Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1546: Chỉ có ngông nghênh (1)

"Phùng Cố không để lại cái gì khác sao?" Khương Vọng hỏi Lâm Hữu Tà.
"Đương nhiên có một chút manh mối khác, nhưng đều là cố tình bày ra nghi trận. Vì mê hoặc người điều tra, càng là mê hoặc người phía sau màn, manh mối của ông ấy là cho ta xem, ông ấy biết ta có thể nhìn thấu mê vụ." Lâm Hữu Tà nói: "Bởi vì phụ thân ta, là Lâm Huống."
"Thứ cho ta nói thẳng." Khương Vọng bình tĩnh nói: "Nếu như không có chứng cứ như sắt, bất luận cô làm cái gì, đều không có ý nghĩa. Chúng ta phân tích ở chỗ này, cũng chỉ có thể là phân tích."
Lâm Hữu Tà nói: "Ta không chứng minh được hung thủ của vụ án ám sát Lôi quý phi là ai, nhưng ta chỉ cần chứng minh, cái chết của cha ta có liên quan tới đương kim hoàng hậu. Sở dĩ Phùng Cố hy vọng ta tham dự vụ án này, nguyên nhân chính là ở đây."
Lâm Huống vì điều tra vụ án ám sát Lôi quý phi mà chết, nếu như có thể chứng minh cái chết của hắn không phải là tự sát, mà lại có quan hệ với hoàng hậu. Quả thực cũng có thể xem như một chứng cứ quan trọng, có thể liên hệ đương kim hoàng hậu với cái chết của Lôi Quý Phi.
"Cô định chứng minh thế nào?" Khương Vọng hỏi.
"Đây là chuyện của ta." Lâm Hữu Tà nói.
Khương Vọng vốn tưởng rằng hôm nay Lâm Hữu Tà là tới đây tìm kiếm trợ giúp, thậm chí cũng đã chuẩn bị hỗ trợ, không ngờ nàng lại không phải vậy. Dường như nửa đường nàng nhảy vào trong xe ngựa chỉ vì báo cho Khương Vọng biết chân tướng mà nàng nhận định.
"Vì sao lại nói với ta những điều này?" Khương Vọng hỏi.
Lâm Hữu Tà dừng một chút, nói: "Phụ thân ta là người ưu tú nhất từ khi thanh bài thành lập đến nay, cả đời phá án vô số, tận trung chức vụ. Ông ấy sẽ không tự sát, cũng không nên tự sát... Ta hi vọng nếu như ta xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, còn có người sẽ nhớ kỹ những chuyện này."
"Ta hy vọng cô đừng xảy ra chuyện ngoài ý muốn." Khương Vọng chậm rãi nói: "Bởi vì trừ cô ra, không có ai sẽ nhớ đến ông ấy lâu như vậy."
Đôi mắt dường như có thể thấy rõ hết thảy của Lâm Hữu Tà hơi rủ xuống, ánh mắt rơi vào góc áo của mình: "Lúc ở quần đảo Cận Hải, ngươi nói với ta, ngươi muốn đi đại điển Hải Tế cứu một người.
Ta nghĩ ngươi nhất định đang gạt ta, hơn nữa còn dùng lý do hoang đường không hiện thực để lừa ta như vậy.
Nhưng rất kỳ quái chính là... Ta vẫn tin tưởng.
Sau đó ta nghĩ, ngươi định làm như thế nào đây?
Ta không nghĩ ra được.
Thế nhưng ta lại thấy được.
Ta thấy ngươi lên Thiên Nhai Đài, tạm dừng đại điển Hải Tế. Ta nghe nói ngươi đã đi Mê Giới, hoàn thành nhiệm vụ rửa tội cơ hồ không thể hoàn thành.
Lần thứ hai ngươi lên Thiên Nhai đài, giết Quý Thiếu Khanh, kiếm áp Điếu Hải Lâu, cùng cảnh giới không người nào dám ứng chiến.
Thời gian đó toàn bộ quần đảo Cận Hải đều lan truyền tên của ngươi.
Ngươi trở về với diện mục của một người anh hùng...
Có lẽ ngươi không tin, thế nhưng ngươi đã cổ vũ ta.
Ta không mạnh mẽ bằng ngươi, nhưng trong lòng ta và ngươi cũng đều kiên quyết."
Khương Vọng nói: "Sở dĩ khi đó cô tin tưởng ta là bởi vì cô cũng đang theo đuổi một chuyện không có khả năng. Cô cũng là người kiên định như vậy. Ta tham dự vụ án này mới mấy ngày, đã cảm nhận được áp lực không thể thở nổi. Mà cô lại dưới loại áp lực này, nỗ lực nhiều năm như vậy... Cô hiện tại là đang có tính toán gì xúc động sao?"
"Ngươi suy nghĩ nhiều rồi." Lâm Hữu Tà nói: "Chỉ là, ngươi là người thiên tài nhất mà ta biết. Ta tin tưởng một ngày nào đó, ngươi sẽ có thể đứng ở đỉnh cao nhất. Ta nói là nếu như... nếu như ta xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Ta muốn trịnh trọng thỉnh cầu ngươi, vào lúc có dư lực có thể lật lại vụ án của cha ta."
Dứt lời, nàng đối mặt với Khương Vọng, liền cúi người bái lạy ngay trong xe ngựa.
Khương Vọng đưa tay đặt lên vai nàng, ấn nàng trở về chỗ ngồi: "Lâm bộ đầu, đỉnh cao nhất, nào có dễ dàng như vậy? Cầu người không bằng cầu mình."
Hắn suy nghĩ rồi cuối cùng hỏi: "Có một người tên là Đỗ Phòng, xuất thân từ thanh bài, ngươi hiểu rõ hắn không?"
Lâm Hữu Tà đầu tiên là ngẩn ra, trầm mặc một lúc lâu, mới lên tiếng: "Năm đó người ném thi thể cha ta vào trước mặt ta... Gọi là Đỗ Phòng. Hắn là thuộc hạ của cha ta, cũng coi như nửa đệ tử của cha ta. Lúc ấy hắn giải thích là: 'Bởi vì tâm tình kích động, nhất thời không cách nào chấp nhận' ."
Nàng dùng thanh âm không có ba động gì kể lại: "Lệ Hữu Cữu từng điều tra Đỗ Phòng, về sau điều tra ra kết luận là - bởi vì quy củ của thanh bài thế gia, rất nhiều bí thuật cha ta không chịu dạy Đỗ Phòng, cho nên Đỗ Phòng dần dần sinh ra hận ý, sau khi cha ta chết, muốn hủy hoại ta. Sau đó không bao lâu, Đỗ Phòng bị chết bất ngờ trong lúc phá án, sự tình cũng không còn nữa."
Lệ Hữu Cữu...
"Cái chết của Đỗ Phòng, là ai làm?" Khương Vọng hỏi.
"Trước kia ta sẽ rất kiên định nói cho ngươi, hoặc là thật sự ngoài ý muốn, hoặc là bị người diệt khẩu, tuyệt đối không liên quan tới tứ đại thanh bài thế gia. Bởi vì giáo dục mà bọn ta từ nhỏ đã tiếp nhận chính là làm việc trong quy củ, mọi chuyện đều theo pháp. Hơn nữa cái chết của Đỗ Phòng chỉ là nghe qua kỳ quặc, thực tế vụ án cũng rất bình thường. Nghi phạm mà hắn đuổi bắt đích thật chỉ có Đằng Long cảnh, nhưng người chân chính giết chết hắn, chính là phụ thân của tên nghi phạm đó..."
Lâm Hữu Tà nói: "Nhưng hiện tại ta đã không thể xác định."
Nếu Lệ Hữu Cữu đã âm thầm gia nhập Bình Đẳng Quốc, tổ huấn của tứ đại thanh bài thế gia đương nhiên không cách nào can thiệp vào. Ngay cả bản thân Lâm Hữu Tà cũng không thể loại trừ khả năng tứ đại thanh bài thế gia giết người trả thù...
Cho nên Lâm Hữu Tà nói, nàng cũng không thể xác định nguyên nhân cái chết của Đỗ Phòng.
Khương Vọng nhất thời không nói gì.
Lâm Hữu Tà tiếp tục nói: "Lúc Lệ Hữu Cữu thụ hình, ta ở trên pháp trường. Ta không nên đi, nhưng ta không thể không đi."
"Kỳ thật quan hệ giữa Lệ Hữu Cữu với cha ta rất không tốt, Ô gia gia nói, cái gì hắn cũng muốn tranh với cha ta, lại cái gì cũng không thể tranh được... Nhưng sau khi cha ta chết đi, Ô gia gia từ quan biến mất một đoạn thời gian rất dài, là Lệ Hữu Cữu vẫn luôn chăm sóc ta."
"Ta thấy hắn ở trên pháp trường, có người cắt thịt hắn, từng miếng từng miếng rơi xuống. Ta thấy vẻ mặt của hắn, ta biết hắn rất muốn mắng to, mắng mấy lời đại loại như triều đình đối với tứ đại thanh bài thế gia bất công... ".
"Hắn rất muốn mắng nhưng lại không mắng."
"Bởi vì tứ đại thanh bài thế gia còn có người sống, bởi vì ta còn sống, hắn không muốn gây phiền toái cho ta."
"Ô gia gia không định thu đồ đệ nữa. Tứ đại thanh bài thế gia chỉ còn lại một mình ta là truyền nhân."
Nói tới đây, dường như Lâm Hữu Tà mới thu lại được cảm xúc, nàng một lần nữa dùng ánh mắt nhìn về phía Khương Vọng: "Tại sao ngươi lại đột nhiên nhắc tới người này?"
Tề Quốc phát triển quá nhanh, mạnh lên quá nhanh chóng, trong quá trình này cũng có quá nhiều người bị bỏ qua...
Không phải ngay từ đầu Lệ Hữu Cữu đã thuộc về Bình Đẳng Quốc, tình huống của hắn và Diêm Đồ hoàn toàn khác nhau.
Hắn tìm không thấy lối ra ở trong lịch sử huy hoàng cùng hiện trạng lụi bại của thanh bài thế gia. Thân là thanh bài, đối mặt với cái chết của Lâm Huống nhưng bất lực. Lâm Huống ưu tú hơn hắn nhiều, cũng chết đi một cách không phân lượng như vậy. Hắn thì có thể làm được gì?
Tương lai của tứ đại thanh bài thế gia ở đâu? Hiển nhiên hắn đang rất hoang mang mê man.
Hắn cùng với Ô Liệt, Lâm Hữu Tà đã có lựa chọn khác nhau, nhưng hắn quan tâm tới Lâm Hữu Tà cũng không phải giả dối.
Con người chính là phức tạp như vậy.
Khương Vọng nhìn thấy càng nhiều, càng không dám xem thường luận định một người nào.
Hắn chỉ nói: "Đỗ Phòng có một đồng hương quen biết tên là Cố Hạnh. Trước kia là chính tướng Trục Phong quân, vào năm Nguyên Phượng thứ 38 đã giải trừ quân chức ra biển, hiện tại là đảo chủ của Bá Giác đảo.
Lâm Hữu Tà nheo mắt.
Bá Giác đảo thuộc sở hữu Đại Trạch Điền Thị!
Mà nàng vốn đang hoài nghi Điền gia!
Ô Liệt từ quan nhiều năm như vậy, vẫn luôn âm thầm điều tra Điền gia, đã nắm giữ tương đối nhiều manh mối, chỉ là từ đầu đến cuối không thể lấy được chứng cứ hạch tâm.
Nếu như đảo chủ Bá Giác đảo Cố Hạnh có quan hệ với hành vi của Đỗ Phòng năm đó, không thể nghi ngờ là chứng cứ quan trọng đem Đại Trạch Điền thị trói chung một chỗ với vụ án ám sát Lôi Quý Phi!
"Ta biết rồi." Nàng nhìn Khương Vọng thật sâu một cái: "Cảm ơn."
Dứt lời nàng liền trực tiếp đứng dậy.
Nhìn bộ dạng lôi lệ phong hành của nàng, Khương Vọng nhịn không được nói: "Thật ra nhân sinh rất dài, đã chờ đợi nhiều năm như vậy, cũng không cần nóng lòng nhất thời."
Lâm Hữu Tà đưa tay đỡ lấy cửa xe, thản nhiên nói: "Nhưng Thập Nhất điện hạ chỉ có thể chết trong lần này."
Khương Vô Khí chỉ chết một lần này, Tề thiên tử cũng chỉ thương tâm một lần duy nhất này.
Thời cơ tra xét vụ án cũ, rất có thể sẽ không còn nữa.
Bởi vì đứa bé năm đó được mổ ra từ trong bụng Lôi Quý Phi đã không còn ở đây nữa...
Màn xe buông xuống, người đã không còn tăm tích.
Chỉ có mùi dược thảo mơ hồ là còn đang miêu tả về nàng.
Khương Vọng thật lâu không nói gì.
Nếu như...
Nếu như đương kim hoàng hậu đích thật là người đứng sau màn của vụ án ám sát Lôi Quý Phi, Điền gia là con dao mà năm đó nàng sử dụng.
Nếu như hành vi của Đỗ Phòng thực sự có liên quan tới Cố Hạnh, là do Điền gia khống chế để quán triệt ý chí của đương kim hoàng hậu.
Như vậy ném thi thể của Lâm Huống xuống trước mặt Lâm Hữu Tà, ngoại trừ uy hiếp còn có ý nghĩa hả giận rất mạnh.
Bất kể Lâm Huống đã làm cái gì, "không biết điều" ra sao, người đã chết, còn trút giận vào một tiểu cô nương ba tuổi, thật sự là lòng dạ hẹp hòi.
Nếu hoàng hậu một nước mà hẹp hòi như vậy... há lại là phúc của thiên hạ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận