thật đúng với câu “Khí độ bao la, cầu hiền như khát.”
"Quốc sư khen trật rồi!" Khương Vọng vội vàng nói: "Khương Vọng tuổi nhỏ lực yếu, không dám nhận lời khen tặng này."
Bị Khương Vọng từ chối, Triệu Thương cũng không giận, chỉ cười: "Nếu Khương tiểu hữu đã vội phải lên đường, vậy bây giờ rời đi cũng được, nhưng Đạo Môn Thượng thành Hựu quốc, sẽ luôn mở sẵn cho ngươi!"
"Tiểu tử sợ hãi." Khương Vọng thi lễ, rồi nói với Hứa Tượng Càn: "Hứa huynh từng bảo cũng phải đi, giờ đồng hành luôn chứ?"
Hứa Tượng Càn như nghe không hiểu ám chỉ của hắn, cười: "Khương huynh đệ đi đi, ta ở lại Hựu quốc còn một số việc phải xử lý. Hữu duyên sẽ gặp lại!"
Khương Vọng suy nghĩ rồi cũng không miễn cưỡng nữa, xoay người rời đi.
Đợi hắn đi xa, Triệu Thương mới quay đầu lại, cười hiền hòa nhìn Hứa Tượng Càn: "Không biết Thanh Nhai thư viện Mặc tiên sinh, dạo này khỏe không?"
Triệu Triệt lúc này mới biết, Khương Vọng mà hắn tưởng là có bối cảnh thần bí, chưa chắc có bối cảnh gì.
Còn Hứa Tượng Càn mà hắn thấy giống người đi đường, lại là người có bối cảnh thâm hậu thật sự!
Thanh Nhai thư viện là một trong thiên hạ tứ đại thư viện, là Nho Môn chính thống, Thánh Nhân chi học.
Mặc dù hắn cũng bái vào Nho Môn, nhưng thư viện trong thiên hạ quá nhiều.
Thư viện hắn học, còn không bằng cả một cái cây mọc trước Thanh Nhai thư viện.
Mà vị Mặc tiên sinh theo lời đồn ghét ác như thù kia, chính là danh nho có sức ảnh hưởng lớn nhất Thanh Nhai thư viện!
Bạn cần đăng nhập để bình luận