Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1550: Lời không nói (1)

Một việc cuối cùng Khương Vô Khí làm khi sinh tiền, là lấy thân làm mồi nhử, quét sạch gian tế Bình Đẳng Quốc trong cảnh nội Tề quốc.
Lệ Hữu Cữu Thần Lâm cảnh, Diêm Đồ Động Chân cảnh... toàn bộ đều bị thanh trừ.
Dùng trí tuệ, quyết đoán như thế, cừu gia dạng gì mà không giải quyết được?
Thù giết mẹ, vì sao hắn lại trầm mặc, vì sao không báo?
Mối hận hàn độc nhập mệnh, vì sao hắn không rửa?
Thậm chí, vì sao vào giao thừa năm ngoái, lại để Công Tôn Ngu rời đi?
Mà mâu thuẫn ở chỗ...
Khương Vô Khí không hề đề cập tới việc Công Tôn Ngu cắt lưỡi tuyệt ngôn.
Cuối cùng vì sao Phùng Cố lại lấy cái chết để bức chân tướng của năm đó?
Khương Vọng ngưng thần suy nghĩ, hắn mơ hồ cảm thấy mình đã vô cùng tiếp cận manh mối rồi. Nhưng như nhìn hoa trong sương, thủy chung vẫn cách một tầng gì đó.
Là cái gì chứ?
Khương Vô Khí, Phùng Cố, Công Tôn Ngu, Dương Kính...
Công Tôn Ngu... cắt lưỡi!
Miệng không thể nói, gọi là "câm".
Cánh cửa vây khốn đã lâu trong đầu, ầm ầm mở ra.
Trong những đầu mối hỗn loạn, đột nhiên có một cái rõ ràng hơn trước mắt.
Khương Vọng quay người đi ra ngoài, lập tức bảo quản gia chuẩn bị xe, trực tiếp đi tới Trường Sinh cung.
Hắn hận không thể tự mình bay thẳng qua đó, nhưng ở một nơi như Lâm Truy, lại là thời điểm vi diệu như vậy, không thể không nói quy củ.
Trong lòng hắn đã vội như tuấn mã, ở trong xe ngựa yên ả, vẻ mặt Khương Vọng vẫn bình tĩnh như cũ.
Càng vội, càng cần phải yên tĩnh.
Tĩnh có thể tự thủ, không mất bản tâm.
Thậm chí hắn còn vứt bỏ tạp niệm, bắt đầu tu luyện.
Trong quá trình diễn luyện đạo thuật, thời gian luôn luôn trôi qua một cách êm đềm.
Trường Sinh cung không tính xa, không tốn bao nhiêu thời gian đã đến.
Khương Vọng tự cảm thấy cũng đã bình phục lại tâm tình, vén rèm xuống xe ngựa.
Đi thẳng vào trong Trường Sinh cung.
"Đại nhân, dựa theo quy củ, phải có người đi cùng ngài, mới có thể đi vào." Đầu lĩnh bộ khoái thanh bài nhanh chóng ngăn cản.
Bộ khoái thanh bài canh giữ bên ngoài Trường Sinh cung đã đổi một nhóm. Đương nhiên, bộ khoái thanh bài của Lâm Truy không ai không biết đến Khương Vọng. Cho dù chưa từng thấy hắn, cũng nên thấy qua chân dung của hắn. Mặc dù là chức trách, nhưng cũng phải cung kính.
"Vậy ngươi đi theo ta vào." Khương Vọng nói thẳng.
Bộ khoái đầu lĩnh lắc đầu: "Chúng tôi đều không có tư cách tiến vào Trường Sinh cung."
Khương Vọng tâm tư đều ở trong manh mối lúc này mới chợt nhớ tới, Trường Sinh cung xem như hiện trường phát hiện phụ án, trong khoảng thời gian phong tỏa chỉ có hắn và Lâm Hữu Tà, Trịnh Thương Minh, ba thanh bài chịu trách nhiệm vụ án mới có thể tiến vào.
Còn không thể đơn độc tiến vào, ít nhất phải có hai người giám sát lẫn nhau.
Đương nhiên, hắn cũng hoàn toàn có năng lực lặng lẽ tiến vào Trường Sinh cung, dự liệu những bộ khoái này cũng không phát hiện được. Nhưng ở thời điểm sợ bóng sợ gió này, không cần thiết làm việc phá hỏng quy củ.
Đôi khi "đường tắt" gần ngay trước mắt lại là một con "đường xa" vô cùng quanh co.
Nếu lặng lẽ tiến vào Trường Sinh cung, dù có chứng cớ gì đi nữa thì cũng không thể tin được.
"Đi mời Trịnh Thương Minh." Khương Vọng trực tiếp phân phó: "Nói là ta bảo hắn đến giúp ta lục soát chứng cứ. Nếu Trịnh Thương Minh không có mặt, Lâm Hữu Tà Lâm phó sứ cũng được. Tóm lại ngươi nhìn ai trước thì mời người đó, ta chờ ở chỗ này."
Lấy phân lượng của hắn hiện nay, ở bên trong hệ thống thanh bài, người không chấp nhận cũng là ít có. Càng đừng nói đến có đồn đại hắn muốn tiếp nhận chức vụ Bắc Nha đô úy.
Hầu như vừa dứt lời, lập tức có một bộ khoái thanh bài nhanh chóng đi xa, đi về phía Bắc Nha mời người.
Khương Vọng thì đứng ngoài cửa cung, không bao lâu thần hồn chìm xuống biển, bắt đầu tu hành.
Thời gian tuy ít, dùng để chờ đợi là rất vô ích, dùng cho tu hành luôn có chút ích lợi.
Tích lũy từng bước chân để đi đến ngàn dặm, siêu phàm tuyệt đỉnh, cũng từ chân núi bước từng bước leo lên.
Lúc Trịnh Thương Minh vội vàng chạy tới, Khương Vọng vừa vặn mở mắt ra.
"Sao vậy?" Trịnh Thương Minh hỏi.
Khương Vọng chỉ nói: "Vào đi."
Trong ba người phụ trách vụ án này, đồng thời có hai người ở đây, cửa Trường Sinh cung vì vậy mở ra.
Tòa cung điện này càng thêm lạnh lẽo, nhân khí đã tản sạch sẽ.
Khương Vọng xác định mục tiêu, trực tiếp đi đến chỗ bức tường vẽ Chúng Sinh Tướng.
"Ngươi có phát hiện gì mới sao?" Trịnh Thương Minh lại hỏi.
Khương Vọng đứng trước bức tường, tỉ mỉ nhìn bức hoạ Khương Vô Khí để lại, không lên tiếng.
Trịnh Thương Minh vì vậy cũng trầm mặc.
Trong bức Chúng Sinh Tướng này có quá nhiều nhân vật, cảnh tượng quá phức tạp, hầu như bao hàm tất cả quan sát của Khương Vô Khí đối với "người".
Bất kỳ ai chỉ cần tỉ mỉ quan sát đều có thể phát hiện ra nó không tầm thường.
Nhưng nếu như nói bên trong đang cất giấu manh mối gì đó thì nó lại hỗn loạn, không có "chìa khóa" là không thể được.
Khương Vọng một mực suy nghĩ, có phải mình đã bỏ qua manh mối gì hay không, trước đây hắn cũng đã nghiên cứu nhiều lần bức bích họa này. Nhưng cho đến hôm nay nghĩ đến cái lưỡi đứt của Công Tôn Ngu, mới đột nhiên liên hệ tới.
Ở bên trong bức Chúng Sinh Tướng này, người toàn thân khỏe mạnh tạm thời không nói tới, còn có người mù thao thao bất tuyệt với người điếc, có người điếc khoa tay múa chân với người mù, có người không mũi câu cá bên cạnh bờ sông...
Có thể nói là khắc họa chúng sinh.
Nhưng cái gọi là "điếc, mù, câm, ung", bốn loại khuyết tật, Khương Vô Khí vẽ Chúng Sinh Tướng, đã có điếc mù ung, làm sao lại sót một người "câm"?
Đáp án kỳ thật vô cùng đơn giản, vị trí người câm kia nên là "câm" của Khương Vô Khí, chính là lời không nói ra của hắn!
Mà vị trí của người câm cũng rất dễ tìm, Khương Vô Khí cũng không cố ý ẩn giấu quá sâu.
Phân chia bức Chúng Sinh Tướng này thành cửu cung.
Người điếc và người mù ở góc trái phía dưới bức họa này, vị tại Cấn cung.
Người ung kia thì ở Đoái cung chính giữa bên phải, một con sông nhỏ từ Đoái cung đến Càn cung, xuyên ra ngoài hình ảnh, trên bờ sông nông phu gánh phân bước đi, người ung cầm cần thả câu.
Lấy vị trí của người điếc và người mù ở trên bức họa làm cơ sở, vị trí sở tại của người ung, vị trí đối ứng hẳn là phương vị sở tại của Ly cung, cũng chính là vị trí chính giữa của tầng trên bức họa này.
Mà ở nơi này, vẽ chính là một vùng núi hoang, sơn mạch kéo dài thẳng ra bên ngoài hình ảnh.
Cụ thể lấy vị trí sở tại của người ung để tham khảo, vị trí đối ứng chuẩn xác là trên núi hoang...
Một ngôi mộ cô độc!
Đây là một ngôi mộ không chút thu hút, trước đó Khương Vọng đương nhiên cũng nhìn thấy, nhưng chỉ vội vàng lướt qua.
Lúc này khóa chặt vị trí này, tinh tế quan sát mới chú ý tới trước ngôi mộ, trên bia chỉ khắc bốn chữ.
Cách thức khác với bất kỳ một ngôi mộ nào.
Bốn chữ này chính là lời mà Khương Vô Khí muốn nói.
Khắc chính là: "Người chết đã rồi."
Khương Vọng nhất thời ngây ngẩn cả người.
Trong phân tích của hắn, có lẽ Công Tôn Ngu cắt lưỡi là vì cắt đứt chân tướng năm đó, cũng là ám chỉ đáp án của Khương Vô Khí lưu lại trên bức tường.
Câm của người này, bản thân chính là một chiếc chìa khóa.
Cho nên Khương Vọng đương nhiên cho rằng, Khương Vô Khí giấu chân tướng của vụ án năm đó ở nơi này.
Nhưng Khương Vô Khí chỉ lưu lại sự lựa chọn của hắn ở chỗ này...
Bạn cần đăng nhập để bình luận