Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 747: Nam nhi tuy ít

Đương nhiên Khương Vọng đã xuất hiện trong Ma quật thượng cổ và còn đóng một vai trò quan trọng trong trận chiến.
Nhưng những trận chiến mà hắn tự mình kết thúc đều diễn ra ở mức độ thần hồn, gần như không có ra tay vào thân xác nhiều, mà chút ít dấu vết này đều bị trận chiến giữa túc thân của Bạch Cốt Tôn Thần và Huyết Khôi Chân Ma bao trùm.
Vì vậy dấu vết của hắn cũng không bị Trang Cao Tiện phát hiện ra ngay lập tức.
"Bạch Cốt Tà Thần? Chân Ma?"
Lông mày của Tống Thanh Ước càng nhíu càng chặt.
Lời nói của Trang Cao Tiện nghe thực sự có vẻ không đáng tin cậy. Bạch Cốt Tà Thần bị đuổi về U Minh cách đây rất lâu, ngay cả bóng dáng của Bạch Cốt Đạo cũng biến mất trong lãnh thổ của Trang quốc. Bạch Cốt Sứ giả liên lạc với hắn ta trước đây hiện tại cũng không có tin tức gì, có lẽ đã bị giết chết từ lâu rồi.
Còn Chân Ma, lại càng là thứ chỉ tồn tại trong truyền thuyết, nằm ở Biên Hoang.
Kinh Mục còn chưa bị diệt, làm sao Chân Ma lại có thể xuất hiện ở Tây Cảnh chứ?
Hắn thực sự nghi ngờ rằng cái chết của lão phụ của mình có liên quan đến Trang Cao Tiện và Đỗ Như Hối. Đúng là sau khi bọn họ liên tục đến thăm hỏi thủy phủ mới xảy ra bi kịch như vậy.
Nhưng hắn ta hiểu rất rõ, hiện tại Thủy tộc Thanh Giang đã không có thực lực và tư cách để tìm ra chân tướng.
Cho nên hắn ta sẽ không thể hiện sự nghi ngờ này ra ngoài.
Nếu như nói cái chết của phụ thân hắn ta đã dạy cho hắn điều gì...
Đó chính là đối mặt với thực tế.
"Ta chưa bao giờ biết có Ma quật gì ở đây." Tống Thanh Ước nói.
"Điều đó cũng không quan trọng, hơn nữa sau này cũng sẽ không còn nữa."
Trang Cao Tiện suy nghĩ một chút, sau đó liếc nhìn mấy quan tài đá khắc huyết văn trống rỗng, quay đầu lại hỏi: "Đỗ tướng thấy thế nào?"
Đỗ Như Hối nghe tiếng thì bước vào trong quật.
Trang Cao Tiện cũng không che lấp, sự đặc biệt của Ma quật ở dưới nước đã bị phá hủy, cho nên ông ta biết chính xác những gì đang diễn ra bên trong.
Trọng điểm nằm ở chỗ mấy cỗ quan tài khắc hoa văn dính máu.
Nếu Tống Uyển Khê trở thành Chân Ma và đi qua thông đạo cổ xưa vào Vạn Giới Hoang Mộ, cũng không phải là chuyện không thể hiểu được.
Nhưng trong Ma quật thượng cổ này, tại sao lại không có chút ma khí nào chứ? Chẳng lẽ 108 con Ẩm Ma đó có tư cách được Vạn Giới Hoang Mộ tiếp đón sao?
Mà cho dù là Bạch Cốt Tà Thần hay là Chân Ma Tống Uyển Khê, cũng đều không có lý do để giết Tống Hoành Giang.
Tống Hoành Giang đã là cơ thể chờ chết rồi, với sinh mệnh lâu dài của Bạch Cốt Tà Thần, liệu sẽ quan tâm đến chút chờ đợi này sao?
Cho dù Tống Uyển Khê thành Chân Ma mất hết tính người, Tống Hoành Giang vẫn luôn trợ giúp Tống Uyển Khê trở thành Chân Ma chẳng lẽ không có một chút phòng bị nào sao? Với thực lực của lão, phải có thể chạy thoát từ sớm rồi mới đúng.
Có quá nhiều điều đáng ngờ và cũng có nhiều manh mối mâu thuẫn. Nếu đứng bên ngoài cuộc, không ai có thể ghép lại bức tranh toàn cảnh bằng suy đoán.
Có lẽ chỉ những ai có kinh nghiệm bản thân, mới có thể kể được một hai điều.
"Xin thiếu quân nén bi thương."
Đỗ Như Hối nói với Tống Thanh Ước câu đó trước, sau đó mới trả lời: "Lão thần cũng khó có thể đưa ra phán đoán."
Ông ta lắc đầu, nhưng lông mày chợt cau lại: "Hình như... có khí tức quen thuộc nào đó."
Khí tức của trời là duy nhất, khí tức của đất có ba và khí tức của con người là vô hạn.
Khí tức của trời là không đổi và duy nhất, nhưng khí tức của con người vẫn đang không ngừng thay đổi.
Ông ta cố gắng bắt lấy khí tức của Tống Uyển Khê bằng Thiên Tức Pháp, nhưng đương nhiên là sẽ không có dấu vết. Có thể là thực lực không đủ, hoặc là Tống Uyển Khê đã thực sự đi đến Vạn Giới Hoang Mộ Nhưng Thiên Tức Pháp không thể cảm nhận được Tống Uyển Khê mà ngược lại nó đã bắt được khí tức của một người khác, chính là tên hung thủ đã giết chết Đổng A!
"Ai?" Trang Cao Tiện hỏi.
"Đổng A!"
Đỗ Như Hối trầm giọng nói, xoay người cất bước, đã đuổi theo khí tức kia rồi!
Đổng A đã chết, đương nhiên không thể xuất hiện trở lại. Đỗ Như Hối đang nói về hung thủ mà ông ta đang tìm kiếm trước đó.
Hung thủ đã giết chết Đổng A đã lần trốn trong Ma quật dưới nước, vậy mà có thể thoát khỏi cái nhìn của ông ta sao?
Người này đóng vai trò gì trong cái chết của Tống Hoành Giang?
Với sức mạnh mà hắn thể hiện trong quá trình giết chết Đổng A, hẳn phải là không đủ để ảnh hưởng đến Tống Hoành Giang mới đúng.
Hắn là người của Bạch Cốt Đạo, hay một con rối của ma?
Những suy nghĩ này nhanh chóng xẹt qua đầu, Trang Cao Tiện nắm chặt tay...
108 cỗ quan tài đá có huyết văn đã bị bóp thành bột mịn, bay lả tải Hắn ta nhìn Tống Thanh Ước và nói: "Sự việc của Thủy tộc, ngươi có thể tự quyết, nếu có tình hình gì thì có thể hỏi Quận trưởng Thanh Hà."
Này tức là thừa nhận sự kế thừa của Tống Thanh Ước đối với vị trí Thủy quân Thanh Hà, nhưng đồng thời cũng điều chỉnh quyền hạn của Thủy quân Thanh Hà ngang bằng với Quận trưởng Thanh Hà và thậm chí còn chịu sự quản thúc của Quận trưởng này.
"Thanh Ước hiểu." Tống Thanh Ước cúi đầu nói.
Hắn ta vẫn không chịu xưng thần, nhưng vẫn tuân theo mệnh lệnh.
Nhàm chán lại yếu ớt và thanh ngạo.
Trang Cao Tiện cười trong lòng, bước từng bước một, đuổi theo Đỗ Như Hối.
Trước đây Đỗ Như Hối đã ngăn không cho các trưởng bối của Thủy tộc vào trong là vì che đậy bí mật trong Ma quật dưới nước.
Nhưng giờ đây ma khí đã cạn kiệt, ngay cả mấy cỗ quan tài đá huyết văn cũng không còn nữa, sẽ chẳng còn bí mật gì đáng nói.
Hắn ta cũng yên tâm rời đi.
Chính là cái chết của Tống Hoành Giang bao hàm quá nhiều khả năng, khiến hắn ta có chút lo lắng cho Đỗ Như Hối.
Dù sao hung thủ giết chết Đổng A cũng liên quan đến cái chết của Tống Hoành Giang, không thể biết trước được có thủ đoạn gì đang ẩn giấu.
Trang quốc bây giờ, dù thế nào cũng không thể thiếu Đỗ Như Hối.
Khương Vọng ẩn náu trong Thanh Hà thủy phủ, phủ thêm Nặc Y, nhân lúc tất cả cường giả Thủy tộc đều đi vào Ma quật ở dưới nước, hắn dễ dàng rời khỏi thủy phủ và nhanh chóng chạy trốn.
Sự lựa chọn đúng đắn đã cho hắn một khoảng thời gian để trốn thoát, nhưng đây cũng có thể là lần cuối cùng.
Mổ ra Nội Phủ thứ hai, giành được thần thông "Lạc Lối" mạnh nhất của Trang Thừa Càn, lại cầm Trường Tương Tư đã sinh ra kiếm linh, lúc này thực lực của hắn đã hơn hẳn lúc trước, nhưng cũng không thể chịu được sự bao vây tấn công của những cường giả thủy phủ.
Đặc biệt là không thể chống lại Đỗ Như Hối.
Có điều đối phương lại mang theo thần thông Chỉ Xích Thiên Nhai đỉnh cấp, nói không chừng còn có thể chạy tới Ma quật ở dưới nước nhanh hơn đám cường giả Thủy tộc.
Vì vậy cũng không còn nhiều thời gian để hắn trốn thoát.
Cũng may cách Thanh Giang không xa chính là tử vực Phong Lâm, có lẽ có thể bay hết tốc lực, sau đó ra khỏi biên giới Trang quốc thì cơ hội an toàn sẽ tăng cao hơn nhiều.
Cho dù Đỗ Như Hối có đi một bước đi nghìn dặm, cũng không thể để đi xuyên qua lãnh thổ của các thế lực khác mà không chút kiêng kỵ gì được.
Theo một nghĩa nào đó, việc rời khỏi lãnh thổ Trang quốc sẽ tương đương với việc thu hẹp khoảng cách lớn về tốc độ. Mà thế giới rộng lớn như vậy, một khi đi vào trong biển người thì cho dù Đỗ Như Hối có dùng biện pháp gì cũng rất khó để lần theo dấu vết của hắn.
Đã rời khỏi biên giới Trang quốc.
Đó là con đường giống như khi hắn rời khỏi Trang quốc lần đầu tiên, cũng là rời đi từ phía Đông Bắc của thành Phong Lâm, và cũng là chạy trốn.
Khi đó thành Phong Lâm đã bị phá hủy, đến nay vẫn còn bị mắc kẹt trong khe hẹp giữa U Minh và hiện thế.
Khi đó, thiếu niên đang là Du Mạch Cảnh, hiện tại đã là tu sĩ hai phủ thần thông, cho dù thả ở nơi nào trong thế giới cũng không thể bị coi là người yếu nữa.
Phía trước là chính là Vân quốc, Khương Vọng xoay người đi qua biên giới Vân quốc.
Hai tuyến đường đã khác nhau vào chính thời điểm này.
Đây là sự lựa chọn của hắn.
"Mấy ngày nay ngươi đi đâu vậy? An An tìm ngươi khắp nơi!"
Diệp Lăng Tiêu lơ lửng không nhiễm bụi trần đột nhiên bước xuống khỏi đám mây, hiện ra trước mặt bóng dáng đang bay nhanh của Khương Vọng.
Ông ta không nói con gái mình và An An đang đi tìm ca ca.
Cũng không có nói chính là do Diệp Thanh Vũ nhõng nhẽo đòi hồi nên một người đường đường là chân nhân như ông ta mới không tình nguyện đi xem một chút.
Nếu có bất kỳ rắc rối nhỏ nào, cũng nể mặt Thanh Vũ và An An mà tiện tay hỗ trợ xử lý một chút. Ông ta nghĩ vậy.
Nhưng Khương Vọng vậy mà không hề dừng lại, tự mình bay đi, chỉ để lại một giọng nói: "Lần này là ta thất lễ. Ngày sau sẽ trở lại xin lỗi!"
Diệp Lăng Tiêu đưa tay lên rồi lại đặt xuống.
Ông ta đột nhiên nhớ lại những gì thiếu niên này nói ngày hôm đó: "Sẽ không có lần sau."
"Sau này cho dù có gặp phải nguy hiểm gì, cho dù phải chết tại chỗ, ta cũng sẽ không gây phiền phức cho Lăng Tiêu Các."
Bạn cần đăng nhập để bình luận