Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 459: Chỗ sâu rừng sọ có người khác

Nơi này chính là hang ổ của Yến Kiêu, "Rừng Huyền Lô" được đánh dấu trên bản đồ.
Những chiếc đầu lâu treo lơ lửng trên cây, hốc mắt trống rỗng tựa như đang nhìn chằm chằm vào mỗi người đến đây.
Sự trầm mặc vô vọng này đã kéo dài mấy trăm năm nay.
Bốn người tản ra.
Thanh Thất Thụ cầm thuẫn đi ở phía trước, vẻ mặt nghiêm túc chưa từng có.
Bắt đầu từ giờ, y sẽ thực hiện trách nhiệm của mình.
Tất cả những nguy hiểm nhắm vào Long Thần sứ giả thì một võ sĩ Thánh tộc như y phải gánh chịu trước tiên.
Đối với đám người Khương Vọng, đây là một lần mạo hiểm, một lần tìm kiếm thu hoạch trong hoàn cảnh vô cùng nguy hiểm.
Nhưng đối với võ sĩ Sâm Hải Thánh tộc, đây là việc kháng cự lại vận mệnh bất hạnh.
Là ranh giới giữa bóng tối và ánh sáng.
Thanh Thất Thụ không mang theo đao, là vị sợ bản năng phản kháng sẽ đánh bị thương Yến Kiêu, từ đó khiến nó có thể phục sinh.
Trước kia khi ở Vùng đất Nặc Xà, y bị đám Nặc Xà tấn công nhiều lần, đau không chịu nổi, cuối cùng cũng không đánh trả lấy một lần. Đó chính là để huấn luyện cho ngày hôm nay.
Đây là cơ hội tốt nhất của Thánh tộc trong cả ngàn năm qua, có lẽ cũng là cơ hội cuối cùng. Trước khi đi, cô nãi nãi đã nói như vậy.
Lớp nặc y mà Thanh Thất Thụ đang mang, được thêm vào chút vật liệu thừa từ da Nặc Xà Vương, chất lượng chỉ sau món nặc y của Khương Vọng được dùng toàn bộ từ da Nặc Xà Vương chế tạo ra, đây là một chút thiên vị mà lão Tế Ti dành cho y.
Rừng Huyền Lô vô cùng yên tĩnh, rõ ràng là đã sau giờ Ngọ nhưng lại tĩnh mịch như ban đêm.
Sự yên tĩnh này... khiến Khương Vọng nhớ đến cái nơi tĩnh mịch hắn từng trải qua khi mới đến Sâm Hải Nguyên Giới.
Nơi đó với rừng Huyền Lô có mối liên hệ thế nào?
Khi đó, hắn cũng nghe thấy tiếng kêu của Yến Kiêu.
Lá khô dưới chân kêu xào xạc.
"Không nên nóng vội." Khương Vọng nhắc nhở.
Tô Kỳ mím môi, cố gắng khống chế không để bản thân mình vọt lên trước.
Vũ Khứ Tật tiện tay dùng kim đâm vào mấy gốc cây mình đi qua.
"Không có độc." Gã nói.
Bình tĩnh đến khác thường.
Bốn người cẩn thận đi về phía trước, nhưng suốt dọc đường cũng không gặp phải sự tập kích bất ngờ nào.
Sự kinh khủng của rừng Huyền Lô dường như mới chỉ dừng lại ở bề ngoài.
Họ đi về phía trước, càng đi càng sâu.
Cây cối xung quanh như những thân cây trụi lụi đâm thẳng lên, trên ngọn cây lại có cành lá sum suê.
Giữa những chạc cây treo những cái đầu lâu nhợt nhạt của con người.
Ánh mắt Thanh Thất Thụ đảo qua những cái đầu lâu đó.
Không nhìn lâu, không dám nhìn lâu.
"Nếu như hôm nay thất bại, về sau, thứ treo trên cây này có thể là ta, cũng có thể là con của ta."
Khương Vọng nhìn kĩ mấy cái đầu lâu rồi không nói thêm gì.
Tầm mắt hắn đột nhiên mở rộng ra.
Cả rừng cây rậm rạp đến đây chợt thưa thớt, xuất hiện một mảnh đất trống.
Nơi này hẳn là trung tâm của rừng Huyền Lô.
Điều khiến người ta bất ngờ hơn cả là ở đây lại có một gian nhà gỗ nho nhỏ.
Tay Khương Vọng đặt lên chuôi kiếm.
Trong rừng Huyền Lô có nhà ở!
Căn nhà gỗ này cũng giống những căn nhà bình thường khác, rất đơn giản, không có điểm gì đặc biệt.
Một cái bàn gỗ, bốn cái ghế dài.
Giống như nhà của những thường dân bách tính.
Trên bàn còn có bát gỗ đũa gỗ, đĩa đựng thức ăn bằng gỗ.
Dường như có người nào đó đang ăn cơm.
Chỉ là trên bát đĩa trống trơn, trên bàn cũng không có người.
Tầm mắt Khương Vọng dừng lại ở ngoài nhà.
Dưới mái hiên của căn nhà gỗ treo một cái tổ yến.
Một con yến ở trong đó ló đầu nhỏ ra, đánh giá bọn hắn.
Ánh mắt kia ...
Hình như là sự vui sướng!
Có lẽ là rất vui, trong tổ chim nó xoay sở một chút, vì thế mọi người có thể nhìn thấy hoàn toàn dáng vẻ của nó.
Nó không giống những con dã thú khổng lồ trong Sâm Hải Nguyên Giới, hình dáng không khác đồng loại ở hiện thế là bao, nhỏ nhắn phù hợp.
Là hình dáng của một con yến bình thường, điểm khác biệt duy nhất là nó không có đuôi!
Một con yến không đuôi!
Tô Kỳ đã rút chủy thủ ra cầm trong lòng bàn tay, Khương Vọng thì lặng lẽ ấn niệm pháp quyết, Vũ Khứ Tật cũng đã cầm ngân châm lên...
Con yến không đuôi cúi đầu khẽ mổ tổ yến.
Đột nhiên trời đất quay cuồng.
Khương Vọng phục hồi lại tinh thần, dùng sức đứng yên, một lần nữa ngẩng đầu, thế giới đã thay đồi.
Bên tai truyền đến tiếng một đứa trẻ sơ sinh: "Hoan nghênh các ngươi đến làm khách ở nhà ta."
Dưới chân có cảm giác bập bềnh như chiếu rơm, không còn cảm giác bàn chân chạm đất nữa.
Ngẩng đầu lên đã không thấy bầu trời mà là hoa văn màu đen sâu thẳm.
Con yến không đuôi kia đứng trước mặt bọn hắn nói chuyện, chỉ là dáng người đã không thua bất kì ai trong số bọn hắn nữa. Bên cánh trái của nó có một vết máu lớn.
Tầm mắt hắn dừng ở một vách nghiêng cũng có đường vân như chiếu rơm, giống như mặt đất bị một sức mạnh nào đó cuốn lên.
Khương Vọng đột nhiên hiểu ra, bọn hắn bị hút vào tổ yến?
"Đây là nhà ngươi sao?" Tô Kỳ căng thẳng nhìn nó: "Loài vật như ngươi... sao lại có nhà?"
Y nâng dao găm lên, nhảy vụt về phía trước.
Đúng là không có chuyện gì cần thiết để hàn huyên với loài Yến Kiêu này.
Vũ Khứ Tật nhanh tay lấy mấy cây ngân châm, để ở bên người, cong ngón tay bắn ra, ánh sáng lóe lên.
Con yến không đuôi kia chỉ nhìn Thanh Thất Thụ, giọng hân hoan: "Năm nay ta đã ăn no rồi, ngươi không cần tới!"
Trong lúc nói chuyện, ánh sáng vàng hiện lên tạo thành một vòng sáng cuốn lấy nó.
Tô Kỳ cũng đã bay đến, đâm song đoản đao của y lên người Yến Kiêu. Một thanh đao đâm vào ngực nó, thanh còn lại đâm vào vết thương đã bị xé rách của nó, còn dùng sức khuấy mấy cái.
Con yến không đuôi chợt sửng sốt một chút, không nghĩ ra được tại sao những người này lại công kích nó.
Nhưng trong nháy mắt.
Nó chợt há miệng, rít lên một tiếng. Âm thanh sắc nhọn lạnh lùng khiến người ta sợ hãi.
Yến Kiêu nhất minh, tất ăn trăm đầu.
Ánh mắt ngây thơ như đứa bé kia thoáng chốc trở nên tàn bạo, hung ác.
Vòng tròn sáng quanh người nó lập tức đứt đoạn!
Thân pháp Tô Kỳ rất nhanh, bỏ lại hai thanh đao rồi rút lui, lập tức chạy ra xa.
Nhưng Yến Kiêu chỉ mới vỗ cánh là đã đuổi đến gần, mỏ chim mổ một cái.
Bộp!
Một cái khiên bằng gỗ chắn ngay trước mỏ Yến Kiêu.
Thanh Thất Thụ đã kịp thời chạy đến, dùng Thanh Mộc Thuẫn đỡ được một kích.
Mọi người còn chưa kịp thở phào thì đã thấy, ngay điểm tiếp xúc giữa mỏ chim và khiên gỗ, màu đen nhanh chóng lan rộng.
Màu gỗ tàn lụi, khiên gỗ mục nát.
Khi còn ở vùng đất Nặc Xà, cái khiên này đã chặn không biết bao nhiêu công kích mà không hề sứt mẻ.
Trong quá khứ đi săn, không biết nó đã cứu Thanh Thất Thụ bao nhiêu lần, chưa bao giờ khiến y thất vọng.
Nhưng điều làm người ta sợ hãi là.
Yến Kiêu mới chỉ mổ một cái, bảo vật được Long Thần chúc phúc này trong nháy mắt đã mất đi sinh khí.
Gỗ xanh mục nát, dễ dàng sụp đổ.
Lúc này trên tay Thanh Thất Thụ đã không còn lá chắn.
Thứ khiến y tin tưởng nhất lại không thể chống đỡ được một hơi.
Yến Kiêu tiến quân thần tốc.
Keng. Mũi kiếm Trường Tương Tư và mỏ Yến Kiêu đụng vào nhau.
Khương Vọng nhanh chóng vung mũi kiếm, ngăn lại cái mổ của Yến Kiêu.
Hắn đã thấy được sự kinh khủng của mỏ Yến Kiêu, mặc dù rất có lòng tin với thanh Trường Tương Tư này, nhưng cũng sợ kiếm bị gãy nát. Vì vậy trên mũi kiếm hắn còn phủ một tầng đạo nguyên.
Chính vì thế, hắn cảm nhận được rõ ràng có một sức mạnh âm u nhanh chóng ăn mòn đạo nguyên. Khương Vọng nhìn đạo nguyên trong tay chẳng mấy chốc chỉ còn một chút xíu, nhưng quá trình cụ thể khiến đạo nguyên mất đi mới thực sự khiến hắn kinh hãi!
Đây là sức mạnh cỡ nào?
Lúc này ba người cùng Yến Kiêu dây dưa ở một nơi, chỉ còn Vũ Khứ Tật và vòng ngân châm là người duy nhất chưa đến gần nó, mười ngón tay đang rung động điên cuồng, nhanh chóng bắn ngân châm. Chỉ là mỗi ngân châm của gã không bắn về phía Yến Kiêu mà lại bắn xuống mặt đất xung quanh.
Tô Kỳ cậy vào thân pháp của mình, lộn thẳng trên không trung, thân hình rơi xuống sau lưng Yến Kiêu, hai tay cầm chặt dao găm, đâm thẳng về phía ót của nó.
Cánh phải của Yến Kiêu mở ra.
Một đao này của Tô Kỳ trong nháy mắt đâm vào khoảng không.
Yến Kiêu đã xuất hiện ở phía sau lưng y, cúi đầu mổ xuống.
Phập!
Máu tươi bắn lên.
Một bàn tay chắn trước mỏ chim.
Là tay của Thanh Thất Thụ!
Y vẫn tuân thủ đúng hứa hẹn.
Dưới tình huống đã mất đi Thanh Mộc Thuẫn, y vẫn cố chặn lại công kích cho các Long Thần sứ giả!
Bạn cần đăng nhập để bình luận