Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2165: Kỳ quan Diễn Đạo

Thấy người họ Khương nào đó không thức thời, ánh mắt bất mãn như thanh lợi kiếm của Tư Ngọc An liền quét tới.
Khương Vọng chỉ vờ như không biết, nhanh nhẹn nghiêng đầu đi.
Lúc này, nơi ánh mắt hắn dừng lại, vừa đúng là Hồng Trần Chi Môn đang lơ lửng kia.
Ở Nghiệt Hải trông thấy Hồng Trần Chi Môn, giống như nhìn thấy khói lửa nhân gian. Từ hiện thế trông thấy Hồng Trần Chi Môn, phần nhiều là khói sóng Nghiệt Hải.
Nhưng giờ phút này hắn lơ đãng nhìn thấy !
Bên trong quang ảnh không ngừng biến ảo, đột nhiên xuất hiện bóng dáng của một con quái vật khổng lồ, dáng vẻ cụ thể của nó không thấy rõ nhưng trên thân thể lại có hàng ngàn, hàng vạn tinh điểm!
Khương Vọng giật mình.
Quá giống.
Giống như thấy được vạn tinh thú trong Vô Chi Địa Quật ở Phù Lục.
Nhưng, hình dáng khổng lồ này chỉ thoáng qua, lần nữa nhìn lại Hồng Trần Chi Môn, chỉ mơ hồ thấy Họa Thủy màu sắc phức tạp đang lưu động, bóng dáng Huyết Hà trải dài thoáng qua, chứ không còn biến hóa nào khác.
Giống như cái bóng vừa rồi kia chỉ là ảo giác.
Nhưng người đã đến cảnh giới Thần Nhi Minh Chi như hắn, sao có thể sinh ra ảo giác?
Là Hồng Trần Chi Môn đang phản ứng phong cảnh thực của Nghiệt Hải sao?
Hay là ảnh hưởng do "Hứa Hi Danh" kia lưu lại?
Hoặc là... trò đùa quái ác của vị kiếm đạo Chân Quân Tư Ngọc An này?
Thế giới Phù Lục là một trong những thế giới Khương Vọng đã đi qua khi tham dự bí cảnh Thất Tinh Lâu, tuy rằng hắn nhận được chỗ tốt lớn nhất ở đó, mượn một kiếm chứa tinh lực đánh bại Lôi Chiêm Càn, trợ giúp Khánh Hỏa Bộ lấy dược vương quyền đồ đằng. Nhưng thế giới đó vẫn còn quá nhiều nghi vấn, vẫn luôn giăng kín trong lòng hắn.
Thế giới Phù Lục là một thế giới vô cùng khổng lồ, có thần thoại, lịch sử cùng truyền thuyết của nó, cũng có văn hóa cùng phương thức tu hành riêng. Đồ đằng nhất đạo cao không lường được, cũng có lý luận có thể nghiên cứu kỹ thiên địa.
Nhưng điều khiến Khương Vọng nhớ nhất vẫn là Khánh Hỏa Kỳ Minh đã tan biến trong U Thiên, cùng những tinh thú lơ lửng bên trong đó.
Sau này, đôi lúc hắn vẫn nhớ tới người vu chúc trẻ tuổi đã từng khắc đồ đằng Chích Hỏa Cốt Liên cho hắn kia.
Thứ vừa rồi hắn nhìn thấy, thật sự là tinh thú sao?
Nếu như không liên quan gì đến "Hứa Hi Danh" cùng Tư Ngọc An, vậy trong Nghiệt Hải, ngoại trừ Ác Quan ra quả thực vẫn còn tồn tại tinh thú. Vậy Nghiệt Hải cùng Phù Lục... lại là tồn tại có quan hệ thế nào?
Khương Vọng đang suy tư, Nguyễn Tù bỗng nhiên quay đầu:
"Võ An Hầu cùng Quan Quân Hầu đã từng chém giết cùng nhau trên chiến trường, tính ra cũng có giao tình, theo ngươi thì Quan Quân Hầu có đồng ý với nguyện vọng của Hoắc Tông chủ Huyết Hà Tông không?"
Khấu Tuyết Giao đang chờ đợi thái độ của Tề quốc, mà Nguyễn Tù là một trong những người thuộc tầng cao nhất của Tề quốc, vẫn không nguyện ý tỏ thái độ, ít nhất là trước khi hiểu rõ ràng mọi chuyện là thế nào, hắn sẽ không tỏ thái độ. Tề quốc đương nhiên nguyện ý ăn thịt, cũng không sợ ăn thịt nhưng nhất định phải phòng ngừa những điều không rõ ràng liên quan đến miếng thịt kia.
Hiện tại, việc hắn hỏi Khương Vọng cũng có tính chất giống như lúc bảo Khương Vọng đi Kiếm Các bái sơn vậy.
Khương Vọng đương nhiên nghe hiểu được.
Hắn đè xuống những nghi vấn liên quan đến tinh thú trong lòng, cố gắng bình tĩnh nói:
"Việc lớn như bái nhập tông, không ai có thể làm chủ được thay cho Quan Quân Hầu, theo ta thấy, tốt nhất vẫn là bản thân Khấu hộ pháp tự đến Lâm Truy hỏi một tiếng thì hơn."
Trong lòng hắn cũng cảm thấy, với sự hiểu biết của hắn với Trọng Huyền Tuân, ước chừng là hắn sẽ không đồng ý.
Nhưng loại chuyện này rất khó nói chính xác được.
Dù sao đây cũng là một đại tông của thiên hạ!
Sự quý giá của vị trí Tông chủ Huyết Hà Tông còn cao hơn Quan Quân Hầu của Tề quốc rất nhiều.
Có được cơ hội nhảy lên trở thành nhân vật thuộc cao tầng thiên hạ, có thể bình đẳng luận giao với những đại nhân vật như Pháp gia đại tông sư Ngô Bệnh Dĩ, đại nho đương thời Trần Phác.
Mà một tông môn đã kéo dài năm vạn bốn ngàn năm này, nội tình đáng sợ cỡ nào? Có bao nhiêu câu chuyện đã bị chôn vùi trong dòng sông lịch sử, Huyết Hà Tông đều đã chứng kiến. Có bao nhiêu kỳ thuật bí pháp đã biến mất bên trong thời gian, ở Huyết Hà Tông này đều có thể đang tồn tại.
Sự tích lũy theo thời gian, sẽ không tuỳ tiện bị xóa bỏ.
Dù là không tính đến lịch sử, không nói đến việc truyền thừa của Huyết Hà Tông cường đại đến cỡ nào, bản thân Trọng Huyền Tuân cũng chỉ mới ở cảnh giới Thần Lâm, toàn bộ Trọng Huyền gia bây giờ cũng chỉ mới có một vị Chân Nhân đương thời, hơn nữa gia chủ đời tiếp theo của Trọng Huyền gia đã xác định là Trọng Huyền Thắng.
Bản thân Khương Vọng đơn độc vào Tề nhưng tài nguyên của Quan Quân Hầu phủ cũng không nhiều hơn so với Võ An Hầu phủ.
Mà nếu Trọng Huyền Tuân lên làm Tông chủ Huyết Hà Tông, từ trên xuống dưới tông phái có bao nhiêu đệ tử đều sẽ theo lệnh của hắn mà làm, trong đó còn có ít nhất bốn vị Chân Nhân đương thời! Đây là sự chênh lệch về tài nguyên lớn đến cỡ nào?
Khương Vọng để tay lên ngực tự hỏi, khi Tư Ngọc An nói đùa rằng Huyết Hà Tông hẳn nên mời Khương Vọng làm Tông chủ mới phải, trong lòng hắn đã giật thót.
Điều này biểu thị một việc rất đơn giản - Mặc dù bây giờ hắn là Đại Tề Võ An Hầu cao quý nhưng nếu muốn báo thù Trang Cao Tiện thì vẫn không đủ. Tài nguyên Tề quốc đương nhiên hơn xa Huyết Hà Tông nhưng hắn cũng chỉ là một bộ phận nhỏ bé trong thể chế to lớn này, muốn gọi mấy Chân Nhân đi giết Trang Cao Tiện là không thể.
Mà hôm nay, nếu hắn có thể trở thành tông chủ Huyết Hà Tông, hắn lập tức có được năng lực báo thù Trang Cao Tiện! Đương nhiên, dưới sự che chở của Cảnh quốc và Ngọc Kinh Sơn, có thể thành công hay không lại là chuyện khác.
Chính hắn còn khó mà biết được nên đương nhiên cũng không thể nào xác định được thái độ của Trọng Huyền Tuân.
Nếu Trọng Huyền Tuân còn có lý tưởng gì chưa từng nói với người khác, thì khi ngồi vào vị trí tông chủ Huyết Hà Tông lại càng dễ thực hiện. Dù sao, ở chỗ này là một bước lên đỉnh.
Khương Vọng vừa nói xong, Nguyễn Tù liền lên tiếng:
"Võ An Hầu nói rất có lý, việc này cuối cùng vẫn phải xem ý kiến của chính Quan Quân Hầu."
Khấu Tuyết Giao rất có thành ý:
"Chỉ cần Nguyễn Chân Quân không cảm thấy không ổn, ta liền đi Lâm Truy mời người."
"Không nói tới việc ổn hay không."
Biểu hiện của Nguyễn Tù vô cùng nhẹ nhàng, giống như không thèm để ý đến việc Huyết Hà Tông quy phục hay không:
"Chỉ là Quan Quân Hầu đã có tôn vị, lại có trưởng bối ở. Việc này ta không xen vào, quý tông cố ý hoặc vô ý cứ tự làm chủ là được."
Y giống như đã nói hết, lại như chưa nói gì, biểu hiện còn giống khán giả hơn cả Tư Ngọc An và Trần Phác.
Lúc này Bành Sùng Giản mở miệng nói:
"Ý kiến của Khấu hộ pháp ta nguyện ý ủng hộ. Nếu thật sự đi Lâm Truy thì hãy nói rõ ràng với Quan Quân Hầu, đây đã là nguyện vọng của Hoắc Tông chủ thì không có đạo lý trên dưới Huyết Hà Tông không tán đồng. Nếu hắn chịu đến thừa kế Huyết Hà Tông, quang diệu tông môn, Bành Sùng Giản ta nhất định sẽ toàn lực ủng hộ hắn, tuyệt sẽ không để bất kỳ kẻ nào trở thành vật cản trở của hắn."
Thái độ này cũng quá rõ ràng.
Trong lòng Du Hiếu Thần đang đứng bên cạnh chẳng khác nào dời sông lấp biển nhưng lại không nói được câu gì.
Khấu Tuyết Giao nghiêm túc gật đầu:
"Ta nhất định sẽ chuyển lời của Bành hộ pháp."
Dứt lời, trực tiếp ấn kiếm xoay người, vậy mà không hề chậm trễ khắc nào, đơn độc đi về phía Lâm Truy.
Hiển nhiên, việc người Tề nhập chủ Huyết Hà Tông đã biến thành cục diện ván đã đóng thuyền. Trên mặt Trần Phác cũng không còn vẻ tức giận, chỉ nhìn Bành Sùng Giản, nói:
"Hy vọng các ngươi thực sự tuân theo ý muốn của bản thân, đưa ra lựa chọn chính xác."
Không có biểu hiện hung ác, cũng không có lời nói đe dọa gì, chỉ đơn độc xoay người, nhẹ nhàng rời đi.
Bành Sùng Giản không nói gì khác, chỉ trang trọng hành lễ với bóng lưng kia.
Thấy Trần Phác đi rồi, Tư Ngọc An cũng không nói thêm gì với người của Huyết Hà Tông nữa, chỉ quay sang chỗ Khương Vọng:
"Đã như vậy, bản tọa cũng đi đây, lúc ngươi về phủ Tổng đốc Nam Hạ, nhớ đến Kiếm Các, dẫn bằng hữu cùng đồ đệ của ngươi đi."
Lại cố ý đến gần một bước, nhìn kỹ hỏi:
"Không cần bản tọa phải nghênh tiếp ngươi lần nữa chứ?"
Khương Vọng làm thành thủ thế xin tha thứ:
"Không dám quấy rầy Tư các chủ nữa."
Tư Ngọc An cười khẽ, thế là treo thanh kiếm cỏ, nghênh ngang rời đi.
Bành Sùng Giản miễn cưỡng đề chấn tinh thần, nói với Nguyễn Tù cùng Khương Vọng:
"Hai vị khách quý, nếu không có việc gì gấp không bằng ở lại đây mấy ngày, cũng để cho Huyết Hà Tông chúng ta tận tình lễ của chủ nhà."
Nhìn tư thái này, giống như đã bắt đầu quy hoạch chuyện sau khi Trọng Huyền Tuân gia nhập Huyết Hà Tông.
Nguyễn Tù chỉ là cười cười:
"Bây giờ không phải là thời điểm tốt để quấy rầy, Bành chân nhân dưỡng thương trước đi, thân thể quan trọng hơn."
"Cũng được."
Bành Sùng Giản suy yếu cười nói:
"Ngài là Tinh Chiêm đại tông sư, quái toán vô song, hy vọng về sau có thể có cơ hội thỉnh giáo ngài."
"Sẽ có cơ hội."
Nguyễn Tù mỉm cười đáp lời, liền dẫn Khương Vọng cáo từ.
Hắn tới chậm nhưng đi lại nhanh. Tinh quang dưới chân hơi chuyển, đã dẫn theo Khương Vọng rời khỏi sơn môn Huyết Hà Tông, bay vào trời cao, phi nhanh về phía phủ Tổng đốc Nam Hạ.
Một tấm tinh đồ phức tạp xán lạn, như thảm trải tại dưới chân.
Cảm thụ được gió trời gào thét khắp bốn phía, Khương Vọng quả thực bội phục với khả năng xử lý sự tình như mây trôi nước chảy của Nguyễn Tù.
Đây chính là truyền thừa của Huyết Hà Tông, khiến cho những người đứng ngoài quan sát như Tư Ngọc An cũng nóng mắt, Trần Phác cũng sốt ruột nhưng vị Giám chính đại nhân này lại có định lực đến như vậy, không vội vàng ra quyết định gì.
Chỉ thấy hắn đơn độc di chuyển về phía trước, tay đưa hờ ra như chưởng, năm ngón tay hướng lên trời, đầu ngón tay có những sợi tinh quang. Mỗi một sợi, đều có một đầu quấn trên ngón tay, đầu còn lại thì biến mất trong hư không, giống như một sợi dây gắn kết với trời cao. Tinh đồ đạo bào phấp phới, tự có một loại khí độ khó mà miêu tả được.
Quả thực không hổ danh là người chấp chưởng Khâm Thiên Giám, khả năng tính toán sâu xa, không có chút rung động dư thừa nào!
"Hình như ngài không mấy quan tâm đến truyền thừa của Huyết Hà Tông?"
Bên trong những ngọn gió đang gào thét, Khương Vọng thuận miệng hỏi.
Nguyễn Tù điều khiển những sợi tinh quang, cũng hững hờ đáp:
"Đại Tề ta chính là bá quốc thiên hạ, hùng cứ vạn dặm, há có thể vì lợi nhỏ mà bị mê hoặc? Chúng ta ở bên ngoài, mỗi một tiếng nói, mỗi một cử động đều đại diện cho Đại Tề. Mọi thứ cần phải truy cứu căn nguyên, rồi mới nhìn đến bề ngoài, tiếp đó mới có thể không còn gì lo lắng..."
Khương Vọng đang muốn vỗ mông ngựa hai câu.
Năm ngón tay Nguyễn Tù đã lắc một cái, dường như tiếp được cái gì, ngữ khí đột nhiên nghiêm túc lên:
"Ai đang ở?"
Giữa năm ngón tay đang cầm hờ của ông, vang lên một thanh âm nho nhã:
"Là ta, Ôn Diên Ngọc."
Nguyễn Tù nhanh chóng nói:
"Họa Thủy sinh biến, Bồ Đề Ác Tổ xuất thế, Hỗn Nguyên Tà Tiên cũng có động tác, tông chủ Huyết Hà Tông Hoắc Sĩ Cập chiến tử tại Họa Thủy, người chứng kiến có Trần Phác, Tư Ngọc An, Ngô Bệnh Dĩ cùng Võ An Hầu của chúng ta. Bây giờ, Hữu hộ pháp Huyết Hà Tông là Khấu Tuyết Giao đang đi đến Lâm Truy, nói rằng khi còn sống Hoắc Sĩ Cập muốn để Trọng Huyền Tuân kế thừa tông môn."
Thanh âm Ôn Diên Ngọc rất bình tĩnh:
"Giám chính không nhìn thấy Hoắc Sĩ Cập chết thế nào sao?"
Nguyễn Tù nói:
"Lúc ta đến, bọn họ đã rời khỏi Hồng Trần Chi Môn."
Ôn Diên Ngọc đang ở Lâm Truy xa xôi đáp lại:
"Đã biết, làm phiền Giám chính."
Trong toàn bộ quá trình, Nguyễn Tù không nói ra bất kỳ đề nghị gì, cũng chỉ là đơn thuần nhanh chóng đưa tình báo.
Bởi vì Chính Sự Đường sẽ tự có cơ chế xử lý.
Bên này vừa mới cắt đứt giao lưu, bên kia Ôn Diên Ngọc đang trực ở Chính Sự Đường sẽ nhanh chóng khởi xướng đường nghị, lực lượng tình báo của Đại Tề đế quốc sẽ nhanh chóng vận chuyển, tra rõ mọi chuyện lúc này vẫn còn đang mơ hồ.
Nhưng việc hắn không tiếc tiêu hao, vừa rời đi Huyết Hà Tông liền vội vàng vượt ngang vạn dặm giao lưu với Chính Sự Đường ở Lâm Truy, hiển nhiên không phù hợp với tư thái vân đạm phong khinh suốt dọc đường này chút nào.
Đón nhận ánh mắt có chút quái dị của Khương Vọng, Nguyễn Tù bình tĩnh nói:
"Tuy nói là lợi nhỏ nhưng không tích tiểu thì khó mà thành đại."
Khương Vọng nhẹ gật đầu:
"Ta hiểu."
Nguyễn Tù lại nói:
"Đừng nhìn Trần Phác cùng Tư Ngọc An đi rất dứt khoát, lúc này không chừng đang núp ở chỗ nào thương lượng đối sách rồi."
"Việc này nếu là nguyện vọng của Hoắc Tông chủ, nội bộ Huyết Hà Tông lại rất ủng hộ. Bọn họ còn có thể làm thế nào?"
Khương Vọng hiếu kì hỏi.
Nguyễn Tù không vội trả lời, mà hỏi trước:
"Ngươi thấy Huyết Hà Tông thế nào?"
Khương Vọng nói:
"Nếu lấy chỉnh thể tông môn để nói, có lịch sử vinh quang, tinh thần vĩ đại."
"Bất kỳ một tông môn có truyền thừa xa xưa nào đều có thể khái quát như thế."
Nguyễn Tù nói:
"Thiên hạ có trăm ngành trăm nghề, đều có trách nhiệm của nó. Nhân gian có người đảo dạ hương, ngâm ruộng đồng, thế giới siêu phàm cũng có người gột rửa Họa Thủy. Huyết Hà Tông trị Họa Thủy, bản thân nó cũng lấy việc này để tu hành, để được phản hồi, để hưởng thụ tài nguyên. Nó cũng nhận được viện trợ của thiên hạ, vinh huân không dứt. Sự vĩ đại của bọn họ là không thể phủ nhận nhưng cũng đừng quên chức trách của bọn họ."
Khương Vọng ngẫm nghĩ:
"Thụ giáo."
"Huyết Hà Chân Quân Hoắc Sĩ Cập đã chiến tử, trong khoảng thời gian này, Tam Hình Cung, Mộ Cổ Thư Viện, Kiếm Các và cả Tề quốc chúng ta cùng Lương quốc, đều sẽ tiến hành chia sẻ chức trách đối với Họa Thủy, cái này cũng liên quan đến việc phân phối tài nguyên."
"Họa Thủy có tài nguyên gì?"
Khương Vọng nghi hoặc hỏi.
"Họa Thủy đã được gột rửa sạch sẽ chính là tài nguyên. Có thể dùng để tưới linh viên, đây là nguồn nước nhất đẳng. Cho nên, vườn linh dược của Huyết Hà Tông nổi danh thiên hạ."
Nguyễn Tù nói:
"Ngươi và thế tôn Bác Vọng Hầu hùn vốn làm thương hội, không phải cũng thu gom linh viên sao? Kim Vũ Phượng Tiên Hoa kia chỉ có thể dùng Họa Thủy do Huyết Hà Tông sản xuất để tưới."
Khương Vọng ngượng ngùng nói:
"Đây đều là chuyện mà Thắng ca nhi quan tâm, ta không biết."
"Tình nghĩa tuổi trẻ thực đáng quý."
Nguyễn Tù cảm thán một câu, lại nói:
"Ngoài ra, ở nơi sâu trong Họa Thủy còn sinh ra một số thứ đặc thù, vô cùng trân quý, gần như đều ở trong tay Huyết Hà Tông... Trở lại vấn đề trước của ngươi, biện pháp mà Trần Phác cùng Tư Ngọc An có thể nghĩ ra nhiều lắm. Nhưng sao bọn họ có thể ngốc đến mức bắt đầu từ nội bộ của Huyết Hà Tông? Nên đương nhiên là cần nhảy ra khỏi bàn cờ nhỏ này rồi.”
Khương Vọng yên lặng nuốt xuống câu "Có phải Trần Phác cùng Tư Ngọc An muốn thuyết phục các trưởng lão khác của Huyết Hà Tông không", vô tội hỏi:
"Làm thế nào?"
Nguyễn Tù thuận miệng nói:
"Ví dụ như kiên trì chức trách trấn áp Họa Thủy của Huyết Hà Tông, cường hóa ý nghĩa của nó đối với Nhân tộc, cưỡng cầu tính độc lập của Huyết Hà Tông, bắt buộc Trọng Huyền Tuân thoát ly khỏi Tề quốc chúng ta. Đến lúc đó, chúng ta không lấy được Huyết Hà Tông mà còn mất đi một thiên kiêu."
"Chúng ta phải làm thế nào mới có thể phản kích được?"
Khương Vọng hỏi.
Nguyễn Tù lắc đầu:
"Dưới hoàn cảnh bây giờ thì rất khó. Tam Hình Cung, Kiếm Các, Mộ Cổ Thư Viện, thậm chí Lương quốc, Cảnh quốc đều sẽ ủng hộ việc bảo trì địa vị vốn có của Huyết Hà Tông. Cái này đã là đại thế khó vi phạm."
"Vậy... Chúng ta còn cần Huyết Hà Tông nữa không?"
"Đây là chuyện của Chính Sự Đường. Biện pháp có rất nhiều, nhưng vấn đề cũng không ít. Nếu như chúng ta quyết định tiếp nhận Huyết Hà Tông, những vấn đề này đều sẽ được cân nhắc đến."
Nguyễn Tù cười nói:
"Không phải ngươi thường xuyên dự thính hội nghị Chính Sự Đường sao, sao có vẻ như không hề có chút kinh nghiệm nào vậy."
"À, có thể là vì mấy lần ta tham gia kia đều không có chuyện lớn phát sinh... Đúng rồi, Giám chính đại nhân, ta có một vấn đề. Bên trong Nghiệt Hải có tồn tại tinh thú sao?"
"Tinh thú? Ngươi đang muốn nói đến cái gì?"
"Bên trong quang ảnh của Hồng Trần Chi Môn ta nhìn thấy..."
Khương Vọng miêu tả lại tình cảnh mà mình nhìn thấy kia.
Nguyễn Tù cười nhạt nói:
"Đó là kỳ quan do đạo khu sụp đổ, đạo tắc hỗn loạn của Chân Quân sau khi chết tạo thành, không phải là quái thú gì. Những tinh điểm mà ngươi nhìn thấy kia đại biểu cho thành tựu thuật đạo của Chân Quân này, là dấu vết ông ta lưu lại ở Chư Thiên Vạn Giới, theo thời gian trôi qua, cuối cùng đều sẽ tiêu vong. Đương nhiên, đây là một quá trình khá dài."
Kỳ quan này vậy mà lại giống như tinh thú ở Phù Lục đến vậy.
Khương Vọng cảm thấy có lẽ mình đã nhìn lầm, bởi vì hắn đã từng chiến đấu với tinh thú, biết đó chắc chắn là một loại thú, tuyệt đối không phải chỉ là kỳ quan.
Lúc này Nguyễn Tù lại nói:
"Ngươi có thể nhìn thấy cái này bên trong quang ảnh của Hồng Trần Chi Môn, đồng thời tinh điểm còn nhiều và rõ ràng như vậy, hẳn là kỳ quan do Hoắc Sĩ Cập lưu lại sau khi chết... Xem ra, Hoắc Sĩ Cập quả thực đã chết rồi?"
Khương Vọng giật mình.
Có ý gì? Nguyễn Tù hoài nghi tính chân thực về cái chết của Hoắc Sĩ Cập?
Bạn cần đăng nhập để bình luận