Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1700: Ngọc tuyến (1)

Đến tận đây phía nam Sơn Hải điêu tàn, là vì Điêu Nam Uyên.
Lúc này Sơn Hải cũng tàn lụi, là vì tận thế!
Thiên khuynh dùng một phương thức không ai nghĩ tới giáng lâm.
Bất ngờ như thế, kịch liệt như thế!
Nhìn Khương Vọng lúc này, Tả Quang Thù nghĩ thầm, Khương đại ca miệng thì thảo luận bọn họ chỉ là khách qua đường tại Sơn Hải Cảnh, nhưng thật ra cũng rất không cam lòng bị lợi dụng, bị tính kế.
Sấm sét diệt thế, tàn sát bừa bãi khắp bầu trời, như có mấy ngàn con Quỳ Ngưu đang dốc sức bùng nổ, thao túng sấm sét.
Trời cũng sập, đất cũng lún.
Không ngừng có phù sơn sụp đổ, hải đảo chìm xuống.
Sóng thần phát sinh, gió lốc điên cuồng, thuỷ triều đen trào lên.
Duy chỉ có tòa tháp Điêu Linh kia, còn phát ra ánh sáng ảm đạm, trắng bệch, lạnh lẽo, đứng lặng ở đó.
Vào thời khắc trời đất mù mịt, bầu trời xa xôi kia, lờ mờ chiếu ra từng ánh sao. Mặc dù chúng chập chờn như đom đóm, như ẩn như hiện, rất nhanh bị tầng mây dày nặng che khuất... Nhưng dù sao cũng đã xuất hiện.
Khương Vọng rốt cuộc đã biết câu nói vào lúc thiên khuynh thì có thể biết được phương hướng Sơn Hải Cảnh.
Bởi vào thời khắc này, tấm màn che đậy tinh khung của Sơn Hải Cảnh bị phá vỡ.
Liên hệ huyền diệu giữa tinh khung xa xôi và người tu hành đã bắt đầu được thành lập lại từ đầu.
Trong giờ phút trời sụp đất lún, thế giới lật đổ này, cảm giác của con người đối với phương hướng, ngược lại càng trở lên rõ ràng.
"Đi mau!" Khương Vọng nhanh chóng bỏ qua cảm xúc vô nghĩa, đưa ra quyết định lý trí nhất: "Đi ngọn núi trung tâm!"
Vào thời điểm này, không cần phải thông báo cho Chúc Cửu Âm nữa...
Chiến tranh Hỗn Độn đã dấy lên, hết thảy đã được bày ra bên ngoài.
Biến cố tại Sơn Hải Cảnh, thì giao cho chính Sơn Hải Cảnh xử lý đi.
Đi ngọn núi trung tâm ...
Trong lòng Khương Vọng tự nhấn mạnh câu nói này.
Từ đầu đến giờ, ba người bọn hắn chưa từng ngừng chạy trốn, lúc này chẳng qua đã xác định được vị trí ngọn núi trung tâm mà thôi.
Ba người gần như đồng thời chuyển hướng, không ai tụt lại phía sau.
Có nên nói không, sau khi hội hợp cùng Khương Vọng, mặc dù mục đích là quét ngang Sơn Hải Cảnh vẫn xa xa khó với. Nhưng ngược lại rèn luyện được ăn ý cùng nhau chạy trốn...
Nguyệt Thiên Nô nhìn về phía Khương Vọng đang bay nhanh, trong ánh mắt là sợ hãi và thán phục.
Nàng đương nhiên biết Hỗn Độn có vấn đề, nhưng cùng lúc nàng cảm thấy chưa hẳn giống như Khương Vọng suy đoán.
Hoàng Duy Chân là nhân vật bậc nào? Dù đã chết hơn chín trăm năm, ý chí lão để lại, lại dễ bị Hỗn Độn xoay chuyển sao?
Khương Vọng chưa hẳn có thể phán đoán chính xác thực lực của Hỗn Độn, nàng lại có đủ tầm mắt, biết Hỗn Độn đã đạt đến gần cấp độ Động Chân, nhưng vẫn chưa thể Động Chân. Nó có thể mở miệng nói Đạo ngữ, nhưng không chân chính nắm giữ được "Đạo" của giới này.
Vậy làm sao có thể lay động được quy tắc căn bản của Sơn Hải Cảnh?
Nhưng giờ khắc này, Hỗn Độn lợi dụng bọn hắn đưa tháp Điêu Linh ra Điêu Nam Uyên, trực tiếp phá vỡ bầu trời Sơn Hải Cảnh, dẫn đến trời sụp diệt thế sớm.
Chuyện này không khác nào bóp méo quy tắc thế giới, dao động căn bản của thế giới này!
Sau khi tiến vào Sơn Hải Cảnh, từng thiên kiêu, từng sự kiện gặp được đã khiến nàng nhắc nhở chính mình không chỉ một lần, đừng bị tầm mắt trong quá khứ giới hạn.
Con đường nàng đã từng đi cũng không phải là cực hạn, cuối cùng quả thật vẫn chưa thể đi hướng cao hơn.
Dù chỉ ở cấp độ Ngoại Lâu Cảnh, đã có quá nhiều người vượt qua sức tưởng tượng của nàng! Đấu Chiêu như vậy, Khương Vọng cũng như thế, người bạn kia của Khương Vọng cũng như vậy. Nhưng nàng thậm chí còn đánh giá thấp Hỗn Độn.
Ngay cả tồn tại nguyên sinh trong Sơn Hải Cảnh cũng không thể bị suy đoán dễ dàng.
Thế giới rộng lớn này, có sinh linh. Lúc này trời đất sụp đổ, ác ý bên trong Điêu Nam Uyên chảy ngược ra Sơn Hải Cảnh.
Hết thảy những điều Khương Vọng nói vừa rồi, ít nhất là phần chính yếu nhất... Đã được nghiệm chứng.
"Trước giờ ta từng nghe rất nhiều lời đồn về Khương thí chủ, còn tưởng rằng Khương thí chủ là loại người không thông hiểu thế sự, chỉ hiểu sát phạt, ta đã sai lầm lớn vìe nghe theo lời đồn!" Nguyệt Thiên Nô nói: "Hôm nay mới biết thế giới lớn dường nào, trí tuệ của Khương thí chủ cũng không phải bình thường!"
Nàng nhớ tới lời Ngọc Chân từng nói: "Khương Vọng người này, đừng nhìn hắn dường như thường xuyên choáng váng đầu óc, đau khổ giãy giụa trước các đại nhân vật lật tay làm mây, úp tay làm mưa mà lầm, thật ra hắn vẫn luôn rất sáng suốt.
Vẫn là Ngọc Chân nói đúng, nhìn thấu.
Người không thông minh, làm sao có thể sáng suốt như vậy?
Uổng chính mình tu hành nhiều năm, lại chỉ bằng vài câu nghe đồn đã khẳng định, đúng là sai lầm!
"Ta mà tính là trí tuệ gì?" Khương Vọng sa sút nói: "Ta chỉ tiếp xúc nhiều tin tức hơn các ngươi một chút, mẫn cảm với nguy hiểm hơn, lại từng chịu nhiều thiệt thòi ... Ít nhiều có chút kinh nghiệm mà thôi".
Nếu Trọng Huyền Thắng ở đây, nào dễ bị Hỗn Độn thiết kế như vậy?
Không nói lừa lại Hỗn Độn xoay quanh, thì tối thiểu cũng không bị thua thiệt.
Trí giả chân chính, căn bản sẽ không bị dính vào trong loại tai họa này.
Giống như Vương Trường Cát, y không tiếp xúc Hỗn Độn, lại sớm nhìn ra thế giới này có vấn đề.
Thậm chí cho dù là Đấu Chiêu, nhìn như lỗ mãng không não, chỉ cầu khiêu chiến chính mình. Sau khi Chu Yếm biến mất, y lập tức lựa chọn đào thải những người khác, tập hợp đủ ngọc bích, chờ đợi ngọn núi trung tâm mở ra. Chẳng lẽ y không phát hiện ra thế giới này phát sinh một loại thay đổi không rõ sao?
Nhưng y căn bản không xen vào. Chỉ cầm thứ mình muốn, chỉ đi đường mình muốn đi. Đây không phải là một loại trí tuệ sao?
Chỉ có Khương Vọng hắn, suy nghĩ nhiều, để ý cũng nhiều, giẫm một cước vào trong Điêu Nam Uyên, còn giúp Hỗn Độn mang tháp Điêu Linh ra ngoài, trực tiếp dẫn phát lần thiên khuynh này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận