Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1910: Có Viện Binh Từ Phương Xa Tới (2)

Trong mắt Trọng Huyền Tuân, Đắc Thắng doanh đã biến mất tám ngày. Khương Vọng tự hỏi lòng, nếu như mình là Trọng Huyền Tuân, trong lúc khẩn yếu tranh công trên chiến trường, để cho một người thông minh tuyệt đỉnh như Trọng Huyền Thắng, biến mất khỏi tầm mắt lâu như vậy… Quả thật rất khó giữ bình tĩnh.
Nhưng...
“Trọng Huyền Tuân sao lại nhất định sẽ đến thành Tích Minh?” Khương Vọng không nhịn được hỏi.
Sau khi tiến vào chiến trường phủ Lâm Vũ, xen kẽ phía sau địch, chạy trốn bốn ngày. Sau đó công chiếm thành Tích Minh, ôm cây đợi thỏ, lại chờ bốn ngày.
“Thứ gọi là không hối, không kẽ hở, không bỏ sót… đúng là cảnh giới mỹ diệu.” Trọng Huyền Thắng cảm khái một tiếng, hỏi: “Ngươi sắp đạt đến chưa?” Thuận miệng đánh giá thấp lão bằng hữu một chút, Trọng Huyền Thắng tiếp tục nói: “Y không biết chúng ta ở nơi nào, không biết chúng ta đang làm gì, nhưng có thể phát hiện được, viện binh mà Hạ quốc phái đến tiền tuyến chậm lại. Với trí tuệ của y, đương nhiên có thể đoán được, chúng ta nhất định đã vây phía sau Hạ cảnh, đang làm những gì… Cho nên y nhất định sẽ tới!”
“Mà thành Tích Minh là thành trì chủ chốt của ba phủ, nếu như y muốn áp chế ta ở công trận, thì đây chính là lựa chọn đầu tiên của y, y trốn không thoát.”
Khương Vọng tất nhiên tin tưởng phán đoán của Trọng Huyền Thắng. Chỉ là hắn có một việc nghi hoặc khác, Bảo Bá Chiêu rõ ràng cũng ở chiến trường đông tuyến, Trọng Huyền Thắng vì sao chỉ nói đến Bảo Trọng Thanh, mà không nói đến Bảo Bá Chiêu, chẳng lẽ trong lòng mập mạp này, Bảo Bá Thanh ưu tú hơn người còn lại kia?
Hắn không quan tâm hai người đó, chỉ hỏi: “Cho nên bây giờ chúng ta đi đâu?”
Trọng Huyền Thắng cười tủm tỉm: “Đi đến nơi mà sau đó Trọng Huyền Tuân sẽ đi.”
Thập Tứ yên lặng đi nhanh phía sau, mặc dù mặc trọng giáp, nâng trọng kiếm, đang ở trong quân ngũ, nhưng bước nhân lại rất nhẹ nhàng nhanh nhẹn.
Nàng ấy rất thích dáng vẻ đoán trước mọi việc của Thắng mập!
Lại nói toàn bộ phủ Lâm Vũ, từ bắc tới nam, thế cục từng bước một thối nát.
Quân trấn giữ Hạ quốc biển hiện ý chí chống cự cực kỳ ngoan cường, nhưng quân tiên phong Tề quân lại càng thêm kiên quyết.
Ba mươi vạn liên quân các nước Đông vực, dưới sự chỉ huy của triều nghị đại phu Tạ Hoài An phân ra đánh các nơi, khiến cho khắp phủ Lâm Vũ đều dấy lên phong hỏa, các thành tự lo thân mình còn chưa xong.
Trong thế cục hỗn độn như tương hồ, Tiên Phong doanh của Trọng Huyền Tuân, chắc chắn là một ngọn cờ riêng. Đám người còn lại, càng không cần phải nói. Sau khi hạ thành địch, Trọng Huyền Tuân cũng không vội vàng mở rộng chiến quả, càng chưa nói đến mở tiệc khánh công, mà mang theo sĩ tốt thuộc hạ, nhanh chóng rời khỏi chiến trường, tiến đến phía sau phủ Lâm Vũ.
Bởi vì y đã cảm thấy được, phía sau phủ Lâm Vũ, có một loại biến hóa nào đó đang xảy ra. Trực tiếp ảnh hưởng đến việc viện quân Hạ quốc rõ ràng không còn liên tục nữa, mất đi loại cảm giác liên tục này. Xa xa mà nói, nó gián tiếp ảnh hưởng đến bố cục thống soái địch quân đông tuyến!
Thậm chí, y sở dĩ có thể nhanh chóng đánh hạ thành địch như vậy, cũng phải nhờ đến sự giúp đỡ của loại biến hóa này. Y trước tướng địch, giữ loại biến hóa này, nắm chắc tiết đấu trận chiến. Mà đệ đệ mập mưu lược vô cùng cao minh kia của y, đã biến mất khỏi chiến trường rất lâu rồi…
Trọng Huyền Thắng thông minh thế nào, y biết.
Hai người kia liên thủ, rốt cuộc có thể tạo ra chiến quả thế nào, y khó có thể tưởng tượng ra. Nhưng mà y chuẩn bị cho trường hợp xấu nhất!
Trong toàn bộ chiến cuộc phủ Lâm Vũ, điểm mấu chốt nhất hiển nhiên chính là tám thành bắc bộ.
Tám tòa thành lớn này, cũng được thống soái đông tuyến Hạ quốc cho rằng rất quan trọng, tập hợp bọn nó lại một chỗ, không ngừng tiếp viện.
Tạ Hoài An tấn công đồng thời tám thành, trực tiếp dẫn đến thế cục loạn chiến, chính là cậy vào ưu thế thực lực của Tề quân, cắt đứt sự liên kết này.
Phủ quân các nơi Hạ quốc, tố chất tốt xấu lẫn lộn.
Mà liên quân các nước Đông vực, lại là tướng sĩ tinh nhuệ nhất của các quốc gia mà Tề Thiên tử điều động tới. Có một số tiểu quốc muốn phái thêm người tham chiến, Tề quốc thậm chí cũng không nhận. Chỉ dùng tố chất bản thân binh lính va chạm, phủ Lâm Vũ bị phá chỉ là vấn đề thời gian.
Tạ Hoài An coi như đánh một trận ngốc.
Nhưng thứ gọi là tình thế thay đổi theo thời cuộc.
Dưới tình huống tám thành bắc bộ đã bị tìm ra điểm đột phá, điểm mấu chốt của toàn bộ phủ Lâm Vũ liền xảy ra thay đổi.
Những thành lớn nối tiếp các phủ, mới là điểm mấu chốt mới.
Nếu như coi hai mươi thành phủ Lâm Vũ thành nơi tiếp viện của đối phương.
Vậy thì trấn áp thành Tích Minh, không nghi ngờ gì chính là một điểm mấu chốt nhất.
Nước cờ này, có thể phá hỏng đường lui của Hạ quân đang ác chiến ở phủ Lâm Vũ, đồng thời còn có thể ngăn chặn viện quân của Hạ quân đến từ các phủ.
Trọng Huyền Tuân tin rằng, trong giai đoạn chiến sự ở phủ Lâm Vũ, bất luận Trọng Huyền Thắng và Khương Vọng đã đánh chặn bao nhiêu viện binh, chiếm tòa thành nào, cũng không thể có chiến công lớn bằng việc y tấn công tòa thành Tích Minh.
Thành vừa hạ, y cũng đã mang binh tiến sâu vào, dọc đường đi hạ hết phi thú, chiếm hết giao thông, ngựa không dùng vó, người không thay áo, bốc cháy đi nhanh. Y tin rằng tốc độ truyền tin tình báo, không nhanh bằng tốc độ hành quân của y.
Y quyết định dùng thủ đoạn sấm sét, muốn thừa dịp thủ tướng quân địch còn chưa nhận được tin tức chiến cuộc thối nát ở bắc bộ, trực tiếp cường công phá thành. Noi theo câu chuyện Vương Di Ngô ban đêm lén lên Kiếm Phong Sơn, đánh cho đối phương trở tay không kịp.
Gần rồi!
Chỉ thấy cửa thành phía trước đóng chặt, trên tường thành đao thương mọc lên như rừng.
Quả là thành quan trọng, thủ binh nhiều như vậy.
Nhưng có lẽ cũng bởi vì trọng binh đóng giữ, cho nên đối phương mới dám không mở đại trận hộ thành trước, mà dùng quân thế thay thế.
Trọng Huyền Tuân là kẻ tài cao gan cũng lớn, đương trường khuấy động binh sát, cuồn cuộn dâng lên ba ngàn quân tiên phong, hiển hóa Thiên Phủ thể, thúc giục Thái Dương Thần Cung, cả người giống như Thần Vương, sĩ tốt tựa như thiên binh, huy hoàng lẫm liệt, trực tiếp vọt vào trong thành!
“Quỳ xuống dâng thành! Tha cho ngươi không chết!”
Tiếng lớn thấu trời đất, đã thấy oai sinh tử.
Toàn bộ chiến khu đông tuyến, Chân Nhân bên phía Hạ quốc chỉ có một mình Phụng quốc công Chu Anh, đang kiềm chế lẫn nhau với thống soái Tạ Hoài An.
Tòa thành Tích Minh lẻ loi trước mắt này, mặc kệ ngươi ở đây bố trí bao nhiêu bẫy rập hay gì đó, đã không mở ra đại trận hộ thành, vậy thì đừng mở nữa!
Sau đó y nhìn thấy.
Chi chít quân giữ thành trên cổng thành, xôn xao một lúc liền tản đi, một người so với một người chạy trốn còn xa hơn.
Quả là như đàn kiến, tan tác như triều muộn.
Căn bản không có ai tranh phong.
Trọng Huyền Tuân tay cầm Nguyệt Luân đao, từ trên cao nhìn xuống, xung quanh mờ mịt! Cho dù có thần thông Trảm Vọng, nhìn thấu nguồn gốc, nhưng mà lại nhất thời không biết nên chém người nào.
Vất vả lắm mới dò xét ra một viên võ tướng đang muốn xuất hiện, y đang muốn nâng đao lên.
Người kia đã quỳ bộp một tiếng lớn trên mặt đất:
“Tướng quân! Người một nhà!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận