Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 3018: Rãnh trời thời không không ngăn cách được (1)

Con sông lịch sử một ngàn năm trăm chín mươi hai năm của Việt quốc, dâng trào trong hành lang thời không.
Việt Thái Tông Văn Trung và Ẩn Tướng Phong Cao Chính, chia ra đứng ở hai đầu khởi nguồn và kết thúc lịch sử.
Họ ở hai đầu lịch sử Việt quốc, từ xa nhìn nhau một cái, đã truyền đạt xong thông tin cần truyền.
Con sông thời gian vẫn chảy cuồn cuộn, mỗi giọt nước bên trong, đều là vô số con người vĩ đại của Việt quốc không ngừng phấn đấu cả đời.
Khương Vọng đứng trong hành lang thời không, lưng quay về phía cửa.
Thời gian lịch sử Việt quốc, trên đỉnh nóc hành lang nửa trong suốt, chảy băng băng như nước.
Căn phòng ban nãy Chân Nhân Cách thị đi ra ở sau lưng hắn, lúc này cửa đóng kín.
Trong căn phòng ở phía trước mặt hắn, Thiên Cơ Chân Nhân Nhậm Thu Ly, vẫn ngồi trong chiếc ghế dựa những đường cong quy tắc đan thành, từ xa đối diện với hắn.
Bên trái hắn là Việt Thái Tông Văn Trung, bên phải là ẩn tướng Cao Chính.
Dựa vào tường hay dựa vào cửa phòng không có gì khác biệt, bởi vì nơi này là Kính Hồ, cảnh này là do người khác nắm giữ. Khương Vọng cảnh giác với từng góc nhỏ của nơi này, hắn chỉ tin vào kiếm của mình.
Hắn không phải là ba mặt thụ địch, mà là tám hướng đều là địch.
Nhưng chuyện này không quan trọng.
Nếu đã bước vào vũng bùn Việt quốc, đương nhiên hắn phải đối mặt tất cả.
Thường người ta hay hỏi ! nếu tổ tiên ở trên trời có linh, thấy con cháu đời sau gặp chuyện, sẽ nghĩ thế nào.
Bây giờ có lẽ thấy câu trả lời rồi.
Việt Thái Tông Văn Trung đã mất mạng năm Đạo Lịch hai năm ba một, đang tự đọc lịch sử của nước mình sau khi mình chết.
Cả Văn Trung và Cao Chính, dù hồi còn sống giỏi đến mức nào, thì bây giờ họ cũng đều là người đã chết, nhờ "Thời không kính hà thiên ky trận" mới lại xuất hiện.
Cảm xúc của họ, cũng là nhờ "Thời không kính hà thiên ky trận" nên mới có.
Nên thật ra họ không biết tình hình của Việt quốc ở bên ngoài đại trận, sau khi họ chết chuyện gì đã xảy ra, cũng như bây giờ đang xảy ra cái gì. Chủ trì đại trận Nhậm Thu Ly, nắm cái cửa sổ giúp họ quan sát hiện thế trong tay, là nguồn cung cấp thông tin duy nhất của bọn họ.
Nên Văn Trung mới cho phép Nhậm Thu Ly giành lời của mình, để tránh mình không nắm rõ tình hình bị lừa gạt.
Điều này cho thấy ông có một phạm vi tự do nhất định, cũng đồng nghĩa ông không tin lắm Nhậm Thu Ly.
Sau khi xuất hiện từ trong lịch sử, chỉ sau vài câu ngắn ngủi, ông đã có phán đoán nhất định về Nhậm Thu Ly, hoặc có lẽ những lời đối thoại đó đã cung cấp cho ông tin tức quan trọng. Cũng có lẽ từ lúc mới bắt đầu, năm đó khi hợp tác với Trường Sinh Quân, ông đã chưa từng tin tưởng vào Nam Đẩu Điện.
Nhậm Thu Ly dùng sự im lặng để ông yên tâm, cho ông kết nối với thời gian.
Khương Vọng cũng vui vẻ cùng Văn Trung xem lịch sử.
Văn Trung, Cao Chính và Nhậm Thu Ly, đều là Chân Nhân cấp cao, nhưng năng lực đánh giết chính diện của Nhậm Thu Ly, người bị hạn chế do căn nguyên bị thiếu sót, hơi yếu hơn.
Một đối một đánh với Nhậm Thu Ly, hắn có bảy thành nắm chắc. Văn Trung và Cao Chính dù có thể hiện được chiến lực Chân Nhân đỉnh cao, hắn vẫn có tự tin đấu với một người trong đó.
Ba Chân Nhân cấp cao cùng tiến lên, hắn chỉ còn cách thử liều mạng ! Văn Trung đã chết hơn một ngàn năm, tuy lúc đó là Chân Nhân cấp cao, nhưng chưa chắc giờ theo kịp thời đại. Người này với Nhậm Thu Ly, có lẽ là điểm đột phá của cuộc chiến này, giúp hắn có được đường sinh cơ.
Nhưng dám liều mạng là một chuyện, chuẩn bị kịp là một chuyện, có thành công hay không, lại là chuyện khác.
Loạn cục của Việt quốc kéo hắn vào đây, là sau khi Cao Chính chết mới xảy ra. Có khả năng Cao Chính với Văn Trung cũng không đồng ý với chuyện này, nên với phạm vi tự do nhất định mà họ có ở đây, cục diện lúc này có lẽ sẽ không đến mức nguy hiểm.
Không biết bao lâu sau, mà cũng có lẽ chỉ mới qua một cái chớp mắt. Văn Trung vung tay lên, thi lễ với Cao Chính:
"Ta là tiên quân, không hiền không uy, tiêu tốn cả trăm năm vô ích, không kiến lập được xã tắc. Nên mới khiến hậu nhân khốn đốn, khuất thân vất vả, là lỗi của ta! Cao tướng, những năm kia đã làm khổ ngươi, xin nhận ta một lạy!"
sau khi ông chết một ngàn năm, Việt quốc vẫn chìm trong khốn đốn, không trở nên rạng rỡ phong quang như ông mong đợi. Nhưng ông không một lời oán trách đời sau, chỉ tự trách mình khi còn sống đã không làm được nhiều hơn. Người mạnh gánh trách nhiệm, người yếu đổ thừa.
Cao Chính lại hành một vái dài chấm đất, vô cùng trịnh trọng:
"Thái Tông bệ hạ xây Tiền Đường Thủy sư, lập hộ quốc đại trận, là nghiệp lớn thiên cổ, giúp quốc gia được lợi đến ngày nay. Tại vị trí của mình, ngài đã làm đến cực hạn, là do người đời sau không ra gì, khiến giang sơn không thăng tiến. Cái xá này của ngài, ta không có mặt mũi nào dám nhận. Trên dưới Việt quốc, không một ai nhận được!"
Văn Trung chết vào năm Đạo Lịch hai năm ba một, do đạo giải mà chết.
Cao Chính chết năm Đạo Lịch ba chín hai bảy, do lâu chủ Tam Phân Hương Khí Lâu, La Sát Minh Nguyệt Tịnh giết.
Hai cách chết khác nhau, nhưng nếu tra căn nguyên, thì đều là chết vì chiêu trò của nước Sở.
Một ngàn ba trăm chín mươi sáu năm ở giữa họ, Cao Chính biết hết, Văn Trung hoàn thành hết.
Dù trong thời gian trung gian ấy có bao nhiêu sự kiện kinh tâm động phách, thì cả hai người đều đã nhìn ra bản chất ! là dù đã qua nhiều năm như vậy, thế cục Việt quốc vẫn chưa hề thay đổi.
Việt quốc và Thư Sơn là cái hàng rào, lấy quy tắc làm bình phong, bị hủy thì xây lại, có lúc chủ nhân trong nhà sẽ xách gậy đi ra đuổi đám dã thú phá hỏng hàng rào, nhưng chẳng có ai lại đi thấy đau lòng cho cái hàng rào ấy.
Đối với nước Sở, Việt quốc là một tấm bình phong, giúp người Sở giữ phong độ và lễ nghi nhất định. Một khi tấm bình phong này có ý định trở thành tường cao, gắn chông gắn móc, sinh ra khả năng uy hiếp, nó sẽ bị nước Sở không chút lưu tình phạt xuống.
"Từ góc độ là người đứng xem, ta thấy cả hai vị đều đã làm tốt nhất ở vị trí của mình. Tuy ta ở trên núi, không thông quốc sự, nhưng cũng đúng rất kính nể các ngươi."
Nhậm Thu Ly lên tiếng:
"Việt quốc đi tới ngày hôm nay, là do bị nước Sở chèn ép, chứ không phải do trách nhiệm của các ngươi."
"Nhưng ngươi thì có một phần trách nhiệm."
Cao Chính bỗng xoay người, vách tường của hành lang thời không chợt trở nên trong suốt, hiện ra Nhậm Thu Ly đang ngồi trên ghế ở trong phòng.
Trong đại trận này, Cao Chính cũng có quyền hạn nhất định!
Mà cũng phải thôi. Kính Hồ lẫn Việt quốc hộ quốc đại trận, đều là kết quả nghiên cứu cả đời của Cao Chính. Nhậm Thu Ly mượn nó để bày thành trận, không thể chỉ hưởng thụ ưu điểm, không chấp nhận ảnh hưởng được.
Đệ nhất danh tướng vĩ đại nhất cổ kim của Việt quốc lạnh lùng nhìn Thiên Cơ Chân Nhân:
"Ngươi can thiệp vào bàn cờ của ta, lại đi dùng nó để phục vụ cho việc tư của mình. Hạ cờ cũng chỉ chăm chăm lo cho mục đích của bản thân, mặc kệ bố cục của ván cờ, thậm chí mặc kệ cả sự nguyên vẹn của cả bàn cờ ! ngươi và hoàng đế đã làm giao dịch gì?"
"Bà ấy với Thất Sát Chân Nhân Lục Sương Hà cùng gia nhập Việt quốc, đổi lại Văn Cảnh Tú phối hợp với bà ta, hãm ta trong trận này!"
Khương Vọng thấy Cao Chính không biết chuyện, nhiệt tình nói cho người ta biết chân tướng:
"Ta với Lục Sương Hà có ước hẹn đấu sinh tử, Cao Chân Nhân chắc ngươi cũng hiểu, Nhậm Thu Ly sợ Lục Sương Hà bị ta giết, nên mới bày ra cục này!"
Việt Thái Tông ấn tay trên lễ kiếm, mặt không cảm xúc, nhìn Nhậm Thu Ly.
Dòng sông thời gian dường như dừng lại, cả hành lang thời không như chìm xuống dưới cái nhìn chăm chú của Việt Thái Tông.
Nhậm Thu Ly vẫn ngồi yên, khẽ vuốt tay:
"Khương Chân Nhân không hề thêm dầu thêm mỡ, sự thật đúng là như vậy. Nhưng Cao Chân Nhân, ta chỉ quan tâm mục đích của mình, không phải rất hợp lý à? Việt quốc như thế nào, thế cục của các ngươi như thế nào, bàn cờ làm sao để nguyên vẹn, là việc của người Việt quốc các ngươi. Rõ ràng hoàng đế Việt quốc đã cân nhắc rồi, mới đưa ra quyết định ! những việc xảy ra hôm nay, là chúng ta cùng nhau thúc đẩy, ta không hề ép hắn."
"Cao Chân Nhân!"
Khương Vọng lại nói:
"Lúc đến Ẩn Tướng Phong bái phỏng ngươi, ta đã nói rồi, bàn cờ của ngươi ta xem không hiểu, cũng không muốn xem. Là thành viên Thái Hư Các, lập trường của ta là vô cùng rõ ràng, không nghiêng về bất kỳ một phe nào hết. Ta có quan hệ tốt với Hoài Phủ Quốc công, vì vậy sẽ không can thiệp vào quốc sự nước Sở. Nhưng Bạch Ngọc Hà là chưởng quỹ tửu lầu của ta, hắn bị gạt trở về Việt quốc, cắm đầu vào chỗ chết, ta không thể không bảo vệ hắn chu toàn. Hôm nay bước vào cục này, không phải là ý muốn của ta, bị vùi trong trận này, là ta vô tội! Ta không có ác ý với Việt quốc, nhưng Việt quốc lại muốn giết chết ta.. Đi đến mức độ hôm nay ! ".
Bạn cần đăng nhập để bình luận