Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1483: Phật đà che mặt, không đành lòng thấy chúng sinh (2)

Sức mạnh khủng bố hạ xuống hư không, Nguyên Thần chân long trở về vị trí cũ.
Mắt Long Thần bình tĩnh, khí thế hoàn toàn thay đổi!
Vũ trụ bao la, lúc này như chỉ có một mình nó.
Ngôi sao khổng lồ, song tất cả ánh sáng đều tụ vào thân nó.
Bị nó mang đi, căn nguyên lực hùng hồn của thế giới trong hư không ngưng tụ thành một thần nhân giáp vàng cao mấy ngàn trượng, chỉ tay một cái, liền bắt được thế giới thần thụ!
Từng chút một rút phần đang ghim vào đuôi rồng của nó lên!
Mặc kệ Quan Diễn đẩy vào bao nhiêu lực, mặc kệ áp chế như thế nào, cũng không cản được thế giới thần thụ rời đi.
Long Thần lúc này bình tĩnh lạ thường, chỉ ngước mắt lên nhìn, nhìn Ngọc Hành thần tọa với Quan Diễn đang ngồi chắp tay trên nó đang ngày một xa dần.
Ánh mắt đó như đang hỏi là ngươi sẽ làm gì?
Rút căn nguyên lực thế giới đi, đòi hỏi một lực mạnh không sao tưởng nổi, nhưng lúc này Quan Diễn cũng có thể làm được. Bởi vì ý chí thế giới của Sâm Hải nguyên giới đã giao toàn bộ mình cho ông. Lấy căn nguyên lực thế giới để đối kháng căn nguyên lực thế giới, rõ ràng là cách đối đế sau cùng...
Quan Diễn làm sao làm vậy được!
Nếu biển thế giới căn nguyên bị rút đi hết, cả Sâm Hải nguyên giới liền sẽ lập tức tan vỡ.
Ông không chỉ không thể làm như vậy, mà còn phải điều động căn nguyên lực thế giới mình có để tu bổ Sâm Hải nguyên giới.
Và nếu như thế, sẽ khiến...
Trong chiến trường này, ông trở thành tứ cố vô thân.
Long Thần im lặng đứng chờ, nhưng không phải chờ cảnh Sâm Hải nguyên giới tan vỡ, không phải chờ cảnh phân linh của Quan Diễn mang một nửa thế giới căn nguyên còn lại ra, không phải chờ cảnh phân linh của Quan Diễn vẫn ở lại bổ túc cho Sâm Hải nguyên giới.
Nó chỉ muốn đợi đến khi thần nhân giáp vàng rút hết thần thụ ra khỏi đuôi của mình.
Ở trên cây, Quan Diễn vẫn ngồi đó.
Long huyết màu vàng nhỏ xuống hư không, rễ của thế giới thần thụ đã quấn chặt vào máu thịt của nó, giờ cưỡng ép tách ra, phải nói là vô cùng đau đớn.
Nhưng con mắt của Long Thần hoàn toàn không hề nhìn thấy thống khổ.
Nó nhìn Quan Diễn, cảm thấy khó hiểu: "Cường giả như ngươi, vậy mà lại đưa ra quyết định thế này… thật rất là đáng tiếc."
Đến lúc này, nó đã công nhận Quan Diễn mạnh mẽ. Có thể đấu tay đôi với nó, biểu hiện được đến như thế, người này không còn nghi ngờ gì, đúng là cường giả.
Nó vốn đã chuẩn bị sẵn, cùng một nửa Căn nguyên thế giới Sâm Hải nguyên giới lực đấu với Quan Diễn... nhất định sẽ là một trận đấu vô cùng nảy lửa.
Theo tính toán của nó, Sâm Hải nguyên giới tan vỡ có hai điểm tốt, một là cắt đứt việc hấp thu thần lực của nó để sống lại của Yến Kiêu, hai là kết thúc tín ngưỡng lực của Quan Diễn.
Tội ác diệt thế, nó và Quan Diễn sẽ cùng nhau gánh.
Kết quả của Sâm Hải nguyên giới tan vỡ, rõ ràng đối với Quan Diễn là vô cùng không ổn, nên đối với nó, đây là một chuyện tốt.
Nó không ngờ... Quan Diễn không làm như mình nghĩ.
Đánh nhau kịch liệt, giành nhau ngôi sao vũ trụ, vậy mà phân linh của Quan Diễn lại quyết định ở lại Sâm Hải nguyên giới, không mang đi chút bổn nguyên lực lượng nào.
Làm vậy, có đáng không?
Chỉ vì một cái thế giới đơn điệu, vì đám kiến hôi yếu nhớt của thế giới đó?
"Cái chết của ngươi hôm nay, ta sẽ nhớ tên ngươi!" Long Thần nói.
Thần nhân giáp vàng kéo mạnh, cây thế giới thần thụ bị nhổ đến tận gốc, rời khỏi long thân!
Để lại một vết thương máu thịt mơ hồ, vô cùng dữ tợn... Nhưng nó đã được từ do!
Thân tự do, lòng tự do, thần tự do, ý tự do.
Chân long bay vào vũ trụ.
Long Thần hét lên một tiếng giận dữ, lắc cái thân dài mấy vạn trượng.
Hô hấp như thiên lôi, long thân trùng điệp không thấy cuối.
Một móng vuốt khoác lên Long Thần bảo tọa to lớn, một móng khác, thì chộp vào ngôi sao Ngọc Hành.
Chỉ một móng thả ra như vậy, đã mang đến khí thế uy nghiêm nắm mọi thứ trong tay.
Thần quang vạn trượng, sáng đến chói mắt.
Cứ như nó là chủ nhân của phương hư không này, là chân thần duy nhất ở nơi đây vào lúc này.
Con kiến hôi trước mặt nó càng trở nên nhỏ bé hơn...
Con kiến hôi Quan Diễn.
Hòa thượng ngồi trên Ngọc Hành thần tọa, một giọt nước mắt rơi xuống khóe mắt, rớt vào hư không vô tận.
Ùng ùng!
Dù gì cũng là đối thủ đã chiến đấu hơn năm trăm năm, dồn nó đến mức như vậy.
Long Thần không kiềm chế được hỏi: "Sao ngươi rơi lệ?"
Quan Diễn đáp khẽ: "Ta thấy hơi tiếc nuối."
"Người khi sắp chết, khó tránh khỏi tiếc nuối!" Long Thần nói: "Ngươi sai ở chỗ không biết mệnh trời, bất kính với chân long!"
"Còn ngươi?"
Long Thần không hiểu: "Bổn tọa thì sao?"
Quan Diễn không nhìn Sâm Hải nguyên giới một cái, có trời mới biết ông muốn nhìn vào đó biết bao nhiêu.
Nhưng ông lại ngẩng đầu lên, nhìn Long Thần khổng lồ vạn dặm: "Chân long như ngươi, trời sinh vĩ lực... Ngươi có gì tiếc nuối, trước khi mình chết không?"
Mắt Long Thần sững lại.
Quan Diễn ngồi trên Ngọc Hành thần tọa, tay phải vẫn khoác lên tay vịn, đưa tay trái lên che mặt.
Phật đà che mặt, không đành lòng nhìn thấy chúng sinh!
Trên người ông bắt đầu tỏa ra ngọc quang.
Là chữ "Ngọc" trong “Ngọc đá cùng vỡ”!
Khổ tu hơn năm trăm năm, phương thác chân linh tu hành chi đạo, mới tụ được thành chân linh khu này.
Vậy mà lúc này, nó đang bốc cháy!
Đốt thân thành ngọc diễm, không dám hỏi đến kiếp sau.
Chút tiếc nuối kia... Không cần hỏi nữa.
Bàn tay che mặt được lấy ra, ông đứng lên.
Một cái đứng này, lập thành ngọc Phật vạn trượng.
Thân như bạch ngọc, chất cũng như bạch ngọc.
Kỳ linh như bạch ngọc, kỳ đức như bạch ngọc.
Cự Phật màu ngọc đứng giữa hư không, dùng cả hai tay bắt lấy hai cái sừng rồng của Long Thần, ghìm nó xuống!
"A!"
Quan Diễn vẫn luôn ôn nhã ung dung lúc này gầm lên, đẩy Long Thần dài đến mấy vạn trượng lùi ra sau! Không ngừng đẩy nó lùi vào sâu trong hư không!
Bước chân đạp vào hư không, phát ra âm thanh ầm ầm, nổ vang như sấm rền.
Ông đẩy mạnh về phía trước!
Long Thần không ngừng bị đẩy lùi.
Long Thần một móng nắm Long Thần bảo tọa, một móng khoác lên ngôi sao Ngọc Hành, so đấu với ngọc Phật theo phương thức nguyên thủy nhất, kịch liệt nhất.
Hai luồng sức mạnh khủng bố va vào nhau, không có một biểu tượng nào, gần như tiêu diệt tất cả mọi thứ xung quanh. Thần thông, ý chí, Nguyên Thần, đạo tắc... so kè với nhau từng tấc một!
Nhưng long trảo lại ngày càng cách xa ngôi sao Ngọc Hành.
Long Thần bảo tọa cũng bị Long Thần kéo đi theo.
Trước đó ngôi sao Ngọc Hành đã bị Long Thần dùng Long tộc bí truyền đại trận khóa lại. Nếu không, gây ra động tĩnh lớn thế này, dù là ở sâu trong hư không, cũng không thể bảo đảm sẽ không có cường giả nhìn thấy nhào vào.
Nhưng hành động của Quan Diễn lúc này, rõ ràng là muốn đẩy nó ra khỏi phiến hư không này, phá đại trận vây khốn ngôi sao Ngọc Hành, đẩy Long Thần ra ngoài chỗ sáng, nhất quyết sinh tử với nó.
Không, là mạng đổi mạng với nó.
Quan Diễn thiêu đốt linh thân, thân thành ngọc Phật, là đã mang ý chí quyết tử.
Long Thần sao để ông như ý!
Sừng rồng và bàn tay ngọc Phật áp chặt vào nhau.
Trong lúc long thân bị đẩy lui, thần nhân kim giáp do một nửa thế giới căn nguyên lực của Sâm Hải nguyên giới hóa thành nhảy lên, hóa ra một thanh đao vàng, chém vào đầu Quan Diễn.
Thế nhưng, thế giới thần thụ bị thần nhân kim giáp tiện tay ném đi chợt bay trở về, hóa thành một con rắn khổng lồ, vững vàng quấn chặt lấy thần nhân.
Là ý chí thế giới của Sâm Hải nguyên giới!
Sự tồn tại không gì miêu tả ra cụ thể được này, sau khi Sâm Hải nguyên giới trở nên ổn định, điều khiển thế giới thần thụ, ra tay ngay vào thời điểm mấu chốt này.
Nó biến thế giới thần thụ thành cự mãng, quấn lấy thế giới căn nguyên vốn của mình nhưng bị Long Thần cướp đoạt.
Long Thần thốt ra một tiếng thét dài, thần nhân giáp vàng do thế giới căn nguyên biến thành nổ tung, khiến cự mãng do thế giới thần thụ hóa thành bị vết thương chồng chất.
Chỉ một đòn, đã làm tổn hao hơn phân nửa thế giới căn nguyên.
Nhưng những ánh sáng vàng còn lại, rơi hết lên mình long thân.
Thế giới căn nguyên còn dư đều bị Long Thần hấp thu sạch sẽ.
Nhất thời kim lân sáng chói, trạng thái phục hồi, đẩy ngược ngọc Phật do Quan Diễn biến thành phải lùi ba bước!
"Lực đi mượn, giữ hoài được sao?" Long Thần gầm lên: "Số mạng ngươi được tặng, cuối cùng cũng phải trả lại!"
Quan Diễn đạp mạnh vào hư không, khiến hư không rung động, mới dừng thân hình lại được.
Dồn toàn lực nói: "Ngươi và ta... đều phải trả lại!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận