Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1629: Thần ngục lục đạo, độc thân xông trận (1)

Tiếng khiêu khích của Khương Vọng im bặt, cảnh giác nhìn quanh bốn phía.
Thái Dần lại thở phào một hơi…
Vào trận rồi!
Trong cảm giác thị giác của Khương Vọng, hai màu đen trắng phía trước đã hoàn toàn chiếm cứ tầm mắt, đột nhiên như dòng nước chuyển động, kịch liệt co rút lại, ngưng tụ thành một cánh cửa cổ xưa.
Cũng giống như, chỉ có cánh cửa kia tồn tại.
Bên ngoài cánh cửa này, vốn là nhìn thấy được phù sơn, biển xanh, đá ngầm, thậm chí Thái Dần, Hạng Bắc… tất cả đều biến mất.
Chỉ còn lại sương mù.
Loại sương mù này, cho người ta một loại ngây ngốc, lại rất quen thuộc.
Khương Vọng suy nghĩ một chút, chợt tỉnh ngộ.
Đây không phải là sương mù mông muội trong Ngũ Phủ Hải sao?
Tu hành giả từ Đằng Long cảnh đến Nội Phủ cảnh, cần phải trải qua một đạo quan ải nguy hiểm nhất.
Sương mù này che tam hồn, muội thất phách, bao nhiêu đạo mạch chân long của tu sĩ chính là bị lạc trong sương mù mông muội, trực tiếp bị ăn mòn sạch sẽ.
Dù cho đến hôm nay Ngũ Phủ mở rộng, năm thần thông đều có được, Đạo Mạch Đằng Long đã bơi vào Tàng Tinh Hải, trong Ngũ Phủ Hải vẫn không ngừng có sương mù mông muội tràn ra, vẫn phải không ngừng loại bỏ.
Tu hành giả vĩnh viễn có điều không biết, mông muội vĩnh viễn không thể diệt trừ tận gốc.
Tu sĩ Thích gia đã nói, tu hành chính là quá trình không ngừng loại bỏ mông muội.
Cho nên “cần lau chùi thường xuyên, chớ để bám bụi bặm.”
Chỉ sương mù mông muội bao phủ bốn phía Hắc Bạch Chi Môn này, cũng đủ khiến người ta cảnh giác.
Nguy hiểm sâu trong sương mù như ẩn như hiện, càng làm cho người ta cảm nhận sâu sắc, không dám vọng động.
Khương Vọng ngẩng đầu nhìn lên trời, chỉ thấy phía trên bầu trời, tất cả hai màu đen trắng kia cũng ngưng tụ thành một cánh cửa. Bầu trời ngoại trừ cánh cửa này, cũng đều là sương mù mông muội.
Thiên có một cánh cửa, Địa có một cánh cửa.
Hai bên, trước sau đều xuất hiện một Hắc Bạch Chi Môn.
Một màn vô cùng quỷ dị này, khó tránh khỏi làm cho lòng người sinh ra sợ hãi.
Nên đẩy ra cánh cửa nào?
Phía sau cánh cửa…sẽ phải đối mặt cái gì?
Khương Vọng không hiểu trận đạo, binh trận còn có chút kiến thức, pháp trận thì không biết gì cả.
Tiên Thiên Mê Trận được chứng kiến trong Loạn Thạch cốc ở Đoạn Hồn hạp, cũng là đao tiền đi theo Dư Bắc Đẩu.
Giờ này khắc này, chỉ có thể trước tiên ngưng tụ kiếm thế, toàn bộ tinh thần đề phòng, không có chút suy nghĩ phá trận nào.
Nhưng hắn cũng không sợ hãi uể oải gì, ngược lại trận pháp đột nhiên xuất hiện này được hắn coi là biến cục, Họa Đấu vương thú một mực đuổi sát như vậy, cũng đồng dạng rơi vào trong trận này.
Như vậy bất kể trận pháp này đáng sợ bao nhiêu, kết quả chung quy sẽ không xấu hơn so với việc tiếp tục phải đối mặt với Họa Đấu vương thú.
Phải biết rằng, nếu không phải Thái Dần bỗng nhiên xuất hiện, quấy nhiễu lung tung một trận, hiện tại nói không chừng hắn đã bị Họa Đấu nuốt mất.
Hắn chờ mong biến hóa.
Thái Dần bên ngoài đại trận, tâm tình rõ ràng rất tốt.
Một đường này hắn nhẫn nhịn sự trào phúng của Khương Vọng mà chạy như điên không ngừng nghỉ, thật có thể nói là nhẫn nhục!
Cuối cùng thành công dẫn Khương Vọng vào trong trận.
Ông trời không phụ người khổ tâm, cổ nhân quả thật không lừa ta.
Giờ khắc này, có thể gọi là khổ tận cam lai.
Toà đại trận hắn bày ra, tên là “Thần Ngục Lục Đạo”.
Đây chính là sát trận đệ nhất do Thái thị Hạ Quốc truyền lại!
Sáu cánh Sinh Tử Môn, luân chuyển một lòng, sinh tử đều ở trong tay người chủ trận.
Đã từng có chiến tích vây giết đương thế chân nhân, có thể nói là hung uy hiển hách.
Hiện tại trận hắn bố trí đương nhiên cũng không hoàn chỉnh. Nhưng cũng đã là trận pháp mạnh nhất mà hắn có khả năng bố trí ra ở trong hoàn cảnh phù hợp với Sơn Hải Cảnh.
Nếu đổi là nơi khác, hắn tự hỏi mình cũng không thể đi ra được!
Khương Vọng là ai?
Chỉ là mãng phu thích thể hiện vũ lực.
Trong trận pháp tuyệt sát này, cũng chỉ có thể cuộn mình!
“Nơi đây tên gì?” Thái Dần hăng hái hỏi.
Hạng Bắc cảm thấy hắn có chút không hiểu, lắc đầu: “Chỉ là một vùng hải vực bình thường.”
“Chắc là có tên a.” Thái Dần than thở: “Hạ thiên kiêu tước ba thành thần hồn bản nguyên của Tề thiên kiêu ở đây! Không bằng gọi là Táng Khương hải? Đây cũng là khởi đầu cho Tề Quốc suy sụp, Táng Tề hải thế nào?”
Mặc dù biết Thái Dần có thể là vì điều chỉnh tâm tình, nhưng Hạng Bắc vẫn có chút cảm giác không nói gì, hắn thoáng nhìn xung quanh: “Còn chưa rút sao? Nếu không lát nữa nên gọi là Táng Khương Thái Hạng hải.”
Thái Dần cũng giương mắt nhìn, lúc này vương thú và Khương Vọng đều bị Thần Ngục Lục Đạo trận bao trùm. Đại quân Họa Đấu trùng trùng điệp điệp kia lại chưa bị bao trùm vào bao nhiêu.
Dù sao số lượng quá nhiều.
Chúng tự giác tản ra, vây quanh tòa đại trận này.
Thậm chí còn có một bộ phận rất lớn, như hổ rình mồi bay về phía hắn và Hạng Bắc …
“Một đám chó điên…”
Thái Dần thôi hẳn cảm khái, quay đầu rời đi, không có chút do dự.
Cho dù Thần Ngục Lục Đạo Trận mất đi chủ trì, giết không chết Khương Vọng, tên kia đã triệt để rơi vào vòng vây của đàn Họa Đấu thì cũng không có khả năng sống sót.
Đã có thể tuyên cáo bị loại.
Nam nhân chân chính đi phải thong dong, chưa bao giờ quay đầu lại nhìn kết quả…
Rống!
Một tiếng gào thét bạo ngược cực hạn vang lên sau lưng.
Thái Dần sợ hãi quay đầu lại, liền nhìn thấy Thần Ngục Lục Đạo trận mà hắn vừa mới phát động, giống như nước nóng bị đun sôi, phát ra tiếng rít kinh khủng.
Sau đó trong nháy mắt tan vỡ!
Cái gì Sinh Tử môn, cái gì sương mù mông muội, cái gì Thần Ngục…
Tất cả đều bị quét sạch!
Thái Dần không kịp đoạn tuyệt liên hệ với Thần Ngục Lục Đạo trận, liền phun ra một ngụm máu tươi, bất chấp thương thế, co giò chạy như điên.
Đây mới là thực lực chân chính của con Họa Đấu vương thú kia sao!
Lúc trước đều là đang đùa bỡn con mồi mà thôi?
Khương Vọng chết chắc rồi.
Mục tiêu kế tiếp là…
Thái Dần toát mồ hôi lạnh, hận không thể đem toàn bộ ngũ phủ tứ lâu phát huy đến cực hạn, thẳng đến bầu trời.
Hạng Bắc cũng không nói một lời, lấy tư thái chiến đấu của Thôn Tặc bá thể, chật vật chạy trốn.
Thần Ngục Lục Đạo trận tan vỡ, đâu chỉ mang tới tan vỡ cho Thái Dần?
Khương Vọng thân ở trong đó, đích thật là muốn chửi một vạn lần.
Thái Dần ngươi trình độ trận pháp chả ra gì, không nên ra ngoài bêu xấu!
Đây chẳng phải là lừa người sao!
Hắn vốn đang coi đại trận rất có phong cách này là biến số, nghĩ làm sao lợi dụng tòa đại trận này, triệt để cắt đuôi truy kích của Họa Đấu vương thú.
Nhưng còn chưa kịp nghiên cứu cọng lông gì, Hắc Bạch Chi Môn phía trước đã ầm ầm sụp đổ.
Phía sau cửa thình lình là Họa Đấu vương thú cao như tuấn mã, đang dùng ánh mắt trêu tức nhìn hắn.
Hình như đang nói, chỉ như vậy mà thôi?
Sương mù mông muội bao phủ tầm mắt cũng tan thành mây khói, lộ ra ngoài pháp trận... là đàn thú Họa Đấu chi chít.
Họa Đấu vương thú trước mặt bỗng há miệng, lại gầm lên một tiếng đầy ý tứ uy hiếp.
Sóng khí kinh khủng đánh tới, khiến cho Khương Vọng gần như đứng không vững.
Mà Hắc Bạch Chi Môn đứng ở trên dưới bốn phương lại từng cái sụp đổ!
Tòa pháp trận làm cho Khương Vọng hoàn toàn không mò ra chút gì, cứ như vậy biến mất trong tiếng rống giận của Họa Đấu vương thú.
Như tờ giấy bị cuồng phong thổi nát.
Không có chút sức chống cự nào.
Lại nhìn về bốn phía…
Bạn cần đăng nhập để bình luận