Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 310: Tâm ta sáng !

Bên trong soái trướng, Trọng Huyền Trử Lương ngồi ở ghế trên, nhìn thấy một bản địa đồ thật lớn treo ở phía trước.
Trọng Huyền Thắng thật thận trọng đứng ở phía sau, không phát ra một âm thanh nào.
Qua hồi lâu, Trọng Huyền Trử Lương chợt lên tiếng: “Khương Vọng thật sự là một nhân tài, nhưng hắn có suy nghĩ và nguyên tắc của mình, sẽ không trung thành tuyệt đối với ngươi, không dễ khống chế.”
“Cái ta cần không phải trung thành, mà là bằng hữu.” Trọng Huyền Thắng nói.
Không biết Trọng Huyền Trử Lương nghĩ tới cái gì, ánh mắt y trở nên phức tạp, nói: “Thượng vị giả không có bằng hữu.”
“Khương Vọng coi trọng chữ tín, nhìn như bình thản, nhưng kiêu ngạo nằm trong xương tủy. Nếu ta chỉ coi hắn như thủ hạ, vậy sẽ tạo ra một địch nhân cho bản thân, còn không bằng sớm duy trì khoảng cách.”
“Ta thấy dường như hắn có cảm tình với Thanh Dương trấn kia, chẳng phải buồn cười sao?”
“Hoàn toàn tương phản, đây đúng là điểm đáng quý!” Trọng Huyền Thắng nói: “Hạng người âm mưu quỷ quyệt, tàn nhẫn thích giết chóc, lãnh khốc vô tình, Trọng Huyền gia chúng ta còn thiếu những loại người đó sao? Thậm chí toàn bộ thiên hạ Tề Quốc, chưa bao giờ thiếu những kẻ như vậy. Nơi nơi đều có, tràn lan!”
“Mà kiểu người như Khương Vọng mới là đáng quý, mới khiến mọi người tin tưởng. Không phải hắn cần chúng ta, mà là chúng ta cần một người hành sự quang minh như vậy. Trừ hắn ra, chúng ta còn ai có thể lập thành cờ xí, thắng được nhân tâm ở Thanh Dương trấn?”
“Đại soái, có đôi khi ta nghĩ.” Trọng Huyền Thắng nói: “Nếu có một ngày ta mất đi tất cả, chỉ có hai bàn tay trắng đối mặt với Trọng Huyền Tuân, như vậy còn ai đứng bên cạnh ta? Thập Tứ thì chắc chắn, mà Khương Vọng hẳn cũng như vậy.”
“Mà trừ hắn ra, ta cũng không tìm ra người thứ hai như vậy’.”
“Ngài hỏi ta vì sao lại ủng hộ hắn như thế, đây là lý do.”
Sau khi Trọng Huyền Trử Lương nghe xong, không tỏ vẻ đồng ý, cũng không phủ định, mà chuyển qua đề tài khác, y hỏi: “Ngươi thấy Trương Vịnh kia thế nào?”
“Vụ án diệt môn của Phượng Tiên Trương thị là do Thập Nhất hoàng tử hạ lệnh tra rõ, cụ thể là Thanh bài bộ đầu Lâm Hữu Tà phụ trách. Hung thủ có tu vi Nội Phủ Cảnh, thân phận không rõ.”
Trọng Huyền Thắng không nói thẳng đến Trương Vịnh, ngược lại còn nhắc đến cường giả Nội Phủ Cảnh tiêu diệt cả nhà Phượng Tiên Trương thị kia.
“Không giao thủ với Thanh bài bộ đầu, chứng tỏ sợ lộ gốc gác của mình.
Vừa bị phát hiện thì lập tức tự sát, chứng minh đã sớm có ý định hi sinh.
Một người không sợ cả chết, lại sợ để lộ gốc gác. Chứng tỏ chuyện hắn mưu đồ phía sau còn lớn hơn cả sinh tử bản thân.
Trên cả sinh tử, hoặc là yêu, hoặc là hận. Mà ta thì có khuynh hướng là hận.”
Trọng Huyền Trử Lương không nói gì.
Trọng Huyền Thắng tiếp tục nói: “Công pháp truyền cho đời sau đã sớm thất truyền, càng không bảo tồn được danh khí, cả sản nghiệp cũng không còn lại bao nhiêu! Trương thị Phượng Tiên có gì đáng để người ta mưu đồ như vậy? Nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có Phượng Tiên Trương thị đã từng huy hoàng kia.”
“Nhìn như không có bất cứ sơ hở gì để lại, nhưng bản thân việc này đã là sơ hở.”
“Để Trương Vịnh đi theo Thập Nhất hoàng tử đi, ta không thích loại nhân tài này.”
Đến lúc này, Trọng Huyền Trử Lương mới gật gật đầu: “Ngươi nhìn người nhìn việc có vài phần tài giỏi. Cũng vì thế mà lựa chọn của ngươi khiến ta tin tưởng thêm vài phần. Nhưng đã vi phạm quân pháp, khó thoát chịu phạt, tự đi nhận một trăm quân côn đi.”
Ở trong quân, Trọng Huyền Thắng không dám cợt nhả, chỉ nghiêm nghị hành quân lễ rồi vén rèm rời đi.
Sau khi đột phá đến Đằng Long Cảnh, lập tức có khả năng giẫm lên hư không, phi hành cách mặt đất. Chỉ điểm này thôi đã gia tăng không gian chiến đấu cực lớn, làm phong phú thêm lựa chọn chiến đấu.
Mà có độn thuật tinh phẩm như Diễm Lưu Tinh, Khương Vọng đã bỏ xuống trói buộc, không bao lâu sau đã về tới Thanh Dương trấn.
Mang theo uy thế đại thắng cùng với ân đức đối kháng dịch độc, có thể nói toàn bộ Thanh Dương trấn đều đang quân dân một lòng.
Mệnh lệnh của Khương Vọng có thể thi hành một cách thuận lợi.
Trong những chuyện mà Trọng Huyền Thắng nhờ hắn hỗ trợ, có một cái là tìm kiếm “Chứng cứ phạm tội” có liên quan của Tứ Hải Thương Minh ở Gia Thành. Ở thế cuộc hiện nay, điều này thật sự là quá đơn giản.
Tuy Tiền chấp sự hoảng loạn không chọn đường mà trốn ra biên cảnh, kết quả để Trọng Huyền Thắng do thám được tin tức về Long Diện, sau đó y bị giết chết. Mấy tu sĩ siêu phàm của Tứ Hải Thương Minh cũng chết trong tay Bạch Cốt Đạo, nhưng lại có mấy võ giả được giữ lại.
Trên thực tế là, những chuyện mà Tứ Hải Thương Minh đã làm trong toàn bộ phạm vi Dương Quốc khoảng thời gian này... Cái gọi là “Chứng cứ phạm tội”, căn bản không cần cố sức thu thập, thò tay tóm một cái là ra cả đống.
Những việc vặt này không cần nói nhiều, tóm lại thế cuộc của Thanh Dương trấn đã được định ra.
Còn về phần hai đời thành chủ Gia Thành trước sau đều bị Khương Vọng giết chết, đặc biệt là tân thành chủ Thạch Kính là người của Nhật Chiếu quận trưởng Tống Quang, tiếp theo thái độ của Tống Quang rất đáng để xem xét thận trọng. Nhưng lấy tình huống hiện tại chỉ sợ cao tầng Dương Quốc cũng đang sứt đầu mẻ trán, rất khó có thời gian rảnh mà ứng phó một Thanh Dương trấn nho nhỏ này.
Bạch Cốt Đạo sau lưng Long Diện mới chính là điểm nguy hiểm nhất, nhưng cái chết của Long Diện, đòn đánh lén của Thố Diện chiếm phần lớn nguyên nhân. Vấn đề nội bộ của Bạch Cốt Đạo, chỉ sợ sẽ khiến cao tầng của chúng rất khó lấy ra chiến lực.
Còn về thánh chủ của Bạch Cốt Đạo... Trọng Huyền Thắng đã tiết lộ, Trọng Huyền Trử Lương đã sớm có chú ý.
Nói tóm lại, nguy hiểm đương nhiên là có, nhưng kỳ ngộ cũng tồn tại song song.
Khương Vọng lựa chọn lưu lại Thanh Dương trấn, cũng không phải do đầu óc nóng lên.
Trong phòng Hướng Tiền, y mang vẻ mặt thổn thức đang nằm nhoài trên giường, nhìn như có thể nằm đến sông cạn đá mòn.
Lúc Khương Vọng đi vào, thậm chí y cũng không chuyển động ánh mắt, chỉ sức cùng lực kiệt nói: “Ta cho rằng ngươi sẽ không trở về.”
“Vì sao nói như vậy?”
Khương Vọng ngồi ở mép giường, tiện tay xoay mâm đựng trái cây một chút.
“Tên béo kia có quan hệ gì với ngươi? Đồng môn? Bằng hữu?”
Khương Vọng cầm một trái lê lên, thoáng suy nghĩ rồi trả lời: “Bằng hữu, cũng là đồng bạn hợp tác.”
“Hẳn là hắn đã ngăn cản ngươi trở về.” Toàn thân Hướng Tiền từ trên xuống dưới phảng phất như chỉ có cái miệng là nhúc nhích được: “Hắn không giống như người mềm lòng... Tuy trông có vẻ thật thà phúc hậu và vô hại.”
Khương Vọng búng tay một cái lên quả lê, vỏ trái cây và hột tự động bóc ra, chỉ để lại thịt quả trắng nõn sạch sẽ trong tay.
“Phân tích thật chính xác.” Hắn cắn một cái, tùy ý để nước của tuyết lê chảy xuôi vào trong miệng, mang theo vừa lòng nói: “Nhưng ta đã nói, ta sẽ trở về.”
“Ui!” Hướng Tiền bỗng có chút phẫn nộ hô lên một tiếng.
"Gì đó?” Khương Vọng vừa ăn lê, vừa nghi hoặc hỏi.
“Chẳng lẽ trái cây không phải là để người bị thương ăn sao?”
“Muốn ăn thì tự gọt mà ăn. Ta có cản ngươi sao?” Khương Vọng hỏi.
Hướng Tiền nâng đầu lên, hình như là muốn ngồi dậy, nhưng sau đó lại nằm xuống: “Thôi bỏ đi, thói đời ngày sau, tình người bạc bẽo, ta đã sớm biết rồi.”
Khương Vọng hai ba ngụm ăn hết thịt quả, nói: “Ngươi yên tâm. Thanh Dương trấn này hẳn là không có ai nhìn ra được kiếm trận của ngươi. Trúc Bích Quỳnh thì ta sẽ dặn nàng quên đi chuyện này, Trương Hải thì bắt hắn phát huyết thề. Mà bằng hữu của ta cũng sẽ không nói gì. Chỉ có một chuyện cần suy xét chính là, Thố Diện đào tẩu, ả ta không chỉ không giấu giếm, còn có khả năng sẽ khuếch đại thực lực của ngươi.”
Hướng Tiền ngượng ngùng xoắn xít nửa ngày, chẳng qua là lo lắng kiếm trận của mình bị tiết lộ.
Có thể khiến một Đằng Long Cảnh như y có được sát lực của Nội Phủ Cảnh, Khương Vọng cũng rất tò mò về kiếm trận này.
Nhưng điều này rõ ràng liên quan đến bí ẩn lớn nhất của Hướng Tiền, nếu y không muốn nói, hắn cũng tuyệt đối không hỏi.
Còn về chuyện vì sao thái độ đối với Trúc Bích Quỳnh và Trương Hải có khác biệt, nguyên nhân là do biểu hiện của hai người trong cuộc chiến trước đó.
Tuy rằng thực lực của Trương Hải thật sự yếu kém, nhưng quá lười nhác trốn tránh, Độc Cô Tiểu còn dám ra tay với Thố Diện, Trương Hải là một tu sĩ siêu phàm, nhưng từ đầu tới cuối cũng chỉ giết vài tên Thành Vệ quân của Gia Thành mà thôi.
Nói trực tiếp ra, trải qua trận chiến này, Trương Hải đã mất đi niềm tin của Khương Vọng, từ đây không còn nằm trong vòng thân tín. Cho dù không lập tức đuổi đi, nhưng hắn cũng sẽ chậm rãi xa cách.
Hướng Tiền suy nghĩ: “Chưa chắc Bạch Cốt Đạo nhìn ra được.”
Thố Diện đánh lén Long Diện, chứng tỏ nội bộ Bạch Cốt Đạo có vấn đề. Mà bản nhân Thố Diện, tất nhiên có thể giấu thì giấu, ả ta nói lời khoa trương về phi kiếm của Hướng Tiền cũng là hết sức bình thường.
Mà lại gửi gắm hy vọng vào chuyện Bạch Cốt Đạo, chỉ có thể nói Hướng Tiền này đã quen trốn tránh.
Tuy rằng thực lực của y khá mạnh, nhưng có nhiều lúc không muốn trực tiếp đối mặt vấn đề.
“Tốt nhất ngươi nên chuẩn bị trường hợp xấu nhất đi.” Khương Vọng nói.
“Trường hợp xấu nhất... Sao?” Hướng Tiền nhắm hai mắt lại, không nói nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận