Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2606: Một đời gió trăng tận vô tình

Hí Mệnh là một gia hoả kỳ quái?
Cùng ở tại Mặc môn. Một kẻ là thiếu nữ thiên tài về cơ quan, người sử dụng khôi lỗi "Minh Quỷ". Một kẻ là chân truyền Mặc gia, người của Thiên Cơ Lâu chủ. Theo Hí Mệnh nói, bọn họ không có liên hệ huynh muội máu mủ, đều là cô nhi, đồng bệnh tương liên.
Nhưng Hí Mệnh nguyện ý vì Hí Tương Nghi hái trăng bắt sao. Hí Tương Nghi lại biểu hiện xa cách như thế. Tình huống trong đó, có phần ý vị sâu xa.
Khương Vọng nhìn bóng lưng của Hí Tương Nghi, như có điều suy nghĩ.
Bắc Cung Khác đứng ở đằng xa cũng không đi tới.
Giống như lúc trước dừng lại, lúc đó Khương Vọng lấy thương chỉ vào cổ họng gã, sau đó buông ra khoảng cách.
Có ý tránh đi ánh mắt Khương Vọng, đợi đến khi Hí Tương Nghi hoàn thành "Câu thông" xong, mới tiến ra đón, cùng ngồi xuống.
Trang - Ung lấy Tỏa Long quan, Ân Ca thành làm ranh giới, ranh giới rõ ràng.
Trong Long Cung, Lâm Chính Nhân và Bắc Cung Khác cũng tận lực không đi gần, gặp nhau sinh chán ghét.
Ngược lại không phát sinh chuyện hai bên khiêu khích ẩu đả, rốt cuộc hôm nay thiên kiêu tụ tập tại Long Cung, còn không đến chỗ hai người bọn họ gây sóng gió. Đương nhiên, Hí Tương Nghi nếu nguyện ý ra mặt, đó là hai chuyện khác nhau.
Kỳ thực hôm nay Lâm Chính Nhân ngồi ở chỗ này, lúng túng như tình trạng Trang quốc.
Trang quốc lúc trước ở trên hội Hoàng Hà tính toán, xem như không nể mặt mũi Thịnh quốc. Lâm Chính Nhân hôm nay còn có thể ngồi xuống nói chuyện phiếm với Thịnh Tuyết Hoài, một là Thịnh quốc bị Mục quốc đánh cho quá đau, hai là bản thân Thịnh Tuyết Hoài hàm dưỡng hơn người.
Lâm Chính Nhân nếu xảy ra chuyện gì, gã đi theo đạp cho một chân là còn nhẹ đấy.
Trang quốc liều mạng vạch mặt với Thịnh quốc, tất nhiên là muốn thắng được càng nhiều tài nguyên, nhưng vì Lâm Chính Nhân tại thời khắc mấu chốt đối mặt Khương Vọng tránh chiến, dẫn đến tại Hoàng Hà hội không đoạt được gì. Lâm Chính Nhân vì bảo toàn tính mệnh, tránh phong hiểm, Trang quốc mất cả chì lẫn chài!
Không chỉ từ đây bị Thịnh quốc căm ghét, còn dẫn tới Cảnh thiên tử bất mãn.
Lại thêm về sau nói xấu Khương Vọng thông Ma, dẫn đến đài Kính Thế mất đi lòng tin ...
Trang quốc hôm nay còn có thể đường hoàng quy về hàng ngũ phụ thuộc Đạo quốc, còn có thể thu được một chút tài nguyên Đạo môn, thậm chí còn có thể được Ngọc Kinh Sơn ủng hộ, là nhờ đoạn thời gian trước Lâm Chính Nhân đi sứ các nước, xúc tiến các quốc gia đạo chúc giao lưu!
Đây quả thực có chút không thể tưởng tượng.
Vẻn vẹn dùng quân thần Trang quốc mạnh vì gạo, bạo vì tiền, đạo chúc một thể kề vai sát cánh, cũng không đủ để giải thích sự tình phát triển. Trang quốc minh quân hiền thần, quả thực giống như đã cứu mệnh chưởng giáo Ngọc Kinh Sơn.
Nhưng bất kể thế nào, đạo mạch dù làm một chỉnh thể, chung quy lấy ý chí Cảnh quốc làm chủ. Mà Cảnh quốc ủng hộ Trang quốc, càng ngày càng giữ lại.
Giống như Lâm Chính Nhân mặc dù một bước lên mây ở Trang quốc, kỳ thực đã sớm làm quốc tướng kiêng kỵ, cũng chưa từng được Trang thiên tử tín nhiệm.
Mà Ung quốc từ lúc kim quân Hàn Hú đổi mới triều chính, đã kiên định buộc chung với Mặc gia, cũng nhận được Mặc gia toàn lực ủng hộ. Hôm nay Hí Tương Nghi và Bắc Cung Khác cùng đi dự tiệc, chính là một loại biểu hiện.
Người sáng suốt nhìn Trang - Ung hôm nay, nhìn thấy kẻ trước "Trung hưng mà thế suy", kẻ sau "Chém trầm bệnh mà tuôn ra máu mới".
Bất quá Trang Cao Tiện, Đỗ Như Hối còn ở nơi đó, khiến người không dám định luận. Rốt cuộc năm đó sau khi Trang Thừa Càn chết, Trang quốc vẫn chưa từng được xem trọng, hôm nay lại có thể xâm ngược đất Ung. Tương lai thế nào, còn chưa thể biết được.
"Khương tiên tử."
Hoàng Xá Lợi bỗng nhiên nói:
"Lâm Chính Nhân này, ta nhìn thấy rất chán ghét."
Khương Vọng ung dung thản nhiên:
"Tại sao vậy?"
"Bởi vì ngươi chán ghét hắn, cho nên ta cũng chán ghét hắn."
Hoàng Xá Lợi biểu tình nghiêm túc, rất giống loại nam nhân chân trước mới đi ra thanh lâu, chân sau đã bắt đầu miêu tả chính mình một lòng ngây thơ:
"Ta cũng không phải như vậy với mọi người."
Diệp Thanh Vũ khục một tiếng.
Khương Vọng nói:
"Hoàng cô nương nhìn lầm, ta không có cảm giác gì với Lâm Chính Nhân, chưa nói tới thích hay chán ghét."
Hoàng Xá Lợi không để ý lắm:
"Cá cược không?"
"Cá cược gì?"
Khương Vọng cảnh giác hỏi.
"Không cần khẩn trương như vậy."
Hoàng Xá Lợi cười ha ha nói:
"Lòng thích cái đẹp, mọi người đều có, nhưng mọi người trả giá cho mỹ nhân với phương thức khác nhau. Tỉ như Thanh Vũ cô nương vì ngươi bỏ tiền, mà ta vì ngươi dùng quyền."
"Ngươi khách khí!"
Khương Vọng nói:
"Ta có nắm đấm."
Tịnh Lễ phía sau cúi tới trước, siết quả đấm, lắc lắc:
"Ta cũng có."
Xem ở phân thượng khuôn mặt thanh tú của tên đầu trọc này, Hoàng Xá Lợi không tính toán với gã, tiếp tục nói với Khương Vọng:
"Trên Hoàng Hà hội ngươi dọa người ta không dám lên tràng, còn có thể nói không ghét hắn? Ta hoàn toàn hiểu, ngươi có lẽ xuất phát từ nguyên nhân nào đó, cần tạm thời ẩn nhẫn. Nhưng bản cô nương rất nguyện ý giúp ngươi giải toả chán ghét này ... Chỉ cần ngươi đáp ứng ta một yêu cầu nho nhỏ."
Khương Vọng cũng không hỏi nàng yêu cầu gì, chỉ cười nhạt nói:
"Cảnh quốc can thiệp Kinh quốc khuếch trương chiến tranh về phía tây, bảo hộ năm nước liên minh tây bắc. Kinh quốc muốn chèn ép một Cảnh quốc là cái đinh tại tây cảnh, cũng rất hợp lý. Trên nguyên tắc không cần nói Hoàng cô nương dự định làm gì Lâm Chính Nhân, ta cũng sẽ không làm quá giới hạn, nhưng nếu như Hoàng cô nương muốn động thủ giúp ta hả giận mà đưa lên cờ hiệu ... Chỉ sợ chúng ta phải thương lượng một chút phí mượn tên đấy."
Hoàng Xá Lợi hít sâu một hơi, mở mắt ra, cuối cùng ngồi trở lại, có chút đau đầu đỡ lấy trán:
"Dạng mỹ nhân như ngươi, một khi bắt đầu suy nghĩ, trình độ gợi cảm rớt thẳng tắp xuống... Lúc ở Mục quốc ngươi cũng không như thế."
Nói được nửa câu, nàng bỗng nhiên đứng lên, trên mặt tươi cười, nhanh chân đi hướng cửa cung nghênh đón, vừa mừng vừa sợ:
"Dạ tỷ tỷ!"
Giống như minh châu vào phòng, cả điện rực rỡ.
Lúc này người vào điện, vừa vặn có tên "Đệ nhất mỹ nhân Đại Sở, " danh xưng Dạ Lan Nhi.
Nếu như nói Diệp Thanh Vũ là "Tiên tư", Lý Phượng Nghiêu là "Tuyết nhan", Dạ Lan Nhi chính là tạo vật ngũ quan tinh xảo cao nhất, có thể xưng "Không tì vết", đẹp đến mức không có nửa điểm tì vết.
Lúc trước ở Hoàng Hà hội, ngoài Khương Vọng và Lý Nhất, có người hiểu chuyện còn bình về diễm khôi, người đó tên là Dạ Lan Nhi.
Đối với dạng mỹ nhân này, Hoàng Xá Lợi đương nhiên sẽ không bỏ qua.
Lúc trước trên đài Quan Hà đã nói chuyện mấy lần, về sau Tam Phân Hương Khí Lâu chuyển biến sách lược kinh doanh, từng bước thoát ly Sở quốc, trọng tâm bắt đầu dời qua các bá quốc như Tề quốc. Lúc phát triển đến Kinh quốc, Hoàng Xá Lợi cũng hung hăng giúp mấy lần, thắng được lễ ngộ cấp cao tại Tam Phân Hương Khí Lâu, cũng được tình hữu nghị của Dạ Lan Nhi.
Hai tướng mới gặp, lập tức tay nắm tay nói chuyện.
Có thể tính là mỹ nhân hiểu chuyện, có khả năng xem thấu Hoàng nữ sĩ yếu ớt, cho nàng ấm áp và ôn nhu.
Hai vị mỹ nhân cùng một chỗ nói cười yến yến, ngươi sờ sờ tay nhỏ ta, ta vẩy vẩy mái tóc của ngươi, khiến người mở rộng tầm mắt.
Những người trong điện tranh thủ ngắm mỹ nhân.
Khương Vọng thì tranh thủ giải thích với Diệp Thanh Vũ:
"Ta và Hoàng cô nương ở tại Mục quốc hùn vốn làm ăn, bán vé trận chiến của ta và Đấu Chiêu. Đấu trường bên đó có cổ phần danh nghĩa của nhà nàng. Ta nghĩ dù sao cũng sẽ đánh, không bằng kiếm lời một chút ..."
Diệp Thanh Vũ rất hài lòng với hắn vào lúc này, mắt nhìn thẳng, đồng thời bén nhạy hỏi:
"Các ngươi chia thế nào?"
Khương Vọng nói:
"Chia đôi."
Diệp Thanh Vũ cười cười:
"Hợp lý."
Nàng mặc dù không nhiễm tục sự, rốt cuộc trưởng thành tại Vân quốc thông thương thiên hạ, vẫn hiểu về thương nghiệp các nơi. Vừa nghe là biết, Khương Vọng và Hoàng Xá Lợi chia, cũng không ăn thua thiệt.
Hai vị mỹ nhân bên kia cũng đã tán gẫu xong, nụ cười trên mặt Hoàng Xá Lợi càng thêm xán lạn, ân cần chỉ đường cho Dạ Lan Nhi:
"Dạ tỷ tỷ, người Sở các ngươi đều ngồi ở bên kia."
Dạ Lan Nhi lắc lắc đầu.
Hoàng Xá Lợi cười xán lạn:
"Đương nhiên, Dạ tỷ tỷ nếu muốn cùng ngồi với ta, ta phi thường hoan nghênh."
Dạ Lan Nhi lộ ra nụ cười phù hợp tiêu chuẩn hoàn mỹ, rõ ràng nói:
"Ta hôm nay tới đại biểu cho Tam Phân Hương Khí Lâu."
Đại điện mới vừa rồi còn ồn ào không ngớt, nhất thời yên tĩnh.
Người nghe ai cũng vắng lặng, sau đó ào ào nhìn về phía chỗ người Sở.
Dạ Lan Nhi hôm nay nói câu này trên tiệc rượu Long Cung, có thể nói cho tới bây giờ, là câu nói long trời lở đất nhất trên bữa tiệc Long Cung. Nó có ý nghĩa sâu xa, hoàn toàn không phải như lúc Đấu Chiêu khiêu khích toàn trường có thể so sánh.
Một sự thực rất có ý tứ là Tam Phân Hương Khí Lâu là tổ chức buôn bán có nhiều chi nhánh nhất, phạm vi bao trùm rộng nhất.
So với Vân Tưởng Trai phát nguyên tại Sở quốc mà vang dội thiên hạ, số lượng phải lớn hơn nhiều.
Thiên hạ các nơi đánh giá thẩm mỹ rất không giống nhau.
Tam Phân Hương Khí Lâu phục vụ, lại có thể được người trong thiên hạ nhất trí tán thành.
Lúc trước một Phong Lâm thành nho nhỏ, cũng có chi nhánh Tam Phân Hương Khí Lâu. Tam Phân Hương Khí Lâu lúc hướng đông, đã mở phân lâu tại Lâm Truy, đã theo sát gần với Tứ đại danh quán. Thái Hư vọng lâu mới thành lập ở thành Thiên Phủ, chi nhánh Tam Phân Hương Khí Lâu cũng đuổi theo...
Một tổ chức như thế, kiên trì trung lập lâu dài, chỉ làm sinh ý, không vượt thời cuộc.
Tổng bộ nó tại Sở quốc, phía sau đương nhiên không thiếu được Sở quốc ủng hộ, khó tránh không thoát khỏi Sở quốc ảnh hưởng.
Ngày hôm nay, Dạ Lan Nhi từng đại biểu Sở quốc xuất chiến hội Hoàng Hà, công nhiên biểu thị, nàng đại biểu Tam Phân Hương Khí Lâu đến tham dự tiệc rượu Long Cung.
Cái này không khác công khai tuyên bố khắp thiên hạ, Tam Phân Hương Khí Lâu đã tách ra Sở quốc, từ nay về sau là một tồn tại độc lập, chính thức, có võ lực siêu phàm cường đại.
Không thể vẻn vẹn xem như thanh lâu nữa.
Mà muốn làm hàng ngũ đại tông thiên hạ.
Thanh lâu từ đây chỉ là sinh ý tầng ngoài Tam Phân Hương Khí Lâu, hạch tâm Tam Phân Hương Khí Lâu là lẫn vào thiên hạ phong vân.
Qua nhiều năm như vậy, Tam Phân Hương Khí Lâu kinh doanh dưới nước, vào hôm nay từng bước nổi lên mặt nước.
Vị lâu chủ thần long thấy đầu không thấy đuôi kia, danh xưng "Diễm tuyệt thiên hạ", rốt cuộc trù tính cỡ nào, mang cho thế giới này rung động như thế?
Rất nhiều người phi thường chờ mong.
Lúc này, vị Đấu Chiêu kia đã tùy tiện ăn xong một bàn trân quả, lấy khăn tay lau miệng, tùy ý quăng lại trên bàn ăn. Lúc này mới hời hợt giương mắt, nhìn Dạ Lan Nhi:
"Ngươi hôm nay đại biểu Tam Phân Hương Khí Lâu?"
Thanh âm của y rất nhẹ, nhưng khí thế rất nặng.
"Tam Phân Hương Khí Lâu đã chuẩn bị sẵn sàng sao?"
Y hỏi.
Từng trên đài Quan Hà, bọn họ đại biểu Sở quốc cùng xuất chiến.
Hôm nay đã chiếm một phương.
Dạ Lan Nhi từng ở tràng Thần Lâm, Đấu Chiêu ở tràng Ngoại Lâu.
Giờ phút này tu vi của bọn họ giống nhau, Dạ Lan Nhi không cần sợ hãi bất luận thiên chi kiêu tử nào.
Nhưng Đấu Chiêu hỏi vấn đề này, đại biểu Đại Sở phủ Vệ Quốc Công, đại biểu Sở quốc!
Tam Phân Hương Khí Lâu lựa chọn trên bàn tiệc Long Cung chính thức tuyên bố độc lập, rất rõ ràng Đấu Chiêu cũng không hiểu rõ tình hình, Sở quốc cũng không biết rõ tình hình. Như thế vì "Không biết rõ tình hình" mà sinh ra lửa giận, Tam Phân Hương Khí Lâu từ trên xuống dưới... Dự định bỏ ra cái giá gì?
Khuất Thuấn Hoa từng thân thiết với Dạ Lan Nhi cũng không nói một lời, dùng trầm mặc tỏ rõ lập trường.
Dạ Lan Nhi tự nhiên cũng không tính lôi kéo các bằng hữu, chỉ nở nụ cười xinh đẹp trả lời:
"Tam Phân Hương Khí Lâu một mực chuẩn bị. Chuẩn bị đã rất nhiều năm."
"Tại Đại Sở chơi mượn gà đẻ trứng sao? Quý lâu thật sự có can đảm!"
Đấu Chiêu cười:
"Người Sở yêu phong lưu, mới có Tam Phân Hương Khí Lâu các ngươi. Thiên Tử rộng rãi, mới cho các ngươi tự do. Nhưng khi người Sở thu hồi tha thứ, biểu hiện ra đao kiếm dưới hoa phục, ngươi sẽ phát hiện, không cần nói chuẩn bị bao lâu, các ngươi chuẩn bị gì, vẫn sẽ không đủ!"
"Không nên tức giận như thế, Đấu công tử? Đất Sở mọi thứ đều quy về Sở, chúng ta chỉ cầu ở ngoài đất Sở tự chủ mà thôi."
Dạ Lan Nhi thản nhiên nói:
"Nhiều năm trước tới nay, Tam Phân Hương Khí Lâu đóng thuế cho Sở quốc, đứng số một số hai không sai? Ngươi nói mượn gà đẻ trứng. Trứng nhiều năm như vậy, ấp trứng gà, tất cả đều lưu tại Sở quốc. Nhưng có gà con nào phá xác chạy đi xa, Sở quốc cũng không đến mức ngang ngược đuổi trở về chứ?"
Tam Phân Hương Khí Lâu đã muốn thoát khỏi Sở quốc ảnh hưởng, hôm nay tuyên bố tự thành một phương. Như thế mọi thứ kinh doanh tại Sở quốc, tự nhiên không có khả năng không giữ lại. Dạ Lan Nhi thoải mái nói đều quy về Sở, tự nhiên chỉ là nói cho tiện nghi.
Đấu Chiêu vẫn không tức giận, chỉ nhướng mắt, không che giấu sát cơ:
"Vậy phải xem ... Ngươi bay thoát khỏi không."
Dạ Lan Nhi ở thời điểm này cũng lui lại nửa bước, hơi có chút hoa dung thất sắc, bộ dạng thấy mà yêu, đôi mắt đẹp tràn đầy ánh sáng, điềm đạm đáng yêu nói với Hoàng Xá Lợi:
"Những người nước Sở quá hung hãn đi, Xá Lợi muội muội, ngươi nhớ bảo vệ tốt tỷ tỷ đó."
Long Bá Cơ không khỏi nhìn về phía Trung Sơn Vị Tôn, dự định xem y ngăn cản Hoàng Xá Lợi trầm mê sắc đẹp thế nào. Trung Sơn Vị Tôn vẫn bình chân như vại, giống như căn bản không thèm để ý.
Gã quay đầu nhìn trở lại.
Hoàng Xá Lợi đã ung dung thản nhiên thả tay Dạ Lan Nhi ra, ha ha cười nói:
"Dạ cô nương, chúng ta chỉ nói gió trăng, không vượt cái khác. Liên quan đến nhiều thứ, hai người không thuần túy. Ngươi cứ nói đi?"
Long Bá Cơ không khỏi tấm tắc lấy làm kỳ lạ. Hoàng Xá Lợi này, thật có phong thái "Một đời gió trăng tận vô tình"! Nhiều mày râu cũng không theo kịp.
Dạ Lan Nhi mang buồn bực oán giận nói:
"Xá Lợi muội muội, thời điểm then chốt ngươi đúng là không đáng tin cậy nha."
Hoàng Xá Lợi hơi gật đầu, xem như chịu nhận lời khích lệ này.
"Hì hì, lời tâm tình bên gối, trong bầu rượu lời say. Chúng ta nghe một chút là thôi, đừng coi là thật!"
Vẩy lên áo bào màu vàng, nhanh chân cách xa một điểm.
Xinh đẹp thì xinh đẹp, muốn tính toán, mưu trí, khôn ngoan với Hoàng cô nương, tuyệt đối không thể.
Thiên hạ sắc đẹp nhiều như vậy, ta há có thể ngã xuống dưới một thân cây?
Dạ Lan Nhi nếu trước kia lộ ra kế hoạch của Tam Phân Hương Khí Lâu, cũng lấy ra đủ thẻ đánh bạc để tranh thủ Kinh quốc ủng hộ, Hoàng Xá Lợi cũng không phải không thể cân nhắc đỡ một chút Thiên Kiêu Đao của Đấu Chiêu.
Nhưng ngươi nồng tình mật ý không đề cập tới việc này, bên hoa dưới ánh trắng chỉ nói phong lưu. Nước đã đến chân, bỗng nhiên muốn ta bảo hộ ngươi, còn ở trước mặt người nước Sở ... Xin lỗi, ta cũng chỉ là gặp dịp thì chơi mà thôi!
Đôi mắt đẹp Dạ Lan Nhi chuyển một cái, lại từ Hoàng Xá Lợi rời đi, nhìn về phía Khương Vọng ngồi ở trong góc, nói chính xác, là nhìn xem kẻ kiên quyết không xoay người kia.
Giọng nói nàng bi thương mà mềm mại, để người không khỏi yêu thương:
"Khương công tử, ngươi là người đáng tin nhất thế gian. Thiếp thân không tin được người khác, tin được ngươi, ngươi cũng không thể mặc kệ ta nha ..."
Khương Vọng chỉ làm như không nghe thấy.
Dạ Lan Nhi dứt khoát tăng âm lượng:
"Khương Thanh Dương, ngươi giả đò không quen ta sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận